Một Góc Thành Thị Của Chúng Ta

Chương 92




Edit: TC _ Fair Play Team

Biên: Witch _ Fair Play Team

- Vì sao không nói cho em?

Anh không xem tivi nữa, đôi mắt tối tăm nhìn chằm chằm vào cô, trong ánh mắt ấy có sự nghiêm túc, phảng phất giống như vì sao trong biển rộng, vừa bao dung lại sáng ngời, dường như muốn nhấn chìm người ta trong đó.

Đầu của Trình Ý Ý lẳng lặng gối lên đùi anh, bị nhìn đến như vậy, bỗng nhiên cảm thấy ánh mắt ấy như muốn hút cô vào, quả thật không cách nào chống cự được.

- Anh đã biết rồi?

Trình Ý Ý mở đôi mắt biết lỗi, lật người vùi đầu vào hông của anh, giọng nói có chút buồn bực.

- Ừ.

Tống An An đến phòng bệnh ra oai, dư luận trên mạng, thậm chí người hâm mộ còn gây khó xử. Trình Ý Ý không phải người lương thiện, cũng không phải ai cũng có thể khi dễ, kế hoạch của cô hết thảy đều tốt đẹp, chỉ là theo thói quen vẫn che giấu Cố Tây Trạch những chuyện này.

- Tuy em có thể không nói với anh, tự mình giải quyết mọi chuyện rất khá.

Anh cúi đầu, chạm khẽ vào mặt cô, đùa nghịch mớ tóc xõa bên tai.

Sau đó từng lời từng chữ nói rõ cho cô biết.

- Nhưng mà Ý Ý, chuyện đó đối với anh mà nói là không công bằng.

Bọn họ cách nhau cực gần, gần đến nỗi cô có thể nhìn rõ lông mi của anh, gần đến nỗi cô có thể cảm nhận được dao động tiếng nói của anh.

- Chúng ta là một.

Giọng nói kia từng chữ rõ ràng, trầm thấp giống như đàn vi-ô-lông đang xướng âm, réo rắt bên tai như là giấc mơ cực kỳ mỹ diệu, cuối câu ôn nhu tựa kẹo đường đặt giữa môi, cả thể xác và tinh thần đều bắt đầu ngọt ngào.

- Em bị ủy khuất, khiến anh cũng đau lòng.

Đột nhiên Trình Ý Ý cảm thấy trên đời này ôn nhu cũng là một thứ có thể giết người, giống như giây phút này, cô cảm giác mình có thể tan chảy trong ánh mắt chân thành tha thiết của anh.

Trong tivi là tiếng khán giả hoan hô khiêu chiến thành công, nhiệt liệt kích động.

Trình Ý Ý cảm thấy giờ phút này, tất cả âm thanh đều cách mình rất xa.

Cô giấu nhẹm nội tâm đang cảm động, vươn tay kéo cổ anh xuống, tới gần gương mặt của anh rồi hỏi.

- Cô ta nói cô ta đã vào thư phòng của anh, còn xem qua thư mục ảnh của anh, em rất tức giận, anh có tức giận không?

- Ừ, tức giận.

Cố Tây Trạch gật đầu, nhíu mày thật chặt:

- Anh với cô ta không quen, nên không có khả năng có chuyện cô ta vào thư phòng của anh được.

Lúc này Trình Ý Ý mới cười rộ lên, hài lòng hôn lên gương mặt của anh.

Ấn đường Cố Tây Trạch vẫn chưa giãn ra, còn hỏi ngược lại:

- Cô ta nói như vậy? Từ khi nào?

Trình Ý Ý lập tức hiểu ra anh không biết chuyện này, bĩu môi rồi nói hết chuyện Tống An An ra:

- Lúc em nằm viện thì cô ta đến, nói nhiều điều với em, còn gọi anh là Tây Trạch.

Có lẽ Tống An An có suy tính?

Cố Tây Trạch lắc đầu, vậy mà anh đã đánh giá thấp cô ta. Cô gái này là người của công chúng, hành sự bừa bãi như vậy, sớm muộn gì cũng vấp phải lựu đạn. Anh gắng đè nén lại, không muốn đề cập đến nữa chỉ hỏi thêm:

- Cô ta còn làm gì không?

Lúc này Trình Ý Ý lắc đầu

- Không.

Việc dẫn dắt dư luận, kích động người hâm mộ như vậy, mặc dù có nghi ngờ, nhưng cô vẫn không có chứng cứ.

Cố Tây Trạch đè nén tâm tình trong lòng xuống, vuốt mái tóc dài của cô, giọng nói ấm áp dặn dò:

- Cứ nói cho anh biết, anh sẽ xử lý tốt mọi chuyện.

Ánh mắt anh nghiêm túc nhìn vào Trình Ý Ý, mãi đến khi cô gật đầu.

Môi của anh mới nhẹ nhàng cong lên.

Bình thường Cố Tây Trạch ít khi cười, ngũ quan của anh vẫn tuấn mỹ, nhưng một khi cười rồi, giống như băng tuyết tan ra, vô cùng dịu dàng, anh cho rằng như vậy sẽ mất uy nghiêm. Nhưng giờ phút này, thần sắc của anh bình lặng, vẻ mặt điềm tĩnh thả lỏng, khóe môi nhếch lên mê thật hoặc lòng người.

***

Ngày hai mưới chín tháng chạp.

Sáng sớm Trình Ý Ý lúc vừa dậy vừa vặn nhận được thông báo chương trình đã chuyển tiền lương vào thể, cô nghiêm túc nhìn theo mấy con số, khi đếm đến con số thứ sáu lúc này mới hài lòng cất điện thoại.

Cô đứng lên mặc quần áo, đầu ngón tay chạm vào cái gối đã không còn hơi ấm bên cạnh. Có lẽ Cố Tây Trạch thức dậy từ sớm, anh vốn luôn siêng năng, lúc này có lẽ đã sớm đến công ty.

Tắm nước nóng, tránh chạm vào miệng vết thương, hất mái tóc uốn sóng ra sau vai, Trình Ý Ý mới rời khỏi phòng ngủ.

Vừa xuống lầu, Trình Ý Ý liền giật mình, không biết Trương Nghi đã đến từ lúc nào đang lau dọn trong phòng, vừa thấy cô liền cười nhẹ lên một tiếng.

Trình Ý Ý chính là từ phòng ngủ Cố Tây Trạch đi ra.

Dù là da mặt cô dày nhưng chính lúc này cũng cảm thấy có vài phần thẹn thùng

- Dì Trương, dì tới rồi.

Trương Nghi gật đầu cười

- Dì không thường đến đây, ngày thường cậu chủ cũng không thích người khác tới ở cho lắm, đêm qua đặc biệt gọi điện cho dì, nói con đang bị thương ở đầu, người không thuận tiện lắm.

- Dì ở khu nhà cũ khá rảnh rỗi, nên đến đây nấu chút cơm, trong lúc đợi cũng có thể ăn.

Trương Nghi nói qua, đặt đồ lau nhà xuống, đi vào phòng bếp gọi Trình Ý Ý:

- Bữa sáng còn đang nóng, muốn ăn một chút không?

Trình Ý Ý đáp lời, đúng lúc tiến vào phòng bếp, ánh mắt nhìn thấy bên cửa sổ sân thượng phòng khách có một hàng bóng đèn nhỏ.

Ban ngày trời sáng tỏ.

- Dì Trương, sao không tắt đèn ở đây?

Cô kỳ quái nhìn thêm vài lần, bước chân không tự chủ được mà bước tới.

- Ài, không cần tắt.

Trương Nghi cầm lấy cái thìa, từ phòng bếp vội vàng đi ra

Trình Ý Ý kéo lấy bức màn vật che chắn khỏi tầm nhìn, toàn bộ giàn hoa trên ban công lập tức hiện ra trước mắt.

Mấy hàng chậu hoa, lớn nhỏ cao thấp đủ cả, cấy ghép từ những gốc cây mà ra, cành lá trắng ngọc vô cùng đáng yêu, sinh trường rất tốt.

Một hàng bóng đèn được lắp ráp trên tường, ánh đèn vừa vặn rọi vào thân cây.

Trương Nghi chạy tới trước mặt, giải thích với cô:

- Bóng đèn này không cần tắt, mùa đông mây dày, ánh sáng bên cửa sổ không đủ lớn, mà bồn hoa này thích nhất là phơi nắng, có một năm mùa đông âm hơn nửa tháng, vài chậu bị chết héo, về sau cậu chủ mới cho người đến lắp thêm bóng đèn.

- Anh ấy luôn chăm sóc những bồn hoa này sao?

- Ừ.

Trương Nghi gật đầu:

- Những thứ này là bảo bối của cậu chủ, đều là cậu ấy tự mình dành thời gian chăm sóc đấy, dì nhớ được ít năm trước không có nhiều chậu như vậy, mà hiện tại đã mọc đầy sân thượng rồi.

Trương Nghi cẩn thận đưa tay sờ lên phiến lá trắng lớn nhất ở chính giữa, cười rộ lên:

- Chưa nói, mấy chiếc lá nhỏ này còn rất biết làm người ta yêu thương đấy.

- Đây là hoa sen trắng.

Trình Ý Ý nhỏ giọng nói với dì Trương, tâm tình có chút hoài niệm, cô nhẹ nhàng buông lỏng tay ra, thả bức màn xuống.

Chậu cây mà Trương Nghi chạm vào, chính là chậu cây cô mua năm đó.

Không biết lúc nào, phòng ngủ Sùng Văn thịnh hành việc trồng cây, tiện thể cô cũng vào trong tiệm hoa ôm mấy chậu xinh đẹp trở về phòng ngủ để trồng.

Tuy rằng Trình Ý Ý ưa thích, nhưng không đủ kiên nhẫn, một thời gian không lâu sau, những thứ yếu ớt, nhỏ bé này liên tục già đi, phiến lá khô héo. Qua nửa học kỳ, chỉ còn một chậu hoa sen trắng.

Có lần cô chọc giận Cố Tây Trạch, nhanh trí chạy về phòng ngủ, dù sao cô nuôi cũng không sống, liền cầm chậu sen trắng cuối cùng tới cửa tìm anh nhận lỗi.

Hoa sen trắng rốt cuộc thành công tiến vào sân thượng nhà Cố Tây Trạch, cô cũng hợp lẽ ở lại ăn cơm. Trình Ý Ý nhớ rõ ngày đó cơm tối có gà non xào gừng, mùi thơm tựa hồ còn lưu lại ở trên môi.

Đồ đạc của cô, Cố Tây Trạch đều giữ gìn, bảo quản rất tốt.

Trình Ý Ý sờ lên cổ tay trống rỗng, vẻ mặt ảm đạm.

...

Dùng qua bữa sáng, Trình Ý Ý lại nhận được điện thoại của Anh Uyển, hẹn cô đi siêu thị mua đồ tết.

Bạn cùng phòng thời đại học của Trình Ý Ý đến từ Trường Giang, sau khi tốt nghiệp, chỉ có một mình Anh Uyển ở lại Đế Đô, tuy rằng Trình Ý Ý không mua đồ tết, nhưng Anh Uyển thường hẹn gặp cô. Trong nhà cũng không có việc gì để làm, không chút do dự liền nhận lời.

Trong kế hoạch của Trình Ý Ý, vốn lẽ kỷ niệm ngày thành lập trường hoàn tất sẽ quay về thành phố G, nhưng không nghĩ tới ở lại đây cho tới năm mới.

Quần áo trong hành lí đều đã mặc hết, cô dứt khoát lụi lọi quần áo thời đại học.

Mái tóc gọn gàng tết thấp ở phía sau che khuất miệng vết thương. Mang một chiếc áo khoác lông màu thẫm đặc biệt giống áo jacket của quân đội, cùng chiếc quần jean đen bó sát buộc trong giày, nhìn qua gương, Trình Ý Ý hài lòng ra cửa.

Mặc dù là mẫu thời thượng của năm năm trước nhưng mốt luôn thay đổi, Trình Ý Ý có ánh mắt tốt, phối lại cũng sẽ không quá lỗi thời.

Hẹn gặp ở trung tâm mua sắm, Trình Ý Ý đi bộ cũng có thể đến.

Tại cửa hàng trà sữa xếp hàng mua một ly sữa nóng, Trình Ý Ý phát hiện hôm nay tỉ lệ người quay đầu nhìn cô rõ ràng rất nhiều.

Sau lưng mấy cô bé nữ sinh đang xếp hàng ngẩng đầu quan sát cô, một mặt xì xào bàn tán.

Sớm biết như vậy hôm nay đi ra ngoài có lẽ phải hóa trang... Trình Ý Ý vô thức sờ lên mặt.

Như thường ngày không có nhiều người dám quang minh chính đại chỉ dám nhìn lén cô mà thôi.

Cô dứt khoát nhếch khóe môi cười với mấy cô bé nữ sinh, bị bắt gặp nhìn trộm, đám nữ sinh chạm vào ánh mắt của cô nhanh chóng dời tầm mắt hoặc cúi đầu.

Trình Ý Ý ngồi xuống ghế nghỉ ngơi, nhấp một hớp sữa bò nóng, trong người có thêm vài phần ấm áp, cô chống cằm, cảm giác mình cảm giác mình hẳn đã đánh giá thấp lượt xem của trời sinh nhân tài.

Sau đó ít phút Anh Uyển cũng đã đến.

Trình Ý Ý đưa sữa bò nóng cho cô ấy, Anh Uyển nhận lấy sữa, mỉm cười tháo bao tay, đầu tiên là giơ thẳng ngón cái lên.

- Ý Ý, đã nhiều năm như vậy rồi, tôi đúng là phục nhất đầu óc của cậu.

Trình Ý Ý bật cười

- Cậu cũng đã xem Nhân tài trời sinh ?

- Thì sao, lúc trước tôi không xem cái này, tối hôm qua thấy trên mạng đưa tin, khoe khoang ba hoa chích choè. Tôi nhìn qua, ồ, người ở trang nhất rất giống Ý Ý chúng ta.

Anh Uyển hăng hái nói tới.

- Tôi lại nhớ đến năm đó câu chuyện chói lọi của cậu... Lần đó, thầy giáo chỉ đích danh cậu lên làm mẫu công việc thí nghiệm.

Anh Uyển nói qua, hưng phấn mà vỗ xuống bàn.

- Tôi nhớ được cậu đã ngủ từ lâu, trình tự thí nghiệm cũng là tôi mở bài giảng ra cho cậu nhìn qua.

- Cậu thẫn người suốt cả nửa canh giờ nhưng mặt không đỏ tim không đập nhanh... Quá thần thánh rồi.

Anh Uyển nói đến miệng khô, uống hết một hơi sữa bò.

- Nhưng mà cũng phải nói lại, thế nào cậu đột nhiên nghĩ tới tham gia chương trình này, lúc trước cậu...

Lúc trước Trình Ý Ý không muốn phô ra danh tiếng này. Đến chủ trì tiệc tối cũng chỉ vì...

Anh Uyển nghĩ vậy, liền ngừng nói, khóe môi nhịn không được nhếch lên:

- Các cậu một lần nữa ở cùng một chỗ ư?

Trình Ý Ý mỉm cười ngầm thừa nhận.

Anh Uyển kích động vỗ bàn một cái.

- Tôi đã nói mà!

Cái vỗ bàn lần này, mọi ánh mắt gần đó đều bị thu hút.

Anh Uyển có chút xấu hổ, giảm âm giọng xuống, tiếp tục nói:

- Ý Ý, danh tiếng Tống An An lần này sớm đã giảm xuống rồi, cậu ngàn vạn lần đừng tin chuyện cô ta lăng xê, tôi nhìn là đã biết rõ cô ta chú ý tới học trưởng, nhưng học trưởng căn bản vẫn không để ý qua cô ta.

Trình Ý Ý nhẫn nại cười đồng tình:

- Ừ, tôi nghe lời cậu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.