Một Đời Yêu Nàng

Chương 22: CHAP 22: Lý do chúng ta làm bạn (phần 2)




- Dương huynh cảm thấy hứng thú đối với mai rùa này? Ngụy Cổ Xương kể khổ một trận, bỗng nhiên lại hỏi một câu không đâu vào đâu, rồi nói tiếp: - Nếu như cảm thấy hứng thú, cứ việc lấy đi, ta thấy vật này tuy rằng không phải tầm thường, nhưng cũng bị nứt ra không ít khe hở, không biết còn có gì tác dụng gì không.

Hắn biết là sau lưng Dương Khai có luyện khí sư lợi hại, loại vật liệu từ thân thể yêu thú bậc mười này chính là thứ mà những luyện khí sư kỹ thuật cao siêu thích nhất.

Hắn tự nhủ cho dù có đem mai rùa này về, cũng không tìm được người thích hợp để luyện chế thành bí bảo, Cách Lâm đại sư đã dần dần già đi, rất nhiều năm chưa từng ra tay luyện chế bí bảo rôi, Tiền trưởng lão những năm nay vẫn luôn nghĩ biện pháp kéo dài tuổi thọ đại sư, nhưng hiệu quả lại quá mức bé nhỏ, tình trạng ngày càng sa sút, nhìn thấy thôi cũng khiến cho người ta lo lắng.

Huống chi, với cấp bậc luyện khí sư của Cách Lâm đại sư, chưa chắc đã có biện pháp đối với mai rùa này, không bằng bây giờ đưa cho Dương Khai, nói không chừng loại vật liệu vô dụng như chân gà này đến tay Dương Khai sẽ có thể phát huy ra tác dụng lớn nhất.

Dương Khai chỉ hơi trầm ngâm, song cũng không từ chối, sau khi gật gật đầu liền thu mai rùa yêu thú bậc mười này lại.

Lúc hai người ở bên này nói chuyện, Đổng Huyên Nhi và Đại Diên cũng thì thầm to nhỏ với nhau ở phía xa.

Chỉ có điều lúc này, trên tay của Đại Diên cầm một chiếc bình ngọc, nơi lòng bàn tay còn có một viên đan dược, đan dược tròn trịa bóng mượt, có màu xanh nhạt, tỏa ra mùi thơm nồng đậm, hít vào khiến người ta cảm thấy toàn thân thư thái, vui vẻ.

Thậm chí khi đôi mắt xinh đẹp của Đại Diên nhìn viên đan dược, còn ẩn chứa vẻ kích động và chờ mong, ngay sau đó lại tỏ ra bội phục, đủ loại biểu tình luôn phiên thể hiện ra.

Đổng Huyên Nhi không lên tiếng quấy rầy nàng, trong lòng nàng biết người bằng hữu thân thiết cùng phòng này tại sao lại tỏ ra kích động như vậy, nhưng cũng chỉ lẳng lặng đứng bên cạnh chia sẻ.

Viên đan dược này cũng không có gì quý hiếm, nó chỉ là Phục Nguyên đan, một viên đan dược bình thường dùng để khôi phục lực lượng mà thôi, chỉ có điều cấp bậc không thấp, cấp Thánh Vương thượng phẩm. Chính là một trong những viên Dương Khai vừa mới cho Đổng Huyên Nhi.

Đối với Đổng Huyên Nhi thì không có tác dụng gì, nhưng Đại Diên thì lại muốn, nên nàng liền cẩn thận xem xét.

Thật lâu sau, Đại Diên mới bỏ viên Phục Nguyên đan trên tay vào trong bình ngọc, trả lại cho Đổng Huyên Nhi, hít nhẹ vào một hơi.

- Thấy sao? Đổng Huyên Nhi hỏi.

- Thủ pháp luyện đan rất lợi hại, ta không làm được. Dược tính của một viên đan dược này đã được luyện đến mức tận cùng, chỉ sợ chỉ cần may mắn một chút là có thể sinh ra đan văn. Mặt ngoài của đan dược đã mơ hồ của chút dấu vết đan văn, chỉ tiếc không biết tại sao cuối cùng lại thất bại trong gang tấc. Đại Diên lộ ra vẻ mặt tiếc nuối, rồi lại hơi sở hãi nói: - Chẳng những chỉ có viên đan dược này, mà tất cả những viên khác đều như vậy. Vị luyện đan sư này đã phát huy thủ pháp luyện đan đến mức vô cùng thần kỳ rồi.

- Lợi hại như vậy sao? Đổng Huyên Nhi kinh hãi, khóe miệng khẽ nhếch lên: - Có thể luyện chế được nhiều đan dược cấp Thánh Vương sắp sinh ra đan văn như vậy, chẳng phải là nói người luyện chế ra nó có thể là luyện đan sư Hư cấpsao?

- Đúng, chắc chắn là luyện đan sư Hư cấp không thể nghi ngờ. Lúc Đại Diên nói lời này, không biết vô tình hay cố ý liếc về phía Dương Khai một cái, trong đôi mắt đẹp diu dang tựa hồ hơi hiện lên dáng vẻ chờ mong.

Thấy biểu hiện trên khuôn mặt của nàng, Đổng Huyên Nhi cũng không biết trong lòng nàng đang suy nghĩ gì, vội vàng nói: - Đại Diên tỷ tỷ, tỷ cũng không cần vội vàng, chuyện gì cũng cần phải có thời gian để giải quyết.

Đại Diên đưa tay vén sợi tóc xõa xuống bên tai, thản nhiên nói: - Ta biết, ta không vội, dù sao cũng đã nhiều năm như vậy rồi, đúng rồi Huyên Nhi muội muội, người tên Dương Khai kia có lai lịch gì?

Dường như nàng đã cảm thấy có hứng thú đối với Dương Khai, bắt đầu tìm hiểu tin tức về Dương Khai.

Đổng Huyên Nhi ngược lại cũng không che giấu, liền kể hết những chuyện mà mình biết. Khi Đại Diên nghe nói Dương Khai là người từ thế giới bên ngoài đi tới U Ám Tinh, đôi mắt đẹp dịu dàng liền sáng lên, thậm chí thân thể mềm mại cũng không nhịn được khẽ run lên, vẻ chờ mong trong ánh mắt càng thêm rõ ràng.

Người ta nếu có thể từ thế giới bên ngoài đi tới U Ám Tinh, vậy tại sao mình không thể rời khỏi U Ám Tinh đi ra thế giới bên ngoài chứ?

Nàng cũng giống như Vũ Y, đều muốn rời khỏi U Ám Tinh, chỉ có điều xuất phát điểm của hai người không giống nhau, Vũ Y là vì muốn ngắm nhìn những điều đặc sắc bên ngoài, còn Đại Diên lại vì nguyên nhân khác.

Mặc dù bây giờ rất muốn đi hỏi Dương Khai, xem lọ Phục Nguyên đan kia cuối cùng là do vị luyện đan sư nào luyện chế ra, nhưng Đại Diên vẫn nhẫn nại kìm chế lại.

Nàng và Dương Khai chưa quen thuộc, chỉ là bèo nước gặp nhau, bây giờ lại tùy tiện đi hỏi những vấn đề này, nếu như làm ảnh hưởng đến người ta, chỉ sợ sẽ làm cho người ta thêm chán ghét mà thôi, nàng làm sao lại đi làm chuyện ngu xuẩn như vậy được chứ?

Tuy nhiên, nàng đang suy nghĩ xem có nên hay không tạo mối quan hệ gần gũi với Dương Khai một chút, để khi thời cơ chín mùi sẽ hỏi thăm.

Thời gian dần dần trôi qua, Đổng Huyên Nhi và Đại Diên đã rất lâu không gặp, dĩ nhiên là nói không hết chuyện, mà Dương Khai và Ngụy Cổ Xương cũng nói chuyện hết sức sôi nổi, không ngừng nói hết chuyện này đến chuyện kia. Từ trong miệng Ngụy Cổ Xương, Dương Khai biết được rất nhiều bí mật và tin đồn thú vị trên U Ám Tinh.

Dương Khai không có ý định ở lại hành động chung với bọn họ, chỉ là vì bây giờ ngươi ta vừa mới thoát khỏi nguy hiểm mà hắn lại làm ngơ không quan tâm thì có chút không phải, cho nên hắn mới cố chờ, chờ cho toàn bộ những người này khôi phục.

Đến lúc đó hắn sẽ cáo từ, tiếp tục xâm nhập vào chỗ sâu hơn trong tầng ba, tìm nơi thích hợp để luyện hóa Huyền Âm Quỳ Thủy.

Một ngày sau, ba người chậm chạp cuối cùng của Ảnh Nguyệt Điện vội vã đi tới trước mặt Dương Khai và Đại Diên, thành khẩn nói lời cảm tạ.

Lần này, ba người này đã không còn có chút ý nghĩ khinh thường Dương Khai nữa.

Trước khi Lưu Viêm Sa Địa mở ra, ba người này xếp hàng phía sau Ngụy Cổ Xương, lúc đó Ngụy Cổ Xương đề nghị Dương Khai cùng hành động chung với bọn họ, ba người này vẫn còn rất bất đắc dĩ, thầm cảm thấy cho Dương Khai đi cùng chắn chắn là gánh nặng, sẽ kéo chân của bọn họ, tìm được thứ gì tốt cũng phải vô cớ chia thêm một phần.

Không nghĩ tới, người thanh niên bị bọn họ cho là gánh nặng này lại cứu sống bọn họ tại tầng thứ ba khu cực nóng này một mạng.

Nhớ lại những suy nghĩ trong đầu lúc đó, ba người đều vô cùng xấu hổ, chỉ muốn tìm cái lỗ để chui xuống.

- Bây giờ, ba người các ngươi hãy theo đường cũ quay trở lại tầng thứ hai đi. Cũng may là chúng ta chưa xâm nhập quá sâu, cứ theo đường cũ trở về, với thực lực và thủ đoạn của các người thì dư sức tự bảo vệ, không cần ở tầng ba mạo hiểm làm gì, trong này không phải là nơi các ngươi có thể vào được. Ngụy Cổ Xương chờ ba người bọn họ nói lời cảm tạ xong, liền mở miệng nói.

Ba người sửng sốt, lập tức hiểu rõ tại sao Ngụy Cổ Xương lại có quyết định này.

Trước đó, ở hồ dung nham, biểu hiện của ba người có chút không xứng tầm với thân phận đệ tử tinh anh, nên lúc này Ngụy Cổ Xương sai bọn họ quay trở lại tầng thứ hai, bọn họ cũng không dám làm trái, tất cả đều xấu hổ gật đầu vâng dạ, còn dặn dò hai người Ngụy sư huynh và Đổng sư tỷ cần phải cẩn thận.

Ngụy Cổ Xương khẽ gật gật đầu, mặc dù đối với biểu hiện trước đó của ba người sư đệ sư muội của của mình khiến hắn hơi thất vọng, nhưng dù sao cũng là đồng môn, vẫn còn một phần tình nghĩa. Do đó trước khi đi, hắn đã lấy hết đan dược vô dụng của mình và Đổng Huyên Nhi cho bọn họ hết.

Ba người cảm động nói lời từ biệt. Nhưng bọn họ còn chưa kịp đi, bỗng nhiên cả bầu trời trong Lưu Viêm Sa Địa chợt sáng bừng lên.

Hiện tượng tự nhiên dị thường như vậy mọi người đều nhận ra, nghi hoặc quan sát xung quanh, nhưng không phát hiện bất kỳ chỗ nào bất thường. Chính trong lúc đang không hiểu được điều gì xảy ra, chợt một nữ đệ tử vóc người cao gầy chỉ về một phía, ánh mắt tràn đầy kinh ngạc: - Mặt trời.

Mọi người liền nhìn theo hướng tay nàng chỉ, khi thấy được dị tượng ở phía đó, tất cả mọi người đều ngây dại.

Chỉ thấy ở phía chân trời, một vầng mặt trời đang chầm chậm nhô lên, chiếu ra ánh sáng đỏ rực gần như nhuộm cả bầu trời thành một màu đỏ diễm lệ. Chính vì sự xuất hiện của vầng mặt trời đỏ này, cho nên vừa rồi mọi người mới thấy sáng hẳn lên.

Nhưng không có ai cho rằng đây là mặt trời thật!

Vào Lưu Viêm Sa Địa đã mấy tháng, nơi này là một vùng không gian kỳ quái, không có mặt trời, trăng sao, thậm chí không nhìn thấy bầu trời, ngước đầu nhìn lên chỉ thấy toàn một màu đỏ, kết hợp với màu đỏ sẫm của mặt đất nứt nẻ tạo thành một loại ánh sáng giống như ngày tận thế.

Một khu vực cấm địa như vậy làm sao có thể xuất hiện mặt trời chứ?

Ý nghĩ đầu tiên của Dương Khai chính là có người đang đánh nhau, hơn nữa còn sử dụng bí bảo có uy lực hết sức kinh khủng!

Nhưng cẩn thận nghĩ lại, hắn lại cảm thấy không có khả năng, vầng mặt trời đỏ kia rõ ràng cách đây vô cùng xa, ít nhất cũng phải vài trăm dặm. Với khoảng cách như vậy mà ở đây vẫn có thể nhìn thấy, ngoại trừ bí bảo cấp Hư Vương ra thì không có loại bí bảo nào khác có thể có đạt đến trình độ này.

Những thế lực kia có thể đưa bí bảo cấp Hư Vương cho đệ tử của mình mang vào Lưu Viêm Sa Địa sao?

Trong này nguy cơ trùng trùng, ai cũng không thể bảo đảm mình có thể sống sót, ngay cả Ngụy Cổ Xương cũng suýt nữa bỏ mạng ở trong này, trừ khi tất cả trưởng bối của tông môn đó đều là kẻ ngốc mới có thể đưa bí bảo cấp Hư Vương cho đệ tử của mình mang vào Lưu Viêm Sa Địa.

Những bí bảo như vậy đều là bảo vật trấn phái của mỗi tông môn, không dễ dàng được đem ra sử dụng.

Huống chi, cho dù thật sự như vậy, với thực lực Thánh Vương Cảnh của võ giả ở trong này cũng không thể phát động được bí bảo cấp Hư Vương, cưỡng ép sử dụng sẽ chỉ làm cho bí bảo cắn trả mà thôi.

Đây rốt cuộc là vật gì? Dương Khai cau mày, vẻ mặt nghi hoặc. Cho dù là đang ở trong Lưu Viêm Sa Địa, gặp được đủ việc khó tin, nhưng cảnh tượng trước mắt vẫn làm cho hắn không thể hiểu nổi.

Có điều, trong mơ hồ, hắn vẫn cảm thấy cảnh tượng trước mắt này hơi quen mắt, dường như đã gặp qua ở đâu rồi. Nhưng khi cẩn thẩn nghĩ lại thì không nhớ gì cả, điều này làm cho hắn thầm cau mày khó chịu.

- Trong này làm sao lại có mặt trời? Chẳng lẽ cấm chế trong Lưu Viêm Sa Địa đã bị phá vỡ rồi? Một nam đệ tử Ảnh Nguyệt Điện kinh ngạc thốt lên.

Thật ra hắn nói cũng hơi có lý, cấm chế trong Lưu Viêm Sa Địa bị phá vỡ dĩ nhiên có thể thấy được cảnh tượng ở không gian bên ngoài; và nếu trùng hợp lúc này mặt trời vừa lên ở phía đông, thì cảnh tượng mà mọi người thấy được chỉ là hiện tượng bình thường mà thôi.

Ngụy Cổ Xương lắc lắc đầu nói: - Không phải mặt trời.

Ý nghĩ của hắn cũng giống như Dương Khai.

- Đó là cái gì, sư huynh đã từng thấy qua cảnh tượng như vậy chưa? Đổng Huyên Nhi hơi nhích thân thể mềm mại lại gần Ngụy Cổ Xương, sâu trong lòng nổi lên một chút bất an và khẩn trương.

- Chưa từng thấy. Ngụy Cổ Xương nói xong, quay đầu hướng về phía Dương Khai, muốn nghe ý kiến của hắn, nào ngờ giờ phút này Dương Khai lại đang mải mê suy tư, đương nhiên là không có thì giờ nói chuyện với hắn.

Bất đắc dĩ, hắn lại đưa ánh mắt nhìn về phía Đại Diên, tuy không cho rằng kiến thức của Đại Diên phong phú hơn mình, nhưng không biết chừng người ta lại biết được điều gì đó.

Nhưng khiến Ngụy Cổ Xương kinh ngạc chính là, nét mặt của Đại Diên không ngờ cũng lộ ra vẻ suy tư giống hệt Dương Khai.

Hai người này đang làm gì vậy? Ngụy Cổ Xương lẩm bẩm trong đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.