[ĐN Harry Potter] Một Kiếp Đợi Chờ

Chương 18




Bọn họ trở lại mặt đất, Hudson quỳ một gối xuống ở trước mặt nàng, giống như kẻ hầu lĩnh mệnh, nói:  "Tuân mệnh, công chúa của ta."

Hudson biết hình ảnh này là vết thương chôn ở trong lòng nàng, hắn nhớ rõ chuyện phát sinh năm đó, tình cảnh lúc đó cũng giống như bây giờ, hắn cứu cô gái vừa bị hãm hiếp kia ra thì người đã không còn hơi thở, nhưng ngày xưa là hắn đã cứu sống nàng, cho nàng hy vọng mới, cũng chính là nhờ hành động tiện tay năm đó, đổi lấy hiện tại được cùng với nàng vui vẻ ở bên nhau, an ủi  tâm hồn  tịch mịch đã lâu kia.

Đột nhiên xuất hiện hai người  nam nữ không biết lai lịch, bên trên thị vệ đồng loạt xông lên, bao quanh bọn họ, chỉ sợ  làm chủ tử đang luyện công nổi giận.

Đang định hướng về phía cô gái trong ôn tuyền thi triển ma trảo thì đột nhiên nhìn thấy một cô gái khác đang tức giận, hắn dời đi tầm mắt đỏ rực, hướng Nhất Thuần đi tới: "Còn có người tự động hiến thân, không nghĩ tới thì ra là cực phẩm."

"Đối thủ của ngươi là ta!" Hudson đi tới trước mặt hắn, mặt nụ cười nhẹ nhàng, quyến rũ mà quỷ dị.

Nam tử cả kinh, hắn có thể cảm nhận thấy điều khác thường ở nam nhân đang tự xưng là đối thủ của này, nhưng hắn cho là mình bây giờ đã đạt tới  cảnh giới thiên hạ vô địch, khinh thường nhìn  Hudson.

Chung quanh tràn đầy mùi thuốc súng, vừa chạm tới đã bộc phát, nam tử lẳng lặng nhìn Hudson, Hudson như một vị thân sĩ ưu nhã, hắn đang chờ đợi nam tử ra tay trước. Bọn thị vệ bắt đầu hướng Nhất Thuần phát ra công kích, nhưng bọn hắn lại bị lực lượng của mình bắn ngược ra xa hơn, giống như một loại kết giới gì đó đem lấy nàng giấu vào bên trong, nàng an toàn như người đang mặc áo đồng giáp sắt.

Nam tử rốt cuộc nhịn không được, rống lên một ác độc tiếng hướng Hudson nhào qua. Hudson lại dễ dàng né tránh công kích của hắn, xoay người hướng thị vệ phát ra một chưởng, nhất thời cả một đám ngã xuống đất.

Càng ngày càng nhiều thị vệ xông ra, nam tử giống như nổi điên hướng Hudson đánh tới, nhưng Hudson hứng thú trước đem đám thị vệ  đáng ghét  giải quyết cho xong.

Ai ngờ nam tử âm hiểm hướng Nhất Thuần phát ra một chưởng, Nhất Thuần không kịp ẩn núp, nàng nhìn thấy giống như có một quả bom đang nổ tung, lực bộc phát mười phần đang bay tới nàng. Thoáng chốc, trước mắt lại xuất hiện một bóng lưng quen thuộc chặn ở trước mặt nàng,ở phía trước người nàng thành công ngăn cản một chưởng đang bay tới, nhưng mà ngay cả khí lực quay đầu lại cũng không có, lảo đảo  té xuống đất.

Nhất Thuần mở to hai mắt, không thể tin được sự việc trước mặt bởi vì ngã vào trong vũng máu kia không phải là ai khác mà chính là người một mực thầm lặng yêu thương nàng hết mực, Nhất Hàng ca ca.

Cặp mắt sâu lắng kia đang cố gắng mở ra, ngắm nhìn bốn phía tựa như đang tìm cái gì đó, đến khi thấy gương mặt quen thuộc thì lộ ra nụ cười thỏa mãn, miệng hé mở, nhưng mà nàng lại không thể nghe được huynh ấy đang muốn nói gì.

"Nhất Hàng ca ca?" Nhất Thuần té nhào xuống đất lên, liều mạng lay thân thể Nhất Hàng, nước mắt dâng đầy lên vành mắt, nàng không muốn huynh ấy chết.

"Không cần thương tâm, cười một cái cho ca ca xem được không?"Nhất Hàng cố sức  an ủi người trước mắt, hắn thật hạnh phúc có thể vì nàng làm chút gì đó, cho dù có chết, cũng không sao cả.

"Dạ!" Nhất Thuần miễn cưỡng làm khuôn mặt tươi cười, nhưng nước mắt lại không thể nào ngăn nổi cứ chảy dài trên gương mặt đang cố gượng cười kia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.