Một Đường Đau, Một Đường Yêu

Chương 22: Tỉnh mộng




Sáng sớm hôm sau, Lục Thất đã trở về huyện Lệ Thủy, thay vương bào, dẫn theo Vân Khê tiếp tục lộ trình tuần tra, lần lượt đi qua huyện Thanh Điền và huyện Tùng Dương, cuối cùng từ huyện Tùng Dương quay trở về Tấn An Phủ Kiến Châu.

Khi trở về tới Tấn An Phủ, Yến Khôi Sơn đã dẫn ba vạn quân Tấn An xuất chinh rồi, khiến cho Kiến Châu chỉ có sáu vạn quân lực. Lục Thất trấn chủ Tấn An Phủ, trước tiên bí mật triệu kiến một số quan tướng di dân Phủ Châu, cùng nói chuyện thân mật.

Tướng soái di dân tới từ Phủ Châu, đại bộ phận là phạm nhân tạo phản được Lục Thất tha cứu, vừa gặp Lục Thất rất nhiều người vui mừng chủ động hứa chết vì Tấn Vương chủ thượng cũng không hối hận. Tâm huyết của các tướng sỹ khiến Lục Thất cũng đã tìm lại được cảm giác kiếp sống của quân lữ trước đây.

Hôm sau, Lục Thất nhận được kiến nghị của chủ soái Tào Nham người Phủ Châu, đích thân tham gia điều chỉnh huấn luyện tập võ. Nhưng hắn lại mang theo một chiếc mặt nạ uy nghiêm màu xanh, người mặc kim giáp, tay cầm thương lớn, tham gia diễn võ mã chiến và bắn tên.

Tấn Vương tham gia tập võ khiến sáu vạn tướng sỹ cảm thấy phấn chấn. Có tướng sỹ xuất thân từ Hưng Hóa quân hiếu thắng, sau khi Lục Thất bước ra khiêu chiến, liền bước ra ứng chiến, kết quả là bị Lục Thất đánh bại liền 7 người, khiến cho đại bộ phận tướng sỹ xuất thân Hưng Hóa quân kinh ngạc. Trước đây, khi ở Hưng Hóa quân, danh tiếng của Lục Thất không phải là quá lợi hại.

Tập võ quan trọng nhất là kỹ thuật bắn tên, có đại soái Trương Kích được mệnh danh thần tiễn, cùng Lục Thất triển khai ngôi đâu bàng, liên tiếp bắn tên, phóng ngựa bắn cung, bắn tên vòng cung, bắn xâu tiền, cuối cùng Lục Thất đã bị lệch đi một mũi tên mà bại. Nhưng, dù bại mà vinh, võ lực của Tấn Vương trong lòng vạn quân, quân uy đại thịnh.

Thậm chí có người hiểu chuyện nói, mấy hôm trước Tấn Vương đã giết chết một tên thích khách lợi hại. Mà bản thân Tấn Vương lợi hại nhất lại là võ đạo bộ chiến.

Sau khi Lục Thất trở về Tấn An Phủ 3 ngày, bỗng có thám báo cấp báo, quân Sở đóng quân ở Phủ Châu bỗng có tám vạn đại quân xuất phát tới Kiến Châu. Lục Thất nghe mà kinh sợ, thật là trùng hợp, hôm nay cũng là ngày tổng tiến công của trận chiến Vụ Châu.

Lục Thất trấn định lại bước ra đại sảnh, nhìn về phía Vụ Châu. Hắn không biết quân đột kích Tô Châu liệu có tới nơi bí mật không? Hắn không có tín ưng có thể truyền đạt quân sự, giống như quân Tô Châu tập kích Thanh Nguyên quân, chỉ có thể dựa vào ngày đã định mà tiến công.

Trương Kích và các tướng soái liền chạy tới, thấy Lục Thất đã quyết định chủ ý. Lục Thất nhìn các tướng soái, nói:
- Hiện nay, không chiến mà lui lòng quân tối kỵ, xuất binh, trú đóng ở vùng Sùng An.

- Vâng!
Các tướng soái hành quân lễ cung kính.

Sáu vạn đại quân Tấn An Phủ dốc toàn lực xuất động. Tấn Vương cũng trấn thủ trong quân. Các tướng sỹ nghe nói Tấn Vương đã hạ lệnh, để ba vạn quân lực của Xử Châu trở về chi viện phòng ngự Kiến Châu, cho nên lòng quân của sáu vạn đại quân cũng xem ra rất ổn định. Về việc xuất chiến không phải là quá mâu thuẫn, dù sao họ cũng đã bảo vệ được Kiến Châu rồi.

Hành quân nửa đường, Lục Thất lại đột nhiên hạ lệnh, lệnh cho Trương Kích dẫn ba vạn Chương Võ quân quay về phía huyện Chiêu Võ. Huyện Chiêu Võ sẽ xuất kích từ Kiến Châu tới Phủ Châu.

Trương Kích nhận lệnh kinh ngạc. Lục Thất nói, quân Sở đóng quân ở Phủ Châu, có lẽ bên phía huyện Chiêu Võ tập kích Kiến Châu là hợp lý nhất. Nhưng tám vạn quân Sở lại đi Tín Châu trước, mới chuyển đột kích Kiến Châu, vòng xa là vì cái gì? Có khả năng là muốn có một đường quân lực tập kích Kiến Châu.

Lục Thất nói, suy đoán của hắn chưa chắc đã chính xác, ba vạn Chương Võ quân sau khi đi về phía huyện Chiêu Võ, nếu phát hiện thấy quân tập kích của Sở quốc, địch ít thì tấn công, địch nhiều thì cố thủ, địch mạnh thì rút lui. Nếu không gặp quân địch thì đi thẳng tới Phủ Châu tấn công. Trương Kích nhận lệnh ra đi, dẫn theo Chương Võ quân chuyển hướng về phía sau, còn Lục Thất đích thân thống lĩnh ba vạn quân, tiếp tục tiến về phía trước.

Lục Thất đoán Sở quốc đột ngột xuất động tám vạn đại quân, từ Tín Châu tới tấn công Kiến Châu, không hợp với đường tiến công của Tấn An Phủ, rất có thể là Sở quốc đã hợp tác với nước Việt. tám vạn quân Sở vòng qua tấn công Kiến Châu, trên thực tế không phải là chủ công Tấn An Phủ, mà là mượn đường đột kích Xử Châu, hòng mưu đồ hợp sức tấn công tám vạn quân mạnh Tấn quốc ở Xử Châu.

Lục Thất chủ động xuất quân nghênh địch, trên thực tế hắn căn bản không tin có thể đấu lại được với tám vạn quân Sở. Sáu vạn quân lực của Tấn An Phủ, vũ khí còn thiếu quá nhiều. Đặc biệt là có lợi về mặt phòng ngự cung tên thì chỉ có hơn 2000, quân dụng tốt đều bị quân lực Xử Châu lấy rồi, đương nhiên không phải đi phân phối quân nhu, mà sau khi chiến thắng, quân dụng của hàng tốt tự nhiên sẽ bị quân Tô Châu thu hết đi rồi.

Việc xuất quân của Lục Thất chính là muốn thể hiện tư thái dám chiến, co đầu rụt cổ ở Tấn An Phủ hoặc vừa hạ lệnh đã bỏ thành mà chạy, đối với uy tín của Tấn Vương là một đả kích nghiêm trọng. Còn chiến bại là chuyện khác, chiến bại cũng là đã qua chiến đấu.

Sở dĩ Lục Thất điều đi ba vạn Chương Võ quân, trên thực tế là có 3 nguyên nhân. Một là đề phòng tập kích của quân Sở. Hai là có thể linh hoạt bại lui, sáu vạn người tháo chạy, bên đó có ba vạn người tháo chạy dễ dàng hơn một đại quân bại trận. Người càng nhiều càng dễ bị tan tác, giẫm đạp lên nhau. Ba là, Lục Thất muốn đích thân chỉ huy ba vạn quân tập kích. Hắn không thể để tám vạn quân Sở thuận lợi đi tham chiến Xử Châu được.

Trương Kích dẫn quân đi về phía sau không lâu, Lục Thất hạ lệnh dừng lại, triệu tập tướng soái cao cấp của ba vạn quân nghị sự, bao gồm cả Đô úy. ba vạn quân hiện tại, trên thực tế chính là Nam Bình quân là chính.

Các tướng soái sau khi tập hợp ở triền núi, Lục Thất đứng trên cao nhìn xuống, bình thản nói:
- Tám vạn quân Sở tới tập kích, chúng ta không thể thắng được. Cho nên, bổn vương chia quân đi tập kích Phủ Châu. Hiện tại ở đây chỉ còn lại ba vạn quân.

Các tướng soái im lặng nhìn Lục Thất. Họ cũng không phải là kẻ ngốc, đương nhiên cũng đã thấy người của Chương Võ quân không tới rồi.

Lục Thất dừng lại một lát, nói:
- Bổn vương thấy, tám vạn đại quân Sở quốc tập kích Kiến Châu, trên thực tế không phải là đột kích Tấn An Phủ, mà là muốn đột kích tám vạn quân Tấn quốc ở Xử Châu. Có lẽ là muốn cùng với Võ Thắng quân, tấn công quân lực Xử Châu của chúng ta.

Các tướng soái nghe xong giật mình gật đầu, nhưng cũng thấy nghi ngờ. Lục Thất mỉm cười nói:
- Nói thực, sáu vạn quân của chúng ta vũ khí quá kém, đặc biệt là cung tên lại thiếu, cho nên không có ý nghĩa gì khi đánh nhau với quân Sở chính diện.

Các tướng sỹ im lặng nhìn Lục Thất. Bây giờ Lục Thất là Tấn Vương, tùy ý nói sẽ bị nghi là đại bất kính. Các tướng soái đều hiểu nên giữ mồm giữ miệng.

- Từ giờ trở đi, chúng ta chia ra thành chẵn lẻ. Mỗi quân đều độc lập tác chiến. Mục đích chiến lược chính là tập kích quân Sở, làm bước đệm bám lấy quân Sở tập kích Xử Châu.
Lục Thất bình thản nói.

Các tướng soái tỏ ý hiểu gật đầu, Lục Thất nói tiếp:
- Ta yêu cầu các ngươi tác chiến, phải giống như phỉ núi bình thường đối phó quân Sở, cố gắng không được liều lĩnh. Tốt nhất chính là lợi dụng địa hình đối phó quân Sở, thường xuyên đánh lén tiểu đội quân Sở.

Các tướng soái gật đầu, Lục Thất lại nói:
- Nếu các ngươi không cản được quân Sở, chỉ có thể rút lui về Tấn An Phủ. Sau đó rút về Tấn An Phủ trấn thủ, mục đích chiến lược chính là phân tán quân Sở. Do vì bây giờ quân lực của Xử Châu đã tập kích Vụ Châu rồi, bổn vương đã điều hai mươi vạn đại quân tấn công Võ Thắng quân, thành bại ngày mai mới biết.

Các tướng soái liền trấn động tinh thần, lại thấy Lục Thất nghiêm nghị nói:
- Chiến sự tập kích hôm nay, ba ngàn quân mỗi một cánh quân từng người tự chiến. Nếu còn xuất hiện hậu quả tan dã không thành quân, sẽ không còn tư cách cầm quân nữa, nhớ chưa?

- Vâng!
Các tướng soái hành quân lễ hiên ngang đáp lại.

- Được rồi, bổn vương cũng là một cánh quân độc lập, các ngươi mỗi người cũng không cần phải để ý cách hành sự của bổn vương, rút lui.
Lục Thất nhướn mày nói, nói xong liền khoát tay.

Các tướng soái hành quân lễ đáp lại, lần lượt tự đi dẫn quân tác chiến. Bây giờ Tấn Vương đã giao quân quyền tác chiến, cũng đã tính linh hoạt vô cùng lớn, tấn công và rút chạy đều được. Điều này khiến cho các tướng soái đều cảm thấy hưng phấn. Hơn nữa, trận chiến này là vì chiến sự bên phía Xử Châu mà chiến đấu, lại là một sứ mệnh vinh quang.

Lục Thất nhìn các tướng soái đi rồi, cười cười. Bên cạnh hắn chỉ còn lại Lãnh Nhung đi cùng, hai người cất bước về phía Vân Phủ Vệ đóng quân.

- Lãnh Nhung, ngươi thấy ý nghĩa chiến lược xuất quân là gì?
Trong lúc tản bộ, Lục Thất bỗng hỏi.

Lãnh Nhung ngẩn người, nói:
- Chủ thượng đã nói rồi, là để tranh thủ thời gian cho chiến sự Xử Châu.

Lục Thất mỉm cười, dừng bước nói:
- Nếu ta nói không phải, ngươi nghĩ là sẽ có mục đích gì?

Lãnh Nhung liền dừng bước ngẩn người nhìn Lục Thất, nhưng rất nhanh chóng quay đi suy nghĩ, lát sau nhìn Lục Thất lắc đầu nói:
- Nếu không phải là vì đề phòng chủ động xuất kích của Tấn An Phủ, vậy thuộc hạ không nghĩ ra được mục đích khác.

Lục Thất gật đầu, nói:
- Là để phòng ngự Tấn An Phủ. Đôi khi, tấn công là các phòng ngự tốt nhất. Việc tiến công của chúng ta sẽ khiến cho quân Sở càng muốn đột kích Xử Châu, mà không phải đi tấn công Tấn An Phủ.

Lãnh Nhung bất ngờ nhìn Lục Thất, kinh ngạc nói:
- Ý của Chủ thượng, ý nghĩa thực sự xuất quân ngăn cản, ngược lại là dụ dỗ quân Sở càng muốn đột kích Xử Châu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.