Một Hồ Sen Xanh Đợi Trăng Lên

Chương 47




Liz trở lại dinh thự Cottage vào ngày chủ nhật để gặp người đại diện địa ốc, ngày kế hôm Coop đồng ý cho thuê ngôi nhà gần cổng chính và khu phòng khách. Cô muốn tiến hành công việc càng nhanh càng tốt trước khi ông ta đổi ý. Số tiền kiếm được trong vụ này sẽ làm tình hình thay đổi rất tốt cho ông, và cô muốn làm bất cứ điều gì làm được cho ông trước khi rời nơi đây. Cúnộc hẹn được ấn định lúc 11 giờ, và khi hai người đến đây thì Coop đã đưa cô người mẫu 22 tuổi Pamela đi ăn sáng ở khách sạn Bervely Hills, và hứa đem cô gái đi mua sắm ở Rodes Drive ngày hôm sau.

Pamela rất xinh đẹp, nhưng chẳng có nhiều áo quần và đồ trang sức, và làm cho người phụ nữ hư hỏng là điều mà Coop sành sỏi nhất. Ông rất thích đi mua sắm với họ. Nhìn thấy các chi phí thanh toán sau đó. Abe chắc sẽ đứng tim, nhưng Coop thì chẳng bao giời lo lắng về chuyện đó. Ông đã hứa đưa cô gái nọ đến các cửa tiệm Theodore, Valentino, Dior và Ferre hay bất cứ nơi nào cô gái thích, rồi đến Fred Segal. Vụ đi mua sắm này của ông ta chắc sẽ mất 50 nghìn hay hơn nữa, nhất là khi ông ghé lại Van Cleef hay Cartier, nếu cô gái thấy thích những thứ trưng bày ở đấy. Còn Pamela thì chẳng bao giờ nghĩ đến Oklahma đến, đây quả là một giấc mơ thành hiện thực. Với Coop cũng vậy.

- Tôi rất ngạc nhiên thấy ông, Winslow bằng lòng để cho người khác ở trọ trong nhà mình, nhất là cánh bên của ngôi nhà này. Người đại diện địa ốc đã bảo thế với Liz trong khi cô đưa bà ta vào khu phòng khách. Bà ta đang cố moi vài tin vụn vặt để có thể chia sẻ với những người ở trọ tương lai sau này. Liz không hài lòng lắm, nhưng đấy là điều không thể tránh được, một thứ cần thiết chẳng có gì tốt đẹp nếu phải cho thuê nhà vì họ hoàn toàn tùy thuộc vào sự suy diễn của những người khác. Mà những người suy diễn về những ngôi sao điện ảnh hay những người nổi tiếng về bất cứ mặt nào, thường chẳng bao giờ tử tế cả. Nó là một phần của giao ước.

- Dĩ nhiên khu phòng khách này có lối vào riêng biệt, vì vậy mà ông chẳng bao giờ chạm mặt Coop, như bà cũng biết, ông ấy thường ít khi có nhà và tôi chắc ông cũng chẳng bao giờ biết ai ở đây nữa. Có người thuê ở cũng là một cách bảo vệ ông ấy nếu họ biết trong nhà có người ở thường trực. Không thế, có thể có người lén đột nhập vào, tạo nên đủ thứ rắc rối. đây quả là một món quà về mặt an ninh cho ông ta . – Khía cạnh này người đại diện địa ốc chưa hề nghĩ đến, nhưng nghe cũng có lý dù bà ta cũng có chút ngờ vực, là đằng sau chuyện này có điều gì nữa. Coop Winslow đã không đóng vai chính nào lớn trong nhiều năm. Bà không nhớ lần chót mình xem phim có ông ta đóng là lúc nào, mặc dù chắc chắn ông vẫn là một ngôi sao điện ảnh lớn, vẫn tạo những khuấy động lớn lao bất cứ nơi nào ông đến. Ông là một trong những huyền thoại của Hollywood trong mọi thời đại. Điểm này sẽ giúp bà cho thuê hai cơ sở dễ dàng và với một giá rất cao nữa. được sống trong một dinh thự lớn, có thể nói là duy nhất trong xứ nếu không muốn nói là trên thế giới, được ở cùng ngôi nhà với một ngôi sao điện ảnh đẹp lão, là điều có thể tạo cho người thuê một thứ tiếng tăn lớn, rất lớn. Và nếu may mắn, có thể họ nhìn thấy ông ta ở sân quần vợt hay ở hồ bơi. Bà sẽ ghi thêm điểm này vào tập sách nhỏ của mình.

Chiếc cửa chính của khu phòng mở rộng. Liz sực nhớ lẽ ra nên chọn người vào quét bụi và lau sạch bên trong trước, nhưng cô chẳng có thì giờ và muốn công việc tiến hành thật nhanh. Tuy vậy, nhìn chung trông nó cũng được. Đây là khu cánh bên rất đẹp của ngôi nhà. Nó cũng có những trần cao như những phòng khác của ngôi nhà chính và có những cánh cửa sổ kiểu Pháp thanh nhã nhìn ra khu đất bên dưới. Phía trước là một cái sân lát đá được các hàng giậu xinh đẹp bao quanh, có những chiếc ghế bằng đá cẩm thạch loại cổ và những cái bàn mà Coop đã mua ở Ý nhiều năm trước. Phòng khách trang hoàng bằng những đồ vật cổ của Pháp xinh xắn. Kế bên nó là phòng khách có thể dùng làm văn phòng làm việc bước lên vài bậc thang là một phòng ngủ chính rộng lớn, tất cả được phủ bằng xatanh màu xanh nhạt cùng những bàn ghế bóng lộn Art Deco mà ông đã mua từ Pháp. Kế căn phòng ngủ chính là một phòng tắm cẩm thạch bóng rộng, rồi một phòng áo quần với không biết bao nhiêu là tủ, chắc chẳng ai dùng hết ngoài Coop ra. Phía bên kia phòng khách còn có hai phòng ngủ nhỏ nhưng cũng trang trí đầy đủ bằng những tấm màn vải bông màu sáng và những đồ vật cổ. Còn có một căn bếp kiểu quê xinh xắn với chiếc bàn ăn rộng lớn mà người đại diện địa ốc bảo nó làm cho bà ta nhớ lại xứ Provence. Không có phòng ăn riêng, nhưng Liz bảo họ chẳng cần nó mấy vì phòng khách rất rộng, có thể ăn ngay trong nhà bếp, vừa ấm cúng vui vẻ và thân mật hơn. Ở góc phòng có một lò bếp kiểu Pháp cổ đồ sộ, một lò sưởi bằng gốm sứ, tường lát bằng gạch sơn màu cổ rất xinh đẹp. tất cả tạo nên một căn hộ hoàn hảo để ở, trên một khu đất của một trang viên xinh đẹp nhất ở Bel Air. Ở đấy họ cũng ra vào dễ dàng sân quần vợt và hồ bơi.

- Ông ấy muốn cho thuê bao nhiêu? – Đôi mắt người đại diện địa ốc chợt long lanh vì xúc động. Bà ta chưa bao giờ nhìn thấy một nơi nào tốt hơn, và còn nghĩ đến có thể một ngôi sao điện ảnh khác đến thuê nó chỉ lấy chút tiếng tăm. Có thể một ngôi sao nào đó đến đấy để đóng một cuốn phim hay sống một năm ở LA. Thêm một ít bông hoa tươi, và chùi dọn sạch sẽ, khu phòng này sẽ thật sự sống động. Bà sẽ lo chuyện này.

- Thế theo ý bà thì nó được bao nhiêu? – Liz hỏi lại.

Trong hơn 20 năm nay chỉ sống trong một căn hộ khiêm tốn, và từ lâu chẳng liên hệ gì đến thị trường địa ốc, Lis chẳng biết chắc giá cả.

- Tôi tính ít nhất cũng phải 10 nghìn một tháng. Có thể đến 12 nghìn nếu gặp đúng người thuê, giá có thể lên đến 15. Nhưng chắc chắn không dưới 10 nghìn.

Với Liz số tiền này cũng khá, cộng thêm với tiền thuê ngôi nhà gần cổng ngoài, nó sẽ giúp Coop một chỗ dựa êm ái hàng tháng. Cô thật tình lo lắng về những thương tổn sẽ đến với ông khi cô rời khỏi nơi đây, khi không còn ai giám sát hay ít nhất cũng nhắc ông đừng tiến sâu hay đi xa hơn nữa.

Sau khi Liz khóa cửa trước của khu phòng, hai người lái xe đến nơi tọa lạc ngôi nhà gần cổng nằm nam Bắc của khu trang viện, tách biệt như một khu đất riêng. Thật ra thì nó cũng không gần cổng chính, với nhiều bóng cây xanh và đất bao quanh nó trông chẳng khác một ngôi nhà riêng rẽ. Đó là một ngôi nhà đá nhỏ xinh xắn, một bên có những giây nho leo làm Liz thường nhớ đến một ngôi nhà nhỏ bên Anh. Nó tạo cho ta cái cảm giác thần diệu với những bức tường đá phía bên trong chạm hình và lót ván một cách thanh nhã, cái cảm giác của hai thế giới sát cạnh nhau một cách lý thú, hoàn toàn khác với lối trang trí trang nhã theo kiểu Pháp của khu phòng khách.

- Ôi, quả là thật tuyệt vời!- Người đại diện địa ốc hoan hỉ kêu lên khi 2 người đi ngang qua vườn hoa hồng quanh ngôi nhà và bước vào bên trong- như sống trong một thế giới khác! – Bên trong ngôi nhà này các phòng nhỏ và cân đối hơn, trần là những kèo gỗ, bàn ghế trông nặng nề hơn và mang kiểu Anh hơn với một chiếc ghế nệm bọc da dài xinh đẹp mà Coop đã mua được từ một CLB Anh, một lò sưởi rất lớn trong phòng khách tạo cảm giác vô cùng ấm cúng, nhà bếp cũng được thiết kế theo kiểu đồng quê, tường treo đầy những dụng cụ nấu nướng cổ. tầng trên có 2 phòng ngủ cỡ vừa trang trí bằng những màu vải sọc mạnh, và các bàn ghế kiểu George III mà Coop đã sưu tập trong một thời gian. Các phòng đều được trải bằng những tấm thải thêu tay xinh đẹp. Phòng ăn nhỏ và lịch sự với những bộ đồ ăn bằng bạc cổ trong tủ đựng chén đĩa. Đồ men sứ đựng trong tủ ly tách là Spode. Đây quả là một ngôi nhà nhỏ kiểu Anh hoàn toàn mà bạn không ngờ bắt gặp được ở Bel Air. Nó nằm gần sân quần vượt hơn toà nhà chính, nhưng lại xa hồ bơi hơn và nằm ngay phía bên ngoài khu phòng khách. Như vậy mỗi nơi đều có những thuận lợi và bất lợi.

- Đây quả là một nơi lý tưởng cho một khách trọ hợp với nó.- Người đại diện địa ốc nói với một niềm hân hoan thấy rõ. Chính tôi cũng muốn sốn gở đây nữa.

- Tôi cũng thường nghĩ đến những chuyện đó,- Liz nhìn bà ta mỉm cười. Đã có lần cô hỏi Coop mượn nó ở trong mấy hôm ngày cuối tuần nhưng rốt cuộc chẳng bao giờ vào đấy ở cả.

Và cũng như ở khu phòng khách, tất cả chăn nệm, vải trải giường, chén tách và mọi vật dụng bếp núc, muỗng, nĩa đều được trang bị đầy đủ.

- Tôi cũng có thể cho thuê ngôi nhà này với giá 10 nghìn – Người đại diện địa ốc nói vẻ hài lòng. – Có thể còn cao hơn thế nữa. Nó tuy nhỏ nhưng vô cùng xinh xắn, và có những nét quyến rũ không tưởng được. Ngôi nhà này cho ta cảm giác khác biệt hẳn và cũng rất bình dị so với khu phòng khách kia, với những trần nhà cao hơn, phòng khách và phòng ngủ chính cũng như khu bếp, tất cả đều quá rộng, cho ta cái cảm tưởng về một cái gì huy hoàng, xa hoa hơn về kích thước. Nhưng cả hai đều là những ngôi nhà xinh đẹp, và bà ta chắc là chẳng bao lâu sẽ kiếm được người thuê chúng. Bà nói: - Tuần tới tôi sẽ đến đây chụp vài pô ảnh cà hai nơi này. Tôi cũng chưa muốn đưa chúng cho các trung gian khác xem, và muốn xem danh sách những người đăng ký của tôi đang tìm những ngôi nhà có trang trí đồ đạc đầy đủ đã. Những nơi như thế này không phải ngày nào cũng có, và tôi muốn tìm đúng người nào hợp với ông Coop.

- Điều đó rất quan trọng đối với ông ấy. – Kiz nghiêm trang nói.

- Có những gì hạn chế mà tôi cần biết không? – bà ta hỏi trong khi ghi danh mấy dòng lên tập hồ sơ về kích thước, tiện nghi và số phòng.

- Thành thật mà nói với ông ấy không thích trẻ con mấy, và không muốn đồ đạc bị phá hỏng. Tôi muốn biết ông ấy nghĩ thế nào về chó, nhưng ngoài những điều đó tôi nghĩ là sẽ chẳng có vấn đề gì, nếu người thuê nhà đàng hoàng và có khả năng gia đình trả tiền thuê – cô không cho bà biết là Coop chỉ muốn những người nhà thuộc phái nữ.

- Chúng ta phải thận trọng trong vấn đề trẻ con. Chúng tôi không muốn bị báo cáo với Hội đồng thuê mướn nhà là chúng tôi kỳ thị. Nhưng tôi sẽ ghi điểm này khi đưa cho họ xem. Cả hai đều là những nơi rất chọn lọc và giá thuê lại cao, nên chắc chẳng người nào thuộc giới hạ lưu với tới được. – Trừ phi họ cho các ngôi sao nhạc Rock thuê. Đây lúc nào cũng là một yếu tố khó dự liệu hơn, và người đại diện địa ốc đã từng có một vài vấn đề với bọn họ nhưng tất cả những người khác từng kinh qua

Bà ta rời ngôi nhà lúc quá trưa, và Liz lái xe về nhà sau khi kiểm soát mọi thứ xong xuôi ở ngôi nhà chính. Tất cả các nhân viên ở đây đều sửng sốt khi được trao tờ thông báo của Abe chiều hôm trước,nhưng với việc trước đây được trả lương bất thường, học ũng không hoàn toàn bị bất ngờ. Livermore đã báo cho mọi người biết là y sẽ đi Monte Carlo làm việc cho một ông Hoàng A Rập. Ông này đã săn đuổi anh ta nhiều tháng nay, và sáng hôm đó anh ta đã gọi điện thoại nhận công việc vẫn còn trống đó. Trông anh ta chẳng có vẻ gì bực mình vì phải nghỉ việc, và dù có chăng nữa, anh ta cũng chẳng để lộ ra ngoài. Anh ta sẽ bay qua miền nam nước Pháp cuối tuần sau.

Xế chiều hôm ấy coop về nhà cùng Pamela. Cả hai đã ăn trưa, rồi sau đó ngồi ở hồ bơi của khách sạn Beverly Hills chuyện trò với vài người bạn của coop, tất cả đều là những khuôn mặt điện ảnh ở Hollywood.

Pamela không ngờ được đi vào trong thế giới của nhóm người ấy, và có nhiều ấn tượng sâu sắc đến độ hầu như không nói được gì khi 2 người rời khách sạn trở về Cottage. Một tiếng đồng hồ sau, 2 người lên giường với một xô ướp lạnh rượu sâm banh Cristal đặt cạnh giường. Người bếp mang 2 khay đồ vào để 2 người ăn tối, sau đó theo lời nài nỉ của Pamela, cả 2 xem Video chiếu những cuốn phim cũ của Coop. Rồi ông ta lái xe đưa cô gái về nhà vì có hẹn với người huấn luyện viên thể dục và một nhà châm cứu sáng sớm ngày hôm sau. Ngoài lý do đó, ông ta thích ngủ một mình, dù ngủ cùng giường cạnh một thiếu nữ xinh đẹp, thỉnh thoảng ông vẫn thấy giấc ngủ bị xáo trộn.

Ngay sáng hôm sau người đại diện địa ốc đã soạn sẵn hai tập sách hướng dẫn với các chi tiết của 2 ngôi nhàcho thuê, sau đó gọi ngay cho khách hàng của mình đang tìm thuê những ngôi nhà hiếm có. Bà thu xếp ba cuộc hẹn với 3 người không có gia đình để đưa đi xem ngôi nhà gần cổng chính, và một cuộc hẹn khác đi xem khu phòng khách cho một cặp vợ chồng mới dọn đến L.A, và đang chờ sửa sang lại ngôi nhà của họ mà công việc này cũng mất ít nhất một năm hay có thể 2 năm mới xong. Một lát sau đó thì điện thoại của bà ta reo lên. Đó là Jimmy.

Với một giọng nghiêm chỉnh và trầm tĩnh, Jimmy bảo anh muốn thuê một ngôi nhà, ở đâu cũng được, chỉ cần nhỏ để thu xếp và một khu nấu ăn tốt. Hiện giờ thì anh chẳng nấu nướng gì cả, nhưng nghĩ thế nào rồi mình cũng thích nấu ăn lại vào một lúc nào đó. Ngoài thể thao ra, đó cũng là một trong vài công việc làm cho người anh thư giãn. Jimmy cũng chẳng quan tâm đến chuyện nhà có sẵn bàn ghế đồ đạc hay không. Anh và Maggie đã có một số bàn ghế cần thiết căn bản, nhưng họ chẳng yêu thích món nào cả, nên chẳng thấy tiếc rẻ gì đem bỏ cả vào kho. Anh nghĩ làm thế có thể khiến anh ít nhớ đến cô hơn, ít đau khổ hơn. Kỷ niệm để nhớ lại Maggie mà anh sẽ đem theo là những bức ảnh chụp chung. Mọi thứ khác của cô anh đã bỏ cả vào thùng đem cất đi để khỏi nhìn thấy hàng ngày.

Người đại diện địa ốc hỏi anh có đặc biệt thích một nơi nào không, Hollywood, Beverly Hills hay Malibu và anh đã trả lời không. Anh bảo thích đại dương, những chuyện đó cũng nhắc chàng nhớ lại Maggie. Thật khó để có thể tìm thấy một thứ gì không làm anh nhớ lại cô.

Khi không nghe Jimmy đề cập gì đến chuyện giá cả thuê nhà, người đại diện địa ốc định cầu may, nói cho anh biết về ngôi nhà gần cổng của Coop. bà không đề cập đến giá cả mà chỉ mô tả nó, sau một lúc suy nghĩ, Jimmy bảo sẽ đến xem nhà thử. Bà ta định giờ hẹn là 5 giờ chiều hôm ấy, rồi hỏi anh làm việc ở khu nào của thị trấn.

- Watts, - anh lơ đãng đáp, xem như địa điểm này chẳng có gì bất thường cả. Nhưng ở đầu giây bên kia người nhân viên địa ốc giật mình ngay.

- À!- bà ta tự hỏi không biết anh có phải là người gốc Châu Phi không, nhưng thấy không tiện hỏi, và không biết anh có thuê nổi ngôi nhà ấy không – ông O’Connor, ông có ngân quỹ khá chứ?

- Không hẳn thế - anh lặng lẽ đáp rời đôi mắt nhìn đồng hồ đeo tay.

Anh có hẹn với một gia đình và 2 đứa bé họ nhận nuôi – tôi sẽ gặp lại bà lúc 5 giờ. – Nhưng bà ta giờ đây lại không còn dám chắc anh là người thích hợp để thuê ngôi nhà đó. Nhưng người làm ở watts chắc sẽ không có khả năng để thuê ngôi nhà của Coop Winslow. Vaw khi gặp Jimmy xế chiều hôm ấy, thì bà ta lại thấy sự suy đoán trên của mình còn chắc hơn.

Jimmy lái chiếc Honda Civic cũ mèm đến, chiếc xe mà maggie cứ nhất mực bảo mua, mặc dầu anh đã muốn có một chiếc ngon lành hơn khi hai người đến Carlifornia. Anh đã bảo vợ là sống ở carlifornia điều cần thiết là phải có chiếc xe thật ngon lành, nhưng rốt cuộc như thường lệ, cô đã thuyết phục được Jimmy. Với loại công tác hho5 đang đảm trách, không thể nào họ thực hiện tốt khi lái một chiếc xe loại hơi đắt tiền, cho dù anh thừa khả năng mua nó. Một bí mật lúc nào cũng được anh giữ rất kín, ngay cả bạn bè cũng không cho biết là anh có nhiều tiền, rất nhiều tiền, từ gia tài thừa hưởng. Jimmy lúc ấy đang mặc chiếc quần Jeans mòn cũ, rách ở đầu gối, một chiếc áo thun dài tay của trường Harvard đã bạc màu dùng đã cả chục năm nay rồi, và một đôi giày công nhân đã mòn. Tại những gia đình anh đến thường có nhiều chuột và anh sợ bị chúng cắn. Nhưng trái hẳn với áo quần giày dép, mặt anh được cạo sạch sẽ, mái tóc hớt đàng hoàng tử tế, trông có vẻ thông minh và rõ ràng là một người có giáo dục. Quả là một hỗn hợp những yếu tố đối nghịch nhau khiến bà hoang mang.

- Ông O’Connor, hiện ông đang làm công việc gì vậy? – Bà lên tiếng hỏi trong khi mở khóa ngôi nhà. Chiều hôm ấy bà đã đưa ba người tới xem, nhưng người thứ nhất bảo nó quá nhỏ, người thứ hai thì bảo nó quá cách biệt, còn người thứ ba thì chỉ muốn tìm một căn hộ thôi. Ngôi nhà do đó cũng chưa có ai thuê, mặc dầu bây giờ thì bà biết chắc là Jimmy không có khả năng thuê nó. Với số lương của một nhân viên làm công tác xã hội! Nhưng dù sao bà cũng phải đưa anh ta đi xem.

Hai người vừa qua hàng giậu thì bà nghe anh như không nén được hơi thở trầm trồ. Trông nó giống như một ngôi nhà nhỏ ở Ailen, khiến anh nhớ lại những chuyến về thăm quê cũ cùng với Maggiee. Và vừa đặt chân vào phòng khách là anh cco1 cảm tưởng như mình đang ở trên đất Ailen hay đất Anh rồi. Đây là một ngôi nhà nhỏ, hoàn toàn thích hợp với một người độc thân; nó cho ta cái cảm giác lành mạnh, khiêm nhường, ngăn nắp. Anh cũng thấy hài lòng khi nhìn thấy khu bếp núc và cả phòng ngủ nữa. và điều anh thích nhất là cái cảm tưởng mình đang ở tại một cánh đồng quê đâu đó. Không như người khách từng đến xem nó chiều nay, anh thích sự tách biệt, vì nó hợp với tâm trạng hiện tại.

- Liệu bà nhà có muốn xem nó không? – Người đại diện địa ốc kín đáo hỏi thăm dò xem anh đã lập gia đình chưa. Trông anh ta đẹp trai, khỏe mạnh và khi nhìn chiếc áo thun dài tay, bà tự hỏi không biết anh ta có thật sự học ở Harvard hay mua nó ở tiệm Goodwill.

- Không…cô… - Anh vừa định nói mấy chữ để trả lời bà ta thì chợt ngưng lại, đổi câu trả lời – Tôi… tôi sẽ sống ở đây một mình. Anh vẫn không sao bảo là mình “góa vợ” vì những từ đó như một lưỡi dao đâm nát trái tim anh mỗi lần nghĩ đến. Và từ “độc thân” nghe có vẻ đáng thương và thiếu thành thật. Thỉnh thoảng anh vẫn muốn nói là mình đã có vợ, và nếu có chiếc nhẫn hôn nhân, chắc là anh vẫn còn đeo nó, còn chiếc Maggie vẫn thường đeo đã được chôn theo cô. – Tôi thích ngôi nhà này, anh lặng lẽ khi qua lại các phòng và mở các hộc tủ. Điều anh thích nhất về ngôi nhà là biết maggie chắc cũng yêu nó. Nó đúng là nơi cô thích sống dù chẳng bao giờ cô đồng ý ở đây, vì không đủ sức góp phần số tiền thuê nhà. Nghĩ đến đây anh chợt mỉm cười và chợt có ý muốn thuê ngay, nhưng rồi quyết định chờ để suy nghĩ lại. Và trong khi cả 2 bước ra khỏi ngôi nhà, anh đã bảo bà ta: - Để tôi suy nghĩ lại đã- Người đại diện địa ốc lại cho câu này là câu vớt thể diện, vì với bộ quần áo đang mặc, công việc đang làm, chiếc xe hơi, anh chắc chẳng đủ khả năng thuê nó. Nhưng trong anh có vẻ là người tốt, bà thấy hài lòng với phong cách của anh. Chẳng bao giờ biết rõ người mình đang quan hệ, sống lâu trong công việc làm ăn này, bà biết rõ điều đó. Đôi khi một người trông có vẻ là một kẻ vô danh, hay nghèo mạt rệp, hóa ra là kẻ thừa kế gia tài khổng lồ. Từ những ngày bước chân vào nghề bà đã học được kinh nghiệm này nên đã tỏ ra lịch sự với anh.

Trên đường lái xe về nhà, Jimmy vẫn nghĩ đến ngôi nhà nọ, một ngôi nhà bé xinh đẹp, một nơi ẩn cư yên tĩnh, xa lánh hẳn thế giới này. Về đến nhà, anh lại tiếp tục thu dọn đồ đạc để bớt suy nghĩ vẩn vơ. Căn hộ hầu như chẳng còn đồ đạc gì. Anh nấu cho mình một bát xúp rồi ngồi ngẩn ngơ nhìn ra cửa sổ.

Đêm ấy Jimmy hầu như không chớp mắt được, cứ nằm nghĩ về Maggie, vể những điều cô sẽ khuyên anh. Anh đã nghĩ đến chuyện thuê một căn hộ ở rìa khu Watts tiện lợi cho công việc, hay một căn hộ thường đâu đó ở L.A. nhưng trong khi nằm thao thức, anh vẫn không ngớt nghĩ đến ngôi nhà nọ. Anh biết mình đủ sức thuê nó, và biết Maggie cũng sẽ yêu thích nó, và băn khoăn không biết có nên chiều theo ý mình lần này hay không. Anh yêu thích khu bếp, phòng khách, lò sưởi và khu vườn quanh nhà.

Tám giờ sáng hôm sau, trong khi cạo râu, Jimmy đã dùng điện thoại cầm tay gọi người đại diện địa ốc nói: “Tôi thuê ngôi nhà đó”. Anh mỉm cười khi nói câu trên, và đây là lần đầu tiên trong mấy tuần lễ nay anh đã mỉm cười vì chợt thấy mình phấn khởi hẳn lên khi nói đến ngôi nhà nọ. Với anh, ngôi nhà thật hoàn hảo.

- Ông thuê à. – Giọng bà ta có vẻ ngạc nhiên, vì bà đã tin chắc là không bao giờ nghe anh gọi lại, và tự hỏi không biết anh này có biết cái giá trị của nó hay không.

- Ông O’Connor, giá 10 nghìn đấy. Ông thấy có vấn đề gì không? – Bà không dám đưa giá lên cao nữa, và bắt đầu nghĩ không biết nó có khó cho thuê hơn bà tưởng trước đây không, vì đây quả là một ngôi nhà đòi hỏi người có hoàn cảnh đặc biệt, muốn sống cách biệt chứ không phải cho bất cứ ai.

- Không sao – anh trấn an bà ta – Tôi có cần phải đặt cọc trước gì không? – Giờ đây một kkhi đã lấy quyết định, anh lại không muốn mất nó.

- Không. Nhưng trước hết chúng tôi phải kiểm soát và được xác nhận về khả năng chi trả đã. – Bà nghĩ chắc làm thế này anh chàng này sẽ bị loại, nhưng theo luật, bà phải qua thủ tục ấy cho dù xem ra anh chàng chẳng đủ tư cách để thuê ngôi nhà nọ.

- Tôi không muốn vuột mất nó, nhỡ có ai đến hỏi thuê trong khi chờ đợi. – Giọng Jimmy đã có chút lo lắng, không còn vẻ thờ ơ bất cần nữa. Gần đây anh để ý thấy mình dễ lo âu về những thứ mà trước đó anh chưa hề nghĩ đến. Trước đây Maggie lo tất cả, giờ thì anh phải tự lo lấy.

- Dĩ nhiên tôi sẽ giữ nó cho ông. Ông có quyền ưu tiên.

- Làm việc kiểm soát này có lâu không?

- Chỉ vài hôm thôi. Các ngân hàng hiện có hơi chậm trong việc kiểm soát tài khoản tín dụng.

- Tôi đề nghị thế này nhé. Sao bà không gọi thẳng đến ông giám đốc ngân hàng của tôi? – Anh đưa bà ta số điện toại của người đứng đầu một ngân hàng đầu tư ở BOFA- Có thể ông ấy sẽ làm cho mọi chuyện được nhanh chóng hơn.

Jimmy luôn thận trọng, nhưng anh cũng biết là một khi bà ấy gọi ông giám đốc ngân hàng thì mọi việc sẽ dễ dàng hơn.

- Tôi sẵn sàng làm như ông nói. Ông O’Connor. Tôi có thể gọi cho ông ngày hôm nay ở số điện thoại nào?

Jimmy đưa bà ta số điện thoại văn phòng, bảo bà cứ yêu cầu họ gọi nhắn, nếu anh đi ra ngoài. Nhận được tin nhắn, anh sẽ gọi lại ngay.

- Cả buổi sáng tôi sẽ có mặt ở văn phòng.

Đến 10 giờ sáng hôm đó, bà ta đã gọi lại cho Jimmy, bà đã được ông này bảo là không có vấn đề gì cả, tài khoản của anh rất tốt. Ông ta không thể tiết lộ cán cân thu chi, nhưng số tài khoản này rất lớn, đủ để có thể xếp anh vào bậc thang cao trong số các khách hàng của ông. Ông ta chỉ có thể tiết lộ được thế thôi.

- Anh ấy tính mua một ngôi nhà á? – Vị giám đốc ngân hàng nọ tò mò hỏi. Ông hy vọng như vậy, dù không nói ra. Sau tấn thảm kịc gần đây của Jimmy, đấy là dấu hiệu đầy hy vọng. Jimmy thừa sức mua nhà, ngay cả mua luôn cả khu dinh thự Cottage, nhưng ông không nói cho người đại diện địa ốc nọ biết chuyện đó.

- Không. Ông ấy muốn thuê ngôi nhà gần cổng. Giá cũng khá cao – Bà ta trả lời, cố xác nhận thêm điều ông này vừa nói và để chắc là không có sự nhầm lẫn nào – 10 nghìn đôla một tháng, và chúng tôi cần trả tiền cho tháng đầu và tháng chót, cùng một số tiền 25 ngàn ngân khoản bảo đảm an toàn.

Một lần nữa vị giám đốc ngân hàng nọ trấn an bà ta là chẳng có vấn đề gì đến tiền nong. Điều này lại khơi thêm tò mò khiến bà ta chợt liên tiếng hỏi ông này câu hỏi rất hiếm khi bà dùng:

- Ông ấy là ai vậy?

- Đúng như tên ông ấy khai. James Thomas O’Connor. Anh ấy là một trong những khách hàng bền vững nhất của chúng tôi – Ông chỉ cho bà biết đến đó thôi, làm bà càng thêm tò mò.

- Tôi có chút quan tâm, vì một người làm công tác xã hội như ông ấy, dĩ nhiên… trả một giá thuê nhà cao như thế là chuyện có chút bất thường.

- Đáng tiếc là giờ chẳng còn ai được như anh ấy. Bà cần gì chúng tôi nữa không?

- Ông làm ơn fax một bức thư cho tôi được không?

- Được chứ. Bà có cần chúng tôi đại diện anh ấy phát một chi phiếu không, hay muốn tự anh ta làm lấy?

- Để tôi hỏi anh ấy xem. – Vậy là bà đã cho thuê được ngôi nhà gần cổng của Cooper Winslow. Bà ta gọi báo cho Jimmy biết tin tốt này và bảo anh có thể đến lấy chìa khóa và dọn đến lúc nào tùy ý. Anh hứa sẽ đem tấm chi phiếu đến cho bà ta vào lúc trưa và bảo sẽ dọn đến trong vài tuần lễ nữa, sau khi thu dọn xong căn hộ. Jimmy đã muốn trì hoãn công việc này, muốn bám vào những kỷ niệm với Maggie càng lâu càng tốt, nhưng lại chợt thấy mình kích động hẳn lên với ngôi nhà mới đó. Và biết là dù có đi đâu anh cũng đem cô theo.

- Ông O’Connor, tôi hy vọng ông sống sung sướng ở đó. Quả là một ngôi nhà rất quí. Chắc ông sẽ thấy thích được gặp ông Winslow.

Khi gác máy, anh bỗng bật cười lớn khi nghĩ không biết Maggie sẽ bảo sao khi biết ông chủ nhà là một ngôi sao điện ảnh. Nhưng lần này thì anh sẽ chiều theo ý mình, làm một chuyện hơi điên rồ một chút. Và trong tận sâu thẳm của những trái tim với nhau, anh có cảm tưởng là Maggie không những tác động mà còn rất muốn anh có được ngôi nhà đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.