Một Khối Bánh Cookie Bé Nhỏ Còn Lợi Hại Hơn Thuốc X

Chương 8




– Cha, mẹ, con về rồi.

Thước Mộng vào đến trong nhà đã thấy Mộ Dung Xuyên tái mặt ngồi trên ghế salon, Mĩ Hà thì vẻ mặt không biết phải làm sao. Thước Mộng trong lòng cười lạnh một tiếng, hừ, xem ra tốc đồ truyền bá thông tin của Liễu Y Đình cũng nhanh thật.

– Anh còn mặt mũi trở về sao? Mặt của cha cũng bị anh làm mất hết rồi.

Mộ Dung Xuyên khuôn mặt nghiêm khắc, lời nói ra cũng hết sức tức giận. Mới vừa rồi đối tác của mình, chủ tịch Liễu cha của Liễu Y Đình gọi điện thoại nói lại lời của con gái, mặc dù ngoài mặt không trách cứ gì, nhưng rõ ràng là hết sức không vui. Nghĩ đến Thước Mộng quả nhiên dám nói với người khác mình là đồng tính luyến ái, ông liền cảm thấy thể diện chẳng còn biết để vào đâu nữa rồi.

– Cha, cha nói gì con không hiểu. Con sao lại làm cha mất thể diện rồi?

Thước Mộng chẳng hề úy kị cứ thế mà nhìn thẳng vào Mộ Dung Xuyên.

Nhìn thái độ Thước Mộng như thể chẳng làm cái gì sai, lửa giận của Mộ Dung Xuyên càng bùng lên, thoáng cái đứng lên khỏi ghế salon đến trước mặt Thước Mộng mà giáng xuống một bạt tai:

– Anh tại sao lại đi nói với người khác mình là đồng tính luyến ái. Anh không thích Đình Đình thì cứ việc nói, tại sao lại dùng cách này để gạt người ta? Chuyện đồng tính có thể lấy ra nói loạn hay sao?

– Mộ Dung, đừng vậy mà…

Mĩ Hà một bên cũng vội vàng đứng kên, kéo Mộ Dung Xuyên đang thịnh nộ ra, quay đầu nói với Thước Mộng,

– Tiểu Mộng, nhanh, xin lỗi cha đi!

Thước Mộng ôm một bên mặt bị đánh, nhìn Mĩ Hà, quật cường mà nói:

– Tại sao lại phải xin lỗi, con không làm gì sai.

– Đứa ngốc này, đồng tính luyến ái là chuyện có thể nói càn hay sao? Con không thích Đình Đình thì có thể nói thẳng mà…

– Không có, con không có nói càn.

Thước Mộng hít sâu một hơi, quyết định thẳng thẳn nói với mẹ:

– Con đúng là như vậy.

Nghe được Thước Mộng thừa nhận chính mình là đồng tính luyến ái, Mĩ Hà ngẩn ngơ cả người. Tại sao lại như vậy, đứa nhỏ luôn luôn nhu thuật, như thế nào lại có thể là đồng tính luyến ái. (Dì Mĩ Hà à, đừng ngạc nhiên như vậy, hai đứa con của dì đều là như vậy a!)

– Tiểu Mộng, con đang gạt chúng ta phải không? Nói đi, nói con đang giỡn với mẹ đi…

Thước Mộng xoay người, không muốn nhìn thấy ánh mắt thất vọng cùng đau xót của mẹ:

– Xin lỗi, mẹ. con không có gạt mẹ… Con quả thật đúng là thích đàn ông!

– Đứa con bất hiếu này, con, con, con muốn chọc cho cha chết mới vừa lòng phải không?

Mộ Dung Xuyên tức giận dậm chân, hận không thể tiến lên cho Thước Mộng một trận, nhưng lại bị Mĩ Hà ngăn cản.

– Cha, cha đã biết trước rồi, không phải sao?

Thước Mộng nhìn thẳng vào Mộ Dung Xuyên, ông ấy đã biết từ lâu rồi, ông ấy nếu có thể đoạt lại mình trên tay Úy Minh Tuyệt, như vậy cũng biết quan hệ của mình với Minh Tuyệt là gì rồi.

– Con… Cha biết thì sao chứ? Cha muốn con thay đổi lại cho đúng với bản chất, con như vậy vốn là không đúng!

Ông quả thật biết được quan hệ của Thước Mộng với Úy Minh Tuyệt, nhưng ông cho rằng Thước Mộng chỉ là vì bị *** uy của Úy Minh Tuyệt bức bách. Chỉ cần đem Thước Mộng trở về, không để cho bọn họ gặp mặt nữa, giới thiệu cho Thước Mộng vài cô gái thì Thước Mộng sẽ tự nhiên trở lại bình thường. Nhưng mà không ngờ…

– Cái gì là đúng, cái gì là sai? Tình cảm trên thế giới này thì làm gì có đúng sai chứ. Con chỉ là yêu người cùng giới tính tôi, trong mắt các người có thể là con sai, nhưng mà trong mắt con thì các người làm sao biết có phải là sai hay không?

Thước Mộng vừa nói, lại nghĩ đến Úy Minh Tuyệt, nước mắt không tự giác rơi xuống.

Đã vốn bị phẫn nộ vây hãm Mộ Dung Xuyên lại nghe những lời Thước Mộng nói càng giận điên lên:

– Anh ngay cả chết cũng không hối hận phải không? Anh còn mạnh miệng như vậy? Được lắn, anh cút, cút đi cho tôi. Tôi không có người con như vậy.

– Mộ Dung, chuyện đâu còn có đó mà? Tại sao lại đuổi con đi chứ?

Luôn thương yêu Thước Mộng Mĩ Hà trở nên vội vàng, ngay cả đứa con mà cũng từ sao, cũng không thèm để ý mà đuổi đi như vậy sao. Đuổi đi rồi con sẽ sống ra sao chứ?

– Em nhìn đi, nó như vậy thà chết cũng không hối cải. Anh thà rằng không có đứa con như vậy!

Thước Mộng nhìn cha mẹ, quì xuống dập đầu,

– Mẹ, Thước Mộng bất hiếu, sau này không có cách nào bên cạnh mẹ rồi, mẹ đừng trách con…

Vừa nói, lảo đảo đứng lên chạy ra ngoài.

Mĩ Hà nhìn Thước Mộng chạy đi, muốn bắt con lôi trở về, lại bị Mộ Dung Xuyên kéo lịa.

– Đừng đuổi theo đứa con bất hiếu đó nữa… Đem trở về chúng ta còn mặt mũi nào?

– Mộ Dung, con là gì thì vẫn là con của chúng ta mà… Con vẫn còn là học sinh, anh đem đuổi con ra ngoài như vậy, con sẽ sống như thế nào đây? Anh muốn giết con mình hay sao?

Mĩ Hà nước mắt lưng tròng nhìn Mộ Dung Xuyên.

– Nhưng nó là đồng tính…

– Em mặc kệ con có phải là đồng tính hay không, con là con em. Mộ Dung, anh lại nhìn mặt mà bắt hình dong, tại sao lại để trong lòng như vậy? Tiểu Mộng là đồng tính trong lòng nhất định đã rất khổ sở rồi, chúng ta không thể an ủi con thì thôi, lại còn đuổi con ra ngoài, con sẽ đau lòng biết chừng nào…

Mĩ Hà tức giận đánh đấm Mộ Dung Xuyên, khóc nức nở, ngã vào trong ngực ông, nghẹo ngào:

– Yêu người cùng giới tính là có tội sao? Mộ Dung, nếu như Tiểu Mộng ở cùng một cô gái nào đó mà chẳng thể được hạnh phúc, em chẳng thà để cho con được bên cạnh người đàn ông mà con thích. Con cái có phước của con cái, em chỉ cần Tiểu Mộng được hạnh phúc là quá đủ rồi! Mộ Dung, chúng ta có Tiểu Mộng là quá tốt rồi, chúng ta tìm con trở về được không?

Nhìn người thương hai mắt đẫm lệ, trong lòng Mộ Dung Xuyên mềm đi rất nhiều, ông thở dài, cái gì cũng không nói, chỉ gắt gao ôm lấy Mĩ Hà. Muốn ông thừa nhận con mình là đồng tính luyến ái, thật sự là làm khó quá mà…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.