Một Góc Thành Thị Của Chúng Ta

Chương 49




Thế là, lần này cũng không ngoại lệ, Trương Mật vừa nhìn thấy Lộ Phi, vội đứng bật dậy khỏi ghế sô pha, dưới chân như gắn động cơ chạy đến đứng giữa hai chúng tôi, khuỷu tay còn vô ý đụng tôi một cái.

"Lộ Phi, cuối cùng anh cũng về rồi."

"Thẩm Lam em không sao chứ?"

Hai người đồng thời mở miệng, người khó xử nhất ngược lại là tôi.

Lộ Phi đẩy tay Trương Mật ra, thẳng thừng ôm lấy vai tôi đi theo hướng khác, hai chúng tôi ngồi xuống bàn ăn. Tôi quay đầu nhìn một cái, mẹ Lộ Phi còn đang đứng ở cửa, tôi vừa định đứng lên, Lộ Phi liền ấn tôi xuống nói không cần. Sau đó hỏi mẹ cậu ta có ăn hay không.

Mẹ của Lộ Phi từ trong bếp mang ra một hộp cơm nhỏ.

Lúc ấy tôi rất buồn bực, nhà họ dù gỉ cũng là một biệt thự, bình thường không thuê người giúp việc cũng chả sao, không hiểu thế nào bây giờ lại dùng một cái hộp nhỏ để ăn cơm.

Hộp cơm vừa được mở ra, tôi liền biết chân tướng.

Mẹ Lộ Phi ở bên cạnh giới thiệu, "Đây là cơm Trương Mật tự tay làm cho con."

Ý nói, cơm này không có phần của tôi. Cho dù có, tôi cũng nuốt không nổi.

Tôi đột nhiên cảm thấy rất mù mịt, tâm trạng uất ức trong lòng bấy lâu không thể kìm nén nổi mà bộc phát, trước việc tôi bùng nổ, Lộ Phi giống như một con cún nhỏ kéo tôi từ trên bàn xuống. Đêm nay, tôi bị cậu ta xách đến rồi xách đi như vậy.

Có điều là, lần này Lộ Phi ngay cả chào hỏi cũng không thèm, trong nhà này cậu ta địch thị là thái tử, tính khí bùng phát đến sàn nhà còn phải chấn động.

Chúng tôi về phòng Lộ Phi, cậu ta vừa bỏ đồ đạc xuống, liền ôm lấy tôi, đặc biệt ăn năn nói với tôi, "Anh thực sự không biết mẹ anh lừa anh."

Tôi cười toét miệng nói, "Không sao." Trong lòng còn bồi thêm một câu, tôi quen rồi.

Hai chúng tôi sau một ngày mệt nhọc, còn chịu đói một ngày, lúc Lộ Phi ôm tôi, bụng tôi kêu lục ục mấy cái, thế là Lộ Phi hôn trên trán tôi một cái, nói, "Đồ ham ăn, anh đi làm gì đó cho em ăn."

Khi Lộ Phi ra ngoài, tôi đi rửa mặt, nước từ chậu bắn tung tóe ra ngoài, hòa với âm thanh trong lòng tôi.

Tâm trạng của tôi lúc đó, giống như khẩu đại bác bị kê sai vị trí vậy, kê gần mặt bàn, bắn tung tóe, nhanh chóng tê liệt.

Lúc này, Lộ Phi đã bưng một chén Khang sư phụ quay lại. Hai chúng tôi tụm lại, đút cho nhau ăn. Cuối cùng tôi cũng cảm thấy, thì ra hạnh phúc lại là chuyện đơn giản bình dị như vậy.

Tôi yêu Lộ Phi, Lộ Phi yêu tôi, thế là đủ rồi.

Ngay khi tôi đang ca tụng tình yêu vô cùng to lớn bởi một chén Khang sư phụ, thời gian điểm linh thiêng, Lộ Phi đã chạy vào phòng tắm rồi tắm.

Lúc đi ra anh quấn một cái khăn nhỏ, giọt nước từ cằm anh chảy xuống cơ thể qua những đường cong xinh đẹp.

Lộ Phi dùng hành động nói với tôi, tình yêu chung thủy là một loại trò chơi thoát tục, từ thuở hồng hoang ông cha đã không thoát khỏi việc dùng hình thức hai cơ thể ma sát để biểu lộ.

Đây mới là tình yêu, cũng không phải là không tôn trọng.

Thế nhưng, khi Lộ Phi ôm tôi từ phía sau còn cạ cạ vào tai tôi, xoa xoa bóp bóp khắp người tôi, ánh mắt tôi tối sầm, cuối cùng nhớ đến chuyện xảy ra ở quán rượu.

Tôi không tính rằng chuyện kia là điểm nhơ trong cuộc đời tôi, tôi lấy đó làm động lực để không nhớ đến chuyện kia nhiều nữa. Kết quả là tôi sai rồi. Tôi đẩy Lộ Phi ra, hơn nữa còn dùng khá nhiều sức, anh cau mày nhìn ra gì đó, làm dáng vẻ đáng thương, bắt đầu nói xin lỗi tôi.

Lộ Phi nghĩ rằng, tâm tình tôi không tốt là do anh chơi chứng khoáng thua lỗ, là do mẹ anh hà khắc.

"Anh đừng nói nữa."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.