Một Khởi Đầu Mới

Quyển 1 - Chương 15




Triệu Quốc Đống hơi động tâm, hắn vốn nghĩ Hùng Chính Lâm có thể sẽ tới đây làm Thị trưởng nhưng cuối cùng không được.

Hùng Chính Lâm về Ủy ban kỷ luật Tỉnh ủy làm Phó chủ nhiệm, coi như đúng nguyện vọng của y.

Trên thực tế Hùng Chính Lâm thích hợp công tác ở Ủy ban kỷ luật hơn. Hùng Chính Lâm nói thích ngồi trong bóng tối nhìn chằm chằm mọi người chạy trong quan trường, chờ khi bọn họ lộ ra sơ hở thì y sẽ như con rắn độc cắn cho đối phương một miếng, đẩy đối phương vào địa ngục.

Thái Chánh Dương và hắn từng trêu tâm lý đen tối này của đối phương. Nói đây là y lúc còn nhỏ chịu đau khổ gì đó về tâm hồn, chính xác mà nói là bị tổn thương bởi quan chức, cho nên mới căm ghét quan chức.

Nhưng Hùng Chính Lâm không thừa nhận sự vu oan này, bảo Thái Chánh Dương và Triệu Quốc Đống đều là người sợ giám sát. Mặc dù bây giờ chưa túm được sơ hở của Thái Chánh Dương và Triệu Quốc Đống, nhưng một khi nắm giữ được thứ gì đó thì y sẽ như mèo vờn chuột chơi hai người tới chết.

Triệu Quốc Đống cũng mơ hồi biết Hùng Chính Lâm cũng không hề bình tĩnh như bề ngoài. Từ Thái Chánh Dương, hắn mơ hồ biết Hùng Chính Lâm được một vị Phó chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật Trung ương coi trọng. Ít nhất trong một hai năm qua khi Triệu Quốc Đống gọi cho Hùng Chính Lâm thì đối phương toàn ở Bắc Kinh.

Hùng Chính Lâm vào tháng 10 được điều về Ủy ban kỷ luật Tỉnh ủy, Triệu Quốc Đống vì thế đã lên An Đô để chúc mừng Hùng Chính Lâm. Mặc dù hắn đã rời khỏi An Đô nhưng hắn quyết không bỏ qua các mối quan hệ ở đây.

An Đô vĩnh viễn là trung tâm chính trị của tỉnh, bất cứ hành động nào ở đây đều sẽ truyền ra khắp tỉnh.

Vưu Liên Hương và Đỗ Lực là nhân viên đắc lực của Hùng Chính Lâm khi người này ở Ủy ban kỷ luật An Đô. Triệu Quốc Đống có thể khăng định Vưu Liên Hương tới làm Thường vụ thị ủy, Trưởng ban thư ký Thị ủy Ninh Lăng nhất định có Hùng Chính Lâm đứng sau lưng. Từ cấp huyện lên cấp phó giám đốc sở là một cửa rất khó khăn với hầu hết cán bộ. Vưu Liên Hương là nữ cán bộ muốn đi qua càng khó hơn.

Triệu Quốc Đống thậm chí dám chắc chức vụ của Đỗ Lực cũng thay đổi. Chẳng qua hắn đến Hoa Lâm lâu như vậy nên không hiểu mấy về điều chỉnh ở An Đô.

Vưu Liên Hương xuất hiện trong Lãnh đạo thị ủy là một dấu hiệu cho thấy Tỉnh ủy bắt đầu chú ý phân chia quyền lợi ở Ninh Lăng. Kỳ Dư Hồng là Bí thư Thị ủy cần phải giữ được uy tín, đó là ý đồ của tổ chức. Mạch hệ mất đi một người là tất nhiên.

Đối với Triệu Quốc Đống mà nói thì đây là tin tức khá tốt. Ít nhất Vưu Liên Hương biết quan hệ của hắn và Hùng Chính Lâm, như vậy sẽ không vấn đề gì.

Sau khi Công ty Tam Điệp và Công ty Đại Hoa ký hạng mục với Hoa Lâm, việc thu hút đầu tư năm nay của Hoa Lâm đã vượt qua Tào Tập và Tây Giang mà đứng đầu toàn Thị xã. Đầu tư ban đầu của hai công ty kia đều trên 15 triệu, thêm công ty khai thác du lịch Kỳ Lân Quan-- núi Hốt Luân với vốn đầu tư 50 triệu khiến Hoa Lâm đạt gần 100 triệu, vượt xa Tào Tập và Tây Giang.

Vấn đề bảo vệ môi trường của hai công ty được giải quyết, Triệu Quốc Đống liền chú tâm vào công việc sâu hơn nữa. Hai công ty này đều có năng lực khai thác tốt, cả về da cừu, xương, lông đều được tận dụng.

Mà Phó chủ tịch Trương Nghiễm Lan sau lần thị sát đó đã yêu cầu Sở nông nghiệp và Sở Khoa học công nghệ tỉnh chú trọng vào khu thí nghiệm khoa học kỹ thuật nông nghiệp Hoa Lâm, cũng có hứng thú với Đào Mi Hầu ở khu Hà Khẩu. Triệu Quốc Đống còn đầy dã tâm muốn lôi kéo một công ty chế biến nước hoa quả nổi tiếng quốc gia tới.

Bây giờ đào Mi Hầu của mấy xã, thị trấn phía nam Hoa Lâm mặc dù không có chất lượng quá tốt nhưng lại hơn chỗ chưa được khai thách, có thể dùng để làm nước ép hoa quả. Nhất là nó là thực phẩm sạch, không ô nhiễm môi trường.

Triệu Quốc Đống thông qua Kiều Huy liên lạc với bạn ở bên Phúc Kiến và Quảng Đông một số bạn trong ngành chế biến nước ép hoa quả, mời bọn họ tới Hoa Lâm khảo sát. Kiều Huy mặc dù đã về An Nguyên nhưng vẫn có không ít bạn bên đó. Qua liên hệ đã làm vài công ty có hứng thú với thị trường nội địa ở Hoa Lâm này.

- Lão Mễ? Nhà đầu tư khảo sát thế nào rồi?
Triệu Quốc Đống nhìn Mễ Phong Hằng – Bí thư đảng ủy khu Hà Khẩu kiêm Bí thư đảng ủy thị trấn Hà Khẩu mà nói.

- Chủ tịch Triệu, cũng được. Người Phúc Kiến mặc dù nói chuyện tôi nghe không hiểu mấy nhưng xem ra bọn họ rất có hứng thú. Đi đến ba xã và lên tận núi xem đào Mi Hầu cùng dưa lê, trừ việc không hài lòng với giao thông Hà Khẩu ra thì không nói gì khác.
Mễ Phong Hằng cười cười xoa xoa tay xem ra là vừa từ Hà Khẩu về, dưới chân còn có chút đất dính.

- Bọn họ đi rồi chứ?
Triệu Quốc Đống gật đầu nói. Mấy nhà đầu tư này thực ra không liên quan đến ngành của Kiều Huy, nhưng tên này quan hệ rộng nên cũng có quen biết ngành này.

- Chưa, tôi đã đưa bọn họ tới khách sạn Hoa Lâm ở. Nghe nói bọn họ còn muốn gặp mặt lãnh đạo huyện vào ngày mai, không biết bọn họ dự định như thế nào.
Mễ Phong Hằng cũng không khách khí, một bên nhận thuốc mà Triệu Quốc Đống đưa tới, một bên ngồi xuống mà nói:
- Chủ tịch Triệu, tôi thấy đám người này không giống hai nhóm người trước. Bọn họ rất chăm chú xem xét hiện trường, chất lượng lê và đào.

- Có ý là tốt rồi, chỉ sợ người ta tới xem một chút rồi vỗ mông rời đi. Chúng ta chỉ có thể mở to mắt và lắc đầu.
Triệu Quốc Đống và Mễ Phong Hằng đã quen thuộc rất nhiều. Sau khi quốc lộ Bồng Hoa được khởi công, Mễ Phong Hằng suốt ngày chạy tới văn phòng của Triệu Quốc Đống, hy vọng đoạn ở Hà Khẩu sớm thi công, sợ dừng ở đoạn khu Mã Thủ. Đến khi công ty trách nhiệm hữu hạn khai thác quốc lộ Bồng Hoa thành lập thì Mễ Phong Hằng mới yên tâm.

Mễ Phong Hằng làm Bí thư đảng ủy khu Hà Khẩu được vài năm, người này tuổi cũng đã cao, tính cách hơi mềm yếu ra thì cũng là người tốt bụng. Năng lực mặc dù không bằng Vương Nhị Khải, Quế Toàn Hữu nhưng lại nổi tiếng thanh liêm, có uy tín lớn ở khu Hà Khẩu.

- Ừ, tôi đã nói chuyện với bọn họ. Đoạn quốc lộ Hà Khẩu rất nhanh hoàn thành, bắc có quốc lộ 915, nam thông tới Bồng Sơn, giao thông thuận tiện, chính quyền địa phương toàn lực ủng hộ bọn họ phát triển ở đây.
Mễ Phong Hằng chép miệng nói:
- Phải xem bọn họ có ý không đã.

- Lão Mễ, đừng quá lo lắng. Hà Khẩu là bảo tàng, sợ gì có người tới khai thác.
Triệu Quốc Đống cười nói:
- Tôi dự định liên lạc với Sơn Đông, bên đó có mấy công ty chế biến thực phẩm khá phát triển, hơn nữa còn xuất khẩu sang Nhật, Hàn, Mỹ, Châu Âu, quy mô phổ biến lớn hơn Phúc KIến. Nếu có thể có một hai công ty vào thì sản nghiệp nước hoa quả của Hà Khẩu sẽ tăng mạnh.

- Chủ tịch Triệu, chúng tôi chờ không nổi nửa. Nhìn khu Mã Thủ làm tốt như vậy, Phổ Độ cũng có hai xã được dính vào, Tân Bình và Từ Cố thì có trụ sở trồng cỏ, chăn nuôi gia súc. Bây giờ hai công ty Đại Hoa và Tam Điệp xây dựng xong thì các hộ nông dân sẽ bán được bò, cừu, thu nhập tăng không ít. Mà Hà Khẩu chúng tôi chỉ có thể ngồi nhìn. Chủ tịch Triệu, ngài sao không tới sớm hai năm? Như vậy lão Mễ tôi cũng có thể cùng ngài xắn tay áo mà làm thay đổi bộ mặt của Hà Khẩu.

- Ha ha, lão Mễ bây giờ bao tuổi? Đừng ra vẻ muốn về như vậy. Dân chúng Hà Khẩu còn cần chúng tôi giúp bọn họ ngày một giàu lên.
Triệu Quốc Đống cười nói:
- Một khi quốc lộ Bồng Hoa thông suốt, tài nguyên của Hà Khẩu có thể đi ra bên ngoài. Ngoài đào và lê thì tôi còn dự định xem có thể phát triển trà đen của Hà Khẩu không? Trà đen của hai xã phía tây của khu rất có tiếng, không kém gì bên Bồng Sơn, nếu như chế biến tốt thì sẽ tạo thành thương hiệu đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.