Một Đời Yêu Em

Chương 10




Vì để báo đáp Vương Khải giúp tôi tìm được công việc mới, tôi quyết định mời anh ta ăn tôi. Vương Khải nói gần đây có một chỗ có món cá không tồi, sau đó còn ý tứ sâu xa nói với tôi, ăn cá bổ trí não.

Tôi coi như nhìn ra rồi, tiểu tử này và Giang Ly giống nhau, lấy việc đàn áp tôi làm niềm vui.

Đương nhiên bởi vì tôi là một người tương đối khiêm tốn cho nên anh ta nói cái gì thì là cái đó.

Vương Khải lái xe chở tôi đi, vòng qua vòng lại, điều này khiến tôi không kìm được, nảy sinh cảm giác: Chúng tôi không phải là đang tìm tiệm ăn mà là tìm cao thủ võ lâm…

Cuối cùng cũng nhìn thấy cửa tiệm cực kỳ không bắt mắt kia, tôi coi như thật sự phục Vương Khải, chỗ hẻo lánh như thế này, anh ta làm sao mà tìm được chứ?

Vương Khải nói không hề giấu giếm: “Bạn gái trước của tôi đưa tôi đến đây, cảm thấy đồ ăn ngon nên ghi nhớ thôi.”

Tôi phát huy lòng hiếu kỳ của mình: “Anh đến đây mấy lần rồi?”

Vương Khải: “Một lần.”

Rất tốt, đến một lần đã có thể nhớ đường rất rõ, cảm giác phương hướng của người này thực sự không tồi. Nếu là tôi được người ta dẫn đến đây, bỏ tôi lại đây, tôi sẽ chẳng biết đường về.

Sau đó, tôi nói ra thắc mắc thứ hai trong lòng: “Anh còn nhớ tên người bạn gái đó không?”

Vương khải nghĩ ngẫm một chút, cuối cùng lắc đầu nói: “Không nhớ được.”

Xem đi, xem đi, đây chính là bộ mặt thật của đàn ông, địa điểm phức tạp thế này còn nhớ được, nhưng ngay đến tên của một người lại không nhớ ra!

Vương khải nhìn thấu những điều tôi nghĩ, cười cười nói: “Tôi và cô gái đó yêu nhau trong hòa bình, chia tay trong hòa bình, không ai có lỗi với ai. Trong thế giới này không phải ai cũng có đầu óc chết tiệt giống như cô đâu.”

Tôi ngẩn ra, anh ta nói tôi đầu óc chết tiệt?

Vương Khải lại ý tứ sâu xa nhìn tôi một cái, nói: “Thực ra con gái cũng có thể đa tình.”

Tôi: “…”

Tôi phát hiện, tôi và Vương Khải đơn giản là hai loại động vật, cấu tọa bộ não không giống nhau, tư duy căn bản cũng không bắt kịp nhau.

Bỏ đi, không nghiên cứu, khảo luận vấn đề này nữa. Dù gì đàn ông đa tình với phụ nữ đa tình, hoàn toàn tự nguyện, chẳng liên quan đến tôi, ăn cơm quan trọng, ăn cơm thôi!

Vương Khải nói không sai, ở đây món cá có mùi vị thực sự không tồi. Có một điểm duy nhất tôi không hiểu chính là vì sao những đồ ăn ngon như vậy, nhất định phải ẩn trong ngõ sâu như thế này.

Lúc đang ăn cơm, điện thoại của tôi đổ chuông, là Giang Ly gọi. Tôi mới đột nhiên nhớ ra, tiểu tử đó có lẽ đang đói bụng…

Thế là tôi chột dạ nhận điện thoại.

Ở đầu dây bên kia, Giang Ly thiếu kiên nhẫn nói: “Sao cô vẫn chưa về?”

Tuy tôi là vợ, kiêm đầu bếp, kiêm bảo mẫu của anh ta nhưng cũng là người có lòng tự tôn, đương nhiên không thích người khác dùng giọng điệu này để nói chuyện với tôi. Thế là tôi cũng dùng giọng điệu thiếu kiên nhẫn như vậy nói: “Tôi đang ăn cơm, anh tự tìm gì đó ăn là được rồi.”

Giang Ly không bình tĩnh nói: “Cô nhanh chóng về nhà làm cơm cho tôi, nếu không thì chúng ta sẽ ngủ riêng.”

Lần này tôi tức giận đến cực điểm rồi. Giang Ly đáng hận kia, mấy ngày này hễ tôi không thuận theo ý của anh ta, anh ta liền dùng việc ngủ riêng để ép tôi, rất bỉ ổi, rất đáng ghét, anh ta thật thiếu dạy dỗ! Tôi bị áp bức nhiều ngày như vậy rồi, cuối cùng bị ép đến mức phải giương cờ nổi dậy! Tôi kìm nén cơn tức giận trong lòng, nghiến răng nghiến lợi nói vào điện thoại: “Ngủ riêng thì ngủ riêng, tôi đây chẳng sợ anh!” Nói xong, không đợi anh ta phản ứng, tôi liền dập máy.

Tức chết mất thôi!

Lúc này Vương Khải không ăn cơm, ngẩn ra nhìn tôi. Tôi chẳng vui vẻ gì nói: “Nhìn cái gì, chưa thấy người ta cãi nhau bao giờ sao?”

Vương Khải gắp cho tôi một miếng cá, cười he he nói: “Cô đừng để ảnh hưởng đến chân khí, vợ chồng mà, đầu gường đánh nhau, cuối gường hòa…”

“Từ trước đến nay tôi chưa từng hòa thuận với anh ta!” Hễ nhắc đến Giang Ly, tôi liền cảm thấy vừa giận dữ vừa âm ức. “Bắt đầu từ ngày đầu tiên sau khi kết hôn, anh ta liền bẳt nạt tôi, làm sao tôi lại xui xẻo như vậy chứ, lúc đầu tôi làm sao lại lấy anh ta chứ…”

Vương Khải tiện miệng nói tiếp một câu: “Vậy à, vậy chi bằng lấy tôi đi.”

Lúc này tôi chẳng có tâm trạng nào để đùa, nhìn anh ta một cái, bắt đầu ăn cơm. Không biết người khác thế nào, chứ tôi là như vậy, càng tức càng đói, ăn càng nhiều hơn. Nghe nói có một số người hễ tức giận là không muốn ăn cơm, thật là thần kỳ.

Ăn tối xong, Vương Khải đề nghị đưa tôi về, tôi đương nhiên đồng ý. Trong ngõ này không có taxi, hơn nữa tuyến đường vòng vòng như vậy, đối với tôi đó là mê cung lớn.

Vương Khải: “Cô định về nhà à?”

Tôi: “ừ, nhưng mà là về nhà mẹ đẻ.”

Khi tôi về đến nhà, mẹ tôi đang ngồi trong phòng khách xem ti vi, cười ngốc nghếch. Bà vừa nhìn thấy tôi, động tác đầu tiên là véo đùi, xác định mình không phải là đang bị ảo giác, rồi bật dậy khỏi sofa, chạy đến trước mặt tôi, dường như sắp nước mắt lưng tròng: “Con nha đầu này tại sao chưa nói tiếng nào đã chạy về rồi?”

Tôi cười hì hì nói: “Con làm thế này chẳng phải là mang đến bất ngờ cho mẹ sao?”

Tôi cho rằng hai mẹ con cả tháng không gặp như chúng tôi, bây giờ nên ôm nhau trước, sau đó nói một chút nỗi lòng. Đương nhiên rồi, đây chỉ là những quy tắc thường thấy trong phim. Mà mẹ tôi, là người từ trước đến nay đều không đi theo con đường thông thường.

Nhưng lúc này, bà một chút cảm động cũng không có, quay lại ngồi xuống sofa, xem ti vi, cười ngốc nghếch. Thế là, con gái đẻ của bà, cứ như vậy, bị xem thường một cách hoa lệ.

Tôi u ám đi đến chỗ ngồi bên cạnh bà, kéo cánh tay bà làm nũng: “Mẹ, con về nhà, mẹ khôg vui sao?”

Mẹ tôi nói một câu đã bóc mẽ được bản chất của tôi: “Đồ không có lương tâm như con, nếu không phải là cãi nhau với Giang Ly, con có tự nhiên chạy về đây không?”

Tôi vừa cảm phục mẹ tôi sao đột nhiên Gia Cát Lượng nhập thân vừa thấy áy náy. Những ngày này cư bận những việc linh tinh, đến thời gian về thăm mẹ một chút cũng không có. Thần ơi, con có tội! Các bạn đừng học tôi nhé, tôi không hiếu thuận, tôi là nhân vật phản diện…

Mẹ tôi cuối cùng cũng đưa ánh mắt từ phía ti vi chuyển hướng sang tôi, bà kéo đầu tôi xuống một chút, nói: “Nói đi, con với Giang Ly rốt cuộc làm sao rồi?”

Tôi giả ngốc: “Hai chúng con vẫn tốt, con chỉ muốn làm mẹ ngạc nhiên thôi, nghe mẹ nói kìa…”

Mẹ tôi bạo lực cốc vào đầu, biểu thị sự nghi vấn của bà đối với câu nói này. Sau đó, bà nói: “Tiểu tử, đấu với mẹ, con còn non lắm.” Khí thế đó, khụ khụ, không đi làm trùm xã hội đen thật là vui lấp nhân tài.

Cuối cùng, tôi cũng phát hiện, con người mẹ tôi tuy bình thường điên điên khùng khùng, nhưng vào thời khắc then chốt thì không hề hồ đồ, gặp phải chuyện gì, trong lòng liền sáng như gương vậy!

Tôi đang nghĩ phải giải thích như thế nào với mẹ tôi mới có thể tăng thêm tội ác to lớn của Giang Ly, đúng lúc này, điện thoại trong nhà đổ chuông. Thế là mẹ tôi vứt tôi lại, đi nghe điện thoại.

Sau đó tôi liền phát hiện ra một sự thực bi thảm, đó là điện thoại của Giang Ly. Nếu như anh ta là người tố cáo trước, vậy tôi chỉ còn đợi lão thái thái lên án thôi.

Thái độ đối đãi với Giang Ly và thái độ đối đãi với tôi của mẹ có sự tương phản mạnh mẽ, điều này khiến tôi lần nữa hoài nghi trong người tôi thật sự có gen của lão thái thái này không. Bà híp híp mắt nói chuyện với Giang Ly, thỉnh thoảng chêm vào một hai câu kiểu như là: “Tiểu yến không hiểu chuyện, bị mẹ làm hư rồi.”, “Ngày mai mẹ bảo nó xin lỗi con.”… Xem xem, xem xem, đây là lời mà mẹ ruột nên nói sao…

Mẹ tôi dập máy, bắt đầu triển khai giáo dục tư tưởng với tôi. Từ một người mẹ sinh con không dễ dàng như thế nào, đến chúng tôi là cái loại không trân trọng hạnh phúc, phụ lòng Đảng và sự kỳ vọng của nhân dân, lại bảo con rể bảo bối của bà một mình ở trong căn phòng cô đơn biết bao, sau đó nhắc lại một lượt những lỗi lớn lỗi nhỏ tôi phạm phải hai mươi mấy năm nay, tiếp đó đến vấn đề cãi nhau và trao đổi ý kiến (đương nhiên chủ yếu là ý kiến của bà ấy), cuối cùng bà ấy đưa ra một kết luận: Quan Tiểu Yến, con quay lại chịu đòn phải không!

Tôi phảng phất như một cây xương rồng ảo não chán chường, co rúm trong góc sofa, hưởng thụ chuyện mẹ tôi tưới nước miếng. Đương nhiên xương rồng tốt xấu cũng có gai, thế là tôi không phục còn cãi lại: “Một tay không thể vỗ ra tiếng, Giang Ly cũng sai.”

Mẹ tôi nói: “Một người khi bị công kích, có quyền tiến hành phản kích, nếu không thì nó đợi bị con đập chết à?”

Tôi: “Là anh ta đập con trước, anh ta uy hiếp con.”

Mẹ tôi: “May là nó còn có thứ có thể đưa ra để uy hiếp con, nếu không thì con còn phản cả trời sao?”

Tôi: “Mẹ, mẹ bị che mắt rồi, vừa rồi là anh ta tố cáo trước, cho nên mẹ định kiến đứng về phía anh ta.”

Mẹ tôi: “Nói bừa, Giang Ly gọi điến đến một mực xin lỗi mẹ, nói nó không chăm sóc tốt cho con, đây gọi là tố cáo sao? Mẹ thấy người xấu thực sự là con đó, con không chỉ là người xấu, con còn là tiểu nhân…”

Tôi: “…”

Giang Ly thật sự đóng rất đạt.

Còn tôi, diễn rất thành công sự thất bại của mình.

Con rể ly gián bố mẹ vợ, mẹ đẻ không nhận con gái ruột, câu này giống như là thảm kịch nhân gian!

Mẹ tôi lại qua một cơn nghiện (nghiện mắng tôi), rồi nói: “Ngày mai Giang Ly đến đón con.”

Tôi ấm ức nói: “Con không đi!”

Mẹ tôi chẳng buồn để ý: “Vậy cũng được, ngày mai nó đến cũng không cần đi nữa, hai đứa cứ ở lại đây.”

Tôi: !!!

Ngồi đợi chết thì không được, tôi kìm nén, gấp gáp nghĩ đến Hạp Tử.

Mẹ đẻ không cần tôi, Hạp Tử chắc chắn vẫn sẽ giữ tôi lại? Tôi đang suy nghĩ sự việc này phải nói với Hạp tử để có thể biểu đạt hình tượng bi thảm của tôi them phần sâu sắc thì Hạp Tử gọi đến.

Quả nhiên là khôn ngoan, tôi vui mừng nhận điện thoại cảu cô ấy: “Hạp Tử à? Mình rất nhớ cậu.”

Hạp Tử lại chẳng nhớ tôi một chút nào, cô ấy hét vào điện thoại: “Tiểu Quan chết tiệt, cậu học cách bỏ nhà đi rồi sao?”

Tôi: “???”

Hạp Tử liền triển khai sự phê phán đối với công việc tôi bỏ nhà đi: “Giữa vợ chồng, có vấn đề gì thì đối mặt với nhau nói cho rõ ràng, rời khỏi nhà làm gì chứ? Cậu là kẻ không có tiền đồ, khi nào có thể thành người lớn cho mình nhờ chứ!”

Tôi run rẩy nói: “Chuyện đó…cậu làm sao biết được?”

Hạp Tử: “Giang Ly nhà cậu sợ cậu xảy ra chuyện gì, gọi điện thoại cho mình hỏi cậu có ở chỗ mình không.”

Tôi cười lạnh lùng nói: “Anh ta cũng thật là lắm mồm.”

Hạp Tử: “Cậu im miệng cho mình! Anh ấy cũng là lo lắng cho cậu.”

Tôi: “Vậy tại sao anh ta không gọi điện cho mình?”

Hạp Tử cười khan hì hì hai tiếng, nói: “Câu nói này của cậu, mình có thể hiểu là đang ghen không? Anh ấy đương nhiên là không dám, dù gì bọn cậu vừa mới cãi nhau xong mà…Nhìn thấy chưa, chồng của cậu quan tâm đến cậu như thế này, nha đầu cậu còn có gì không hài lòng chứ?” Câu nói cuối cùng này đơn thuần là dùng giọng điệu uy hiếp.

Tôi run rẫy…quan tâm ư? Anh ta thế này gọi là xúi giục làm phản nhỉ? Mẹ đẻ của tôi, bạn thân của tôi đều lần lượt buông giáo, đến lúc đó tôi không có nhà để về, chỉ có thể ngoan ngoãn quay về làm đầu bếp cho anh ta! Mẹ kiếp. tiểu tử này xấu xa quá!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.