Một Đời Một Kiếp (Trọn Đời Trọn Kiếp)

Chương 15: Thoát kiều gia lại sa hải hà trong nguy biến, thiên duyên tiền định




Chương 70:

Thời gian vốn dĩ không đi qua quá nhanh mà cũng không trôi đi quá chậm, nhưng đối với một số người, họ chỉ coi dòng chảy đó như là một khái niệm ngày qua ngày về mốc định nghĩa, tỉ như ngày lên rồi đêm đến, đêm đến rồi ngày lại đi. Nhưng đôi khi thứ dòng chảy không có khái niệm về quy tắc đó lại mang đến những thay đổi ảnh hưởng đến kinh hồn, điển hình như là tình huống lúc này.

''Đại tướng? Cái mác mà ông gắn bên ngoài dường như chỉ là hữu danh vô thực.'' Lời nói luôn đi đôi với hành động, kèm theo đó chỉ thấy một xấp ảnh báo được vứt vương vãi trên mặt bàn. Nhưng không biết là do vô ý hay cố tình, một tờ báo với dòng chữ in hoa là chủ đề tiêu điểm cho ngày hôm nay được quăng vừa vặn xuống đất, chọn ngay điểm rơi chính xác chính là phía trước màn hình TV tinh thể lỏng.

Vừa vặn cúi đầu, liếc nhìn dòng chữ in hoa bằng tiếng Đức to đùng đập ngay vào con ngươi mắt, tâm can đang nóng giận của Raphael Kamboh không khỏi bùng lên ngày càng mãnh liệt, chỉ thiếu có nước nếu ngọn lửa nóng giận được phát ra từ nội tâm này có thể giết được kẻ địch thì ông ta đã thành công rồi. Và nếu như điều đó là sự thực, thì ngày hôm nay ông ta đâu bị bọn nhãi ranh vắt mắt vắt mũi chưa sạch đó chơi cho một vố đau như thế này, chỉ cần dùng sự tức giận chưa từng có để giết người thôi mà, đâu có khó khăn như vậy.

''Nếu những tờ báo này không được ngăn chặn kịp thời thì ông định giấu mặt mũi vào đâu? Hay là ông định để dành khoảng thời gian từ bây giờ đến cuối đời trốn chui trốn lủi như một con chó?'' Dưới ánh đèn mập mờ, chiếc mặt nạ màu bạc lóe lên những tia sáng chết chóc quỷ dị, giọng nói của chủ nhân dưới lớp mặt nạ này tựa hồ như rất bình thản nhưng ngụ ý là đang ngầm khởi động cho những cơn sóng ngầm mãnh liệt sau những ngày sóng yên biển lặng.

''Tôi...'' Raphael không có lời gì để phản bác ngoài thốt ra một chữ ''tôi'' nhỏ nhằm để ngụy biện. Quả thật nếu như hôm nay những tờ báo đó không được ngăn chặn kịp thời thì cuộc đời của ông ta sẽ hoàn toàn bước sang một trang mới, chính là từ thiên đàng rớt xuống tận địa ngục. Chỉ trong chưa đến 12 giờ đồng hồ mà cục diện đang tốt đẹp bỗng chốc hoàn toàn thay đổi, tiêu đề trên các số báo mới là ''Người thừa kế của Triệu gia và Đinh gia không may bị tai nạn không biết sống chết ra sao,'' thì lại đổi thành ''Đại tướng Raphael Kamboh, ám sát không thành công người thừa kế của cả Triệu gia và Đinh gia'' sẽ bị lan truyền nếu không có một thế lực nào đó ngầm ngăn chặn.

Rốt cuộc Raphael cũng có thể hình dung ra kết cục của mình những ngày tiếp theo sẽ như thế nào, nếu như những tờ báo mà Triệu gia gần như là sai người tung tin đó không được kịp thời ngăn chặn lại. Nhẹ nhất là trong suốt khoảng thời gian sau này, như lời cô ta nói để sống được Raphael sẽ phải trốn chui trốn lủi như một con chó, còn nặng nhất chính là chính phủ khi biết tin sẽ sai người giết chết ông ta để thủ tiêu và bịt đầu mối. Nguyên lý con người từ xa xưa luôn rất đơn giản, ''kẻ thắng làm vua kẻ thua làm giặc.'' Ông ta đã thua một trận quan trọng như thế này rồi thì chỉ có con đường sống không bằng chết, chứ đời nào mà ngóc đầu dậy khôi phục lại thanh danh liêm khiết trong mắt mọi người như trước đây nghĩ về mình cho được.

''Thoát chết trong gang tấc, tôi lại một lần nữa cứu ông thì phải. Vậy ông nói xem, có phải từ nay nhất cử nhất động, kể cả mạng của ông cũng phải do tôi nắm giữ không?''

''Queen tỷ, cô yên tâm, Raphael tôi là một người rất xem trọng chữ tín, ân oán phân minh. Một khi cô đã cứu tôi thì tôi sẽ hoàn toàn trở thành người của cô, cô nói tôi sống hay chết tôi đều sẽ nghe theo.''

''Nói hay lắm, từ nay ông nên yên phận biết mình phải hoàn toàn phục vụ cho thế lực nào rồi đó. Nhẫn sẽ được người đưa tới sớm thôi, nếu ông không đeo nó vào và có hành vi phản kháng thì tuyệt đối giết không tha. Còn bây giờ ông nên đi giải quyết cái đống rắc rối của mình trước mắt đi. Chính phủ quân đội Đức, nực cười, tôi xem làm sao họ dám trở mặt với người của Nguyễn gia.''

''Tôi hiểu, cảm ơn cô.'' Màn hình TV tinh thể lỏng được ngắt kết nối hoàn toàn. Chỉ thấy chiếc mặt nạ bạc từ bao giờ đã không biết được tháo ra để phơi bày khuôn mặt tuyệt mỹ hoàn toàn ra ánh sáng. Tiếng nói nhỏ âm trầm quỷ dị như tu la đòi mạng vang lên rồi lại biến mất tựa hồ không chút dấu vết, ''Lần này là các người may mắn, nhưng đừng hòng có lần sau.''

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.