Một Đời Vui Vẻ

Chương 9: Thật ngoan




- thiếu phu nhân do quá sợ hãi nên mới bất tỉnh, thiếu gia không phải lo lắng quá- ông bác sĩ nói sau khi khám qua cho nó.

- Được rồi.ông về trước đi- anh lạnh lùng.

Vào phòng đóng cửa phòng lại anh chăm chú nhìn nó.đây có lẽ là lần đầu tiên anh nhìn nó ngủ. khác hẳn với cái vẻ đanh đá lắm mồm của nó ngày thường lúc nó ngủ trong thật bình yên và dịu dàng. Nhìn nó thế mà tim anh cũng như lỡ mấy nhịp.

- mình bị sao thế này- nó tỉnh dậy

- tỉnh rồi à? Không sao chứ?- anh lo lắng quan tâm

- cháu nhớ mình ở khu giải trí chơi tàu lượn sao giờ lại ở đây thế này?- nó hỏi anh vì không biết tại sao mình lại về được nhà.

- Cô nương ngất đi rồi tôi phải bế cô ra xe về nhà đấy- lấy lại tinh thần hàng ngày anh lại định khẩu chiến với nó

- Ngất ư? Sao cháu lại ngất được cơ chứ?- nó cố cãi

- Thì tại sợ quá chứ sao?- anh trêu nó

- Chắc tại đi chơi mệt quá nên cháu ngất chứ làm gì có chuyện cháu sợ cái trò chơi trẻ con- sau khi lấy lại tinh thần nó cố viện lí do cho đỡ mất mặt

- Thật ư? Vậy mà bác sĩ nói khác đấy- anh vẫn trêu nó

- Tại bác sĩ….- nó không nói được gì để bao biện cho mình nữa. thấy nó đuối lí không cãi lại được anh thấy nó đáng yêu và thú vị vô cùng,lâu lắm rồi anh mới thắng được nó.

- Cháu đói rồi nên xuống ăn cơm đi- nó lấy lí do khác để chuyển chủ đề

- Có đi được không?- anh quan tâm

- Tất nhiên là vẫn đi được chứ?- nó tự tin bước chân xuống khỏi giường

- * lảo đảo*- nó đứng không vững, chẳng lẽ nó vẫn bị ảnh hưởng bởi cơn sợ hãi khi nãy- nó nghĩ

- Để tôi cõng xuống- anh thấy nó vậy thì quàng lấy tay nó qua cổ mình cõng nó xuống nhà bếp.

Nó trên lưng anh mà tim đập thình thịch, lần đầu nó với anh gần nhau đến vậy. thì ra anh thật ấm áp vậy mà giờ nó mới biết. từ phòng xuống bếp có một đoạn thôi mà nó thấy sao dài thế nhưng trong lòng lại mong nó dài thêm chút nữa để nó và anh gần nhau như thế

- mọi người đâu hết rồi- nó hỏi vì không thấy người làm nào cả

- tôi tưởng cô với tôi ăn ngoài nên cho họ nghỉ một buổi rồi, vậy mà giờ lại ở nhà thế này biết ăn gì bây giờ- anh nói

- gọi đồ ăn ngoài về đi ạ- nó nảy ra ý kiến

- biết mấy giờ không cô nương. 12h đêm rồi đấty- anh nhấn mạnh. nếu sớm thì tôi đã cho cô ra ngoài ăn rồi. cũng tại cô bất tỉnh đến 5 tiếng liền- anh lại trọc nó.

- Biết rồi, là lỗi của cháu được chưa. Giờ phải làm sao đây- nó hỏi

- Tự nấu thôi chứ sao?- anh tỉnh như không

- Nhưng hôm nay cháu không nấu được đâu?- nó đứng còn không nổi ấy chứ.

- Ai nói cô nấu?- anh tới tủ lạnh sắp đồ ra

- Chú có biết nấu không vậy?- nó cười trêu trọc

- Tất nhiên là..- anh cười tươi- không rồi- anh tỉnh rụi. nhưng tôi rất thông minh nghe cô nói chắc chắn sẽ làm được ngay- anh tiếp

- Để xem đã.nấu ăn không phải chuyện dễ dàng như kinh doanh đâu- nó lại quyết chọc quê anh một trận để đỡ cái trận vừa nãy của mình.

Anh thì thôi vì nó cũng như là xin lỗi đã bắt nó chơi cái trò nguy hiểm ấy mà xông vào bếp nấu bữa cơm đầu tiên trong đời. anh cũng muốn thử vai trò người chồng chăm sóc vợ mình khi bị ốm ra sao. Dù miệng nói không thích và mang vẻ bất đắc dĩ nhưng trong lòng cũng thấy vui đáo để, dẫu gì hôm nay anh với nó cũng có khoảng thơi gian vui vẻ bên nhau dẫu không được trọn vẹn nhưng thấy giây phút anh với nó cùng nấu cơm như một gia đình thế này cũng không hẳn là khong đạt được kết quả gì

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.