Một Đêm Vợ Chồng

Chương 41: Đây là con đường nào…




Hai người đứng lại trong ngõ cụt một lúc, lại cảm thấy đó chẳng phải là ý hay. Nhìn đoàn người kéo đến xem náo nhiệt ngày càng lan rộng, Phong lấy áo khoác choàng lên người cô gái, sau đó kéo theo cô cùng chiếc xe đạp hòa lẫn vào dòng người. Mãi đến lúc ra đến đường vắng hắn mới buông tay cô ra, thở phì phò nói:

“Xong rồi nhé. Giờ tôi có việc phải về. Cô cũng nên về nhà đi. Chẳng biết ba mẹ cô nghĩ gì, sao để một cô bé ngơ ngơ thế này ra ngoài một mình.”

Mắt cô mở to, môi mím lại vẻ kháng nghị. Phong nhảy lên xe, vừa định chạy đi thì lại thấy cô cứ đứng mãi bên đường, cả chân cũng chẳng buồn nhúc nhích. Hắn thầm trách mình lo chuyện bao đồng, nhưng cũng quay sang hỏi cô: “Sao còn chưa đi?”

Cô gái nhìn thẳng vào mắt hắn, nhỏ nhẹ đáp: “Tôi không có nhà.”

Phong quan sát cô gái một cách cẩn thận. Dựa vào vóc dáng nhỏ nhắn, gương mặt xinh xắn không chút son phấn này khiến hắn thật sự có cảm giác như cô chỉ mới là nữ sinh trung học. Song ánh mắt cô lại cho người ta một cảm giác uy quyền khó diễn đạt thành lời. Chẳng biết sao càng nhìn hắn càng cảm thấy cô thú vị. Ánh mắt bức người, giọng nói lại nhỏ nhẹ như chim hoàng yến, chỉ vừa thỏ thẻ thôi đã khiến lòng hắn mềm nhũn rồi.

Trong phút đó đột nhiên hắn có một suy nghĩ. Khỉ thật, sao lại để hắn gặp được một cô gái thế này? Nếu có cơ hội, hắn thật sự muốn theo đuổi cô.

“Cô tên là gì?” –Hắn hạ giọng, khịt khịt mũi –“Nhà cô ở đâu, tôi đưa cô về?”

Cô gái nghiêng đầu, hàng mi mắt hơi hạ xuống, mất hồi lâu mới thốt ra được một cái tên: “Eden. Anh trai tôi thường gọi tôi như vậy.”

“Cô đến thành phố tìm anh trai?” –Hắn cũng không ý kiến gì về việc cô không nói tên thật, đành thử đoán mò. Nhớ đến vẻ mặt ngỡ ngàng của cô khi đi cùng hắn suốt con đường vừa rồi, không trách được cô nhìn cái gì cũng lạ lẫm như vậy.

Cô không đáp lời, hắn mặc nhiên cho là mình đoán đúng.

“Tôi có thể ở chỗ anh vài ngày không?” –Im lặng một lát, cô đột nhiên đề nghị -“Tôi vừa đến, hành lý và tiền bạc đều bị kẻ gian trộm mất. Nơi này lại rất xa lạ, tôi cái gì cũng không biết, thật sự cũng không biết phải tìm anh ấy thế nào. Chỉ vài ngày thôi.”

Lòng Kỳ Phong khẽ động, tự mắng mình. Lúc cô vừa dứt lời, hắn thật sự đã muốn đồng ý cái rụp rồi, thế nhưng ngẫm đi ngẫm lại vẫn cảm thấy không đúng, lỡ cô ta thật sự là kẻ trộm thì sao? Thời đại này cáo đội lớp thỏ cũng không ít đâu à.

Song vẻ mặt cô lại khiến hắn không đành lòng, giọng điệu cũng chẳng chừa cho hắn một con đường nào để từ chối. Hơn nữa hắn quan sát cô một lúc, nhận thấy đúng là trừ lớp vải áo trên người ra cô hầu như chẳng mang theo bất cứ giỏ xách hay thứ có thể đựng đồ gì khác. Nghĩ đến mấy ngày này Tâm Du lại không ở nhà, dù đã quyết định nhưng hắn vẫn cười hề hề, vờ vịt hỏi:

“Tôi không cho ở nhờ free đâu. Cô biết làm gì? Nấu cơm, giặt giũ, lau nhà không?”

Lông mày cô gái khẽ động, có lẽ không ngờ hắn sẽ hỏi vậy. Nhưng cũng gật đầu nhẹ.

“Vậy thôi được. Nhưng nói trước ở nhà tôi thì phải nấu cơm làm việc nhà cho tôi đấy. Hơn nữa khẩu vị của tôi cũng không dễ nuôi đâu à.”

Hắn nhảy lên yên xe, thấy cô vẫn đứng ngây như phỗng, bèn vỗ vỗ yên sau, hất đầu bảo cô: “Lên xe đi chứ. Tôi chở cô về.”

Eden nhìn yên ghế sau một hồi, vết hằn giữa hai hàng mày càng trở nên rõ nét hơn. Ánh mắt cô tinh tế quan sát dáng ngồi của hắn, sau đó cũng vén váy dài, ngồi khép nép lên yên sau.

Con đường về nhà hắn rất êm, song chẳng hiểu sao cô gái sau lưng lại run rẩy đến đáng sợ. Đôi lúc bất chợt dừng xe ở đèn xanh đỏ, Phong vô tình cảm nhận thấy bàn tay cô bấu chặt lấy hông hắn mạnh hơn. Hắn không nhìn lại, song vẫn đoán được cô đang sợ hãi. Một ý nghĩ lóe lên trong đầu hắn: Không phải đây là lần đầu tiên cô ngồi xe đạp đấy chứ?

Đến một ngã tư có biển báo đang thi công, hắn cố ý lách nhẹ. Eden hầu như ôm chặt lấy hắn. Trong khoảng khắc gương mặt bầu bĩnh của cô tựa vào lưng, đột nhiên hắn nghĩ: cứ như vậy, để hắn chở cô cả đời cũng được.

Nhớ đến Khải Kiệt mỗi lần lên cơn sến súa kể rằng, cậu ta quen biết bạn gái mình – Ngôn Chi như sự sắp đặt của số mệnh. Giống như có một số người, bạn không hề biết đến sự tồn tại của cô ấy, thế nhưng cô ấy vừa xuất hiện, bạn lại hiểu rằng quãng đường sau này mình không thể sống thiếu cô ấy. Kỳ Phong không phải chưa từng hẹn hò bạn gái, thế nhưng nghe Khải Kiệt nói, hắn chỉ cười xòa.

Hắn không tin tình yêu sét đánh, cũng chẳng tin có thứ tình yêu như thế tồn tại. Trên đời này làm gì có thứ tình yêu kỳ quặc như thế. Bạn vừa gặp một người, chẳng hiểu cô ta là người thế nào, tính cách ra sao thì làm sao có thể có gái gọi là yêu thật lòng? Cho đến tận hôm nay.

Phong cũng chẳng biết, hắn có phải là rung động trước Eden thật hay chẳng qua chỉ là hứng thú nhất thời, thế nhưng lúc nhìn thấy cô đứng trước nhà hắn, nửa ngơ ngác không dám bước vào, nửa cố gắng giữ lại cho mình vẻ điềm tĩnh mọi khi, bất giác hắn lại bật cười.

Cô vừa ngây thơ đáng yêu, lại ngoài cứng trong mềm như thế, đừng nói là hắn, sợ rằng bất cứ chàng trai nào gặp phải cũng xiêu lòng mất.

Nhà Phong nằm trong một dãy phố lớn. Kỳ nghỉ vừa rồi Tâm Du ra bắc thăm ba mẹ vẫn chưa về nên căn nhà chỉ có mỗi mình hắn. Hai chị em, đồ đạc cũng không có gì nhiều, hắn lại thường xuyên vắng nhà nên căn hộ càng có vẻ thiếu sức sống hơn nữa.

Phong bỏ cặp xách xuống sofa, tự rót cho mình một cốc nước, rồi như chợt nhận thấy sự luống cuống của mình, hắn quay lại nói với Eden vẫn ngơ ngẩn đứng ngay cửa.

“Cô… ngồi đây một lát. Tôi dọn dẹp nhanh thôi.”

Tầm mắt Eden hết đông rồi tây, nhìn khắp một lượt trong nhà. Vẻ mặt cô không thể hiện gì, song cũng khiến Phong ngượng cả người. Thôi được, hắn thừa nhận trong thời gian bà chị không có nhà, hắn thật sự đã biến căn hộ này thành một bãi chiến trường nho nhỏ.

Lúc hắn qua loa dọn xong mọi thứ thì đã tầm nửa giờ sau đó, Eden vẫn đứng ngây người cạnh kệ sách, đôi mắt to tròn nhìn đăm đăm vào quả cầu tuyết trong kính. Vóc người cô vốn nhỏ nhắn, lại cúi gập xuống để nhìn rõ quả cầu hơn, nhìn từ xa xa trông như một cô bé học sinh cấp ba đang mê mẩn đồ chơi vậy. Hắn bước đến mở cửa kính lấy quả cầu tuyết ra, cười cười hỏi cô.

“Đừng nói là chưa nhìn thấy bao giờ nhé.”

Đoạn mở nút nguồn, để những hạt tuyết trong quả cầu xốc lên, tung bay xào xạc quanh hai cặp tình nhân bằng nhựa. Không gian vang vọng tiếng nhạc như có như không.

Love in your eyes

Sitting silent by my side

Going on holding hand

Walking through the nights

Hold me up Hold me tight

Lift me up to touch the sky

Teaching me to love with heart

Helping me open my mind…

Ánh mắt Eden ngây ngốc nhìn quả cầu tuyết, khóe môi cong lên một nụ cười kinh ngạc. Phong ngây người ra đôi chút, bất giác lại nghĩ, không phải để hắn nói trúng rồi chứ? Cô thật sự là lần đầu tiên nhìn thấy món đồ chơi này sao?

Không khí ngượng ngập, hắn không biết phải nói gì, trong khi Eden hầu như bị quả cầu thu hút hết sự chú ý. Hắn gãi đầu gãi tai, mãi một lúc mới mở lời được: “Chắc cô đói rồi nhỉ? Tôi nấu gì đó cho cô ăn.”

Hắn vừa cất lời, Eden lập tức dời sự chú ý ra khỏi quả cầu trên tay. Cô nhìn hắn kiên định nói: “Không phải anh nói để tôi làm sao. Tôi nấu cho anh ăn.”

Hắn cười cười, cũng không vội đáp mà dẫn cô vào gian bếp. Tủ lạnh vốn đã trống trơn mấy ngày, hắn lục mãi, cuối cùng mới tìm được một quả trứng gà còn sót lại, hai gói mì trên đầu tủ, sau đó lấy hai cái bát chìa đến cho cô.

Trái với trong tưởng tượng của hắn, hai hàng mi cô hơi cau lại. Cô cắn môi, sờ sờ gói mì, sau đó mới thốt lên thành tiếng: “Cái này… ăn được sao?”

Có thứ gì đó như rơi ầm xuống trong đầu Kỳ Phong. Cuối cùng hắn đã dẫn một cô gái như thế nào về nhà vậy? Thật sự muốn mắng một tiếng, nhưng trước vẻ mặt ngây ngô của cô hắn lại không thốt lên thành lời được. Hơi cáu kỉnh, hắn giật lấy gói mì, lấy ấm điện bắc nước, sau đó tuần tự cho mì và trứng vào tô. Lúc xoay người tới lui, hắn nhận thấy cô vẫn đứng bên cạnh, đăm đăm quan sát hắn, cơn giận đột nhiên hạ xuống hơn phân nửa. Chẳng biết tại sao, sau đó hắn cũng làm chậm rãi hơn, như cố tình để cô ghi nhớ.

Trước khi hướng dẫn cô bưng bát mì ra ngoài, hắn còn chỉ chỉ vào ấm điện, dặn qua một lượt: “Cắm dây này vào, sau đó nhấn cái nút này. Đợi nó tự tắt tức là sôi rồi.”

Đang chú tâm vào nhất cử nhất động của hắn, cô như sực tỉnh, gật gật đầu, nở một nụ cười như hoa đào đầu xuân. Hắn nhìn cô cười cũng ngây đi một lúc, đoạn lấy lại tình thần đập đập vào trán mình.

Kỳ Phong, mày thật sự hết thuốc chữa rồi.

Lúc ăn mì, hắn nhường cho cô bát có trứng. Cử chỉ ăn của cô rất tao nhã, dùng ba ngón tay cầm lấy đũa, mỗi lần chỉ gắp vài sợi mì, cánh tay hết nâng lên rồi hạ xuống như đang cầm bút vẽ thư pháp. Phong nhìn sang mà không khỏi nổi da gà. Trên đời này có người chỉ ăn thôi mà cũng như đang điêu khắc tác phẩm nghệ thuật thế sao.

Nhịn không được, hắn mấp môi hỏi cô: “Quê cô ở đâu vậy?”

“Lam Thành” –Cô đáp, cũng không nhìn hắn.

“Là ở đâu? Thủ đô à?”

Ánh mắt cô hơi động, nhận ra vẻ mặt kỳ lạ của hắn mới điềm nhiên tiếp:

“Là ở Lam Thành đó.”

Đầu hắn bất giác muốn nổi đom đóm, nhưng cũng không thể thua cuộc, quyết định liều chết hỏi tiếp: “Cô có địa chỉ nhà anh cô không? Tôi giúp cô tìm?”

“Không có.”

Hắn ngẩn người. Đùa à. Thành phố này gần chục triệu dân. Tìm một người mà không có địa chỉ, không có số liên lạc?

Khải Kiệt từng nói, Kỳ Phong cái gì cũng tốt, chỉ là hắn rất dễ dàng nổi nóng. Lúc này luồng nhiệt trong cơ thể như muốn xông ra một lần nữa. Hắn nhìn cô gái trước mắt, cố gắng kìm chế cảm giác khó chịu trong lòng, với tay lấy điều khiển từ xa mở tivi lên, hy vọng có thể dời sự chú ý sang hướng khác.

Thế nhưng tivi vừa mở lên, cô gái bên cạnh hắn đã đứng phắt dậy, sơ ý chạm phải tô mì trước mặt, nước sôi và mảnh vỡ lập tức rơi vãi trên sàn nhà.

Môi Eden run lẩy bẩy, nhìn thấy ánh mắt tức giận của hắn mới trấn tĩnh lại được đôi chút. Hết nhìn tivi rồi lại nhìn sang Kỳ Phong đang nghiến chặt môi, thấy hắn không nói gì khác, cô tự hiểu mình đã làm sai, vội cúi đầu im lặng.

Mắt hắn hơi nheo lại. Cô gái này thật sự muốn hại hắn tức chết sao?

Không muốn nói thêm câu nào với cô, hắn vội đi lấy chổi và đồ xúc rác, sát khí bừng bừng như muốn giết người. Thấy hắn lom khom thu dọn, Eden cũng cúi xuống giúp. Hắn và cô người quét kẻ nhặt, kết quả là một mảnh vỡ xước qua tay cô, kéo một đường máu đỏ chảy xuống.

Phong thấy ngay tức khắc, hắn nắm lấy mu bàn tay chảy máu của cô, quát lên: “Ai bảo cô giúp hả?”

Cô cắn môi, như biết lỗi mà cúi đầu xuống. Hắn thở dài, vẻ ủy khuất này làm hắn chẳng thể nào chịu đựng nổi.

Kết quả vẫn là, hắn đi lấy băng vừa rửa vết thương vừa băng lại giúp cô, cánh môi vẫn lầm bầm mắng cô mang phiền phức đến cho mình.

Do cảm giác bức bối vẫn chưa thể phát ra được, tối hôm đó hắn chẳng thèm nói với cô tiếng nào, quẳng cho cô bộ quần áo của Tâm Du, sau đó tống cô vào phòng mình rồi ôm gối sang phòng bên cạnh nằm lăn lóc.

Hắn chưa từng ngủ phòng Tâm Du bao giờ. Căn phòng có màn treo bên cửa sổ, tầm mắt thấp thoáng nhìn xuống công viên bên dưới. Lúc này ánh đèn đường mờ ảo lại hắt vào tường, hắn nhắm mắt lại, có cảm giác không quen.

Cuộc gặp chiều nay vẫn rõ nét trong tâm trí hắn. Chẳng hiểu sao, hắn không ngủ an giấc được, cứ dở thức dở ngủ, đôi khi lại mơ màng thấy bóng dáng cô gái vẫn ám ảnh trong giấc mơ hắn bao nhiêu năm nay, rồi dường như bóng đèn vừa được bật sáng, chớt tắt liên hồi. Thấp thoáng gương mặt cô gái đó lại trở thành Eden.

Một đêm dài cứ thế trôi qua, hắn lẩm bẩm không yên. Cuối cùng, dường như ai đó ôm lấy hắn, dùng thân thể lạnh lẽo bao chặt hắn. Giống như trong biển lớn mơ hồ tìm thấy phao cứu sinh, môi hắn khẽ nhếch lên, lầm bầm vài tiếng, rốt cuộc mới chìm hẳn vào giấc ngủ.

Trải qua một đêm mộng mị không yên đó, hôm sau hắn ngủ dậy trễ hơn mọi khi một tí, đập vào mắt là căn phòng đầy sắc màu của Tâm Du. Hắn vươn mình ngồi dậy, vừa lấy lại tinh thần, mới nhận ra một cánh tay vừa trượt khỏi vai mình. Trong cơn hoảng hốt, hắn nhìn người con gái vẫn nhắm mắt ngủ bên cạnh, khóe miệng cong cong mỉm cười nhợt nhạt, tự hỏi cái quái gì đang xảy ra thế này?

“Eden” –Hắn lay lay cô dậy, thái độ hằn học sau một đêm cũng giảm bớt phần nào –“Dậy đi. Sao cô lại ngủ ở đây?”

Lay mãi, cô mới có phản ứng. Vừa cau mày nhìn thấy vẻ ngạc nhiên của hắn, độ cong của khóe môi càng thêm dày.

“Dậy đi” –Nghĩ cô vẫn uể oải chưa tỉnh, hắn lay lay mạnh hơn –“Tôi bảo cô ngủ bên kia, sao cô lại sang đây thế này?”

Eden ôm gối ngồi dậy, mái tóc mượt rũ xuống vai cô. Chiếc áo của Tâm Du choàng lên người cô khá rộng, lại thêm lúc ngủ đã xê dịch không ít, lúc này lộ ra cả một khoảng vai trước ngực. Ánh mắt Kỳ Phong bất giác chạm phải xương quai xanh của cô, gương mặt thoáng chốc bỗng đỏ lên.

Nhận ra phản ứng kỳ lạ của hắn, Eden ngay lập tức chỉnh trang lại trang phục. Cô cười hòa hoãn, đáp ngắn gọn: “Chỗ lạ, ngủ một mình hơi sợ.”

Phong cau mày, định chê trách vài câu, song nghĩ lại thấy hôm qua mình có phần nóng nảy, phản ứng cũng hơi thái quá, thế nên cũng không bắt bẻ nữa. Hắn hướng dẫn qua quýt cho cô một số vị trí để vật dụng trong nhà rồi bảo:

“Hôm nay tôi có tiết cả ngày, chắc đến tối mới về. Trên tủ còn ít mì. Cô nhớ cách nấu hôm qua chứ?”

Eden nghe hắn nói thế, vội ậm ừ. Chợt nhận ra có cảm giác ấm ấm sờ đầu mình, cô mới ngẩn lên, vừa bắt gặp Kỳ Phong đang ngượng ngùng rụt tay lại.

Hắn cũng chẳng biết tại sao mình lại muốn xoa đầu cô, chẳng là là nhìn vẻ mặt đó thật sự có cảm giác rất đáng yêu. Hắn ngượng ngùng xoa xoa mũi. Nói vài câu dặn dò rồi bước nhanh ra cửa. Đến khi chắc chắn rằng mình đã rời khỏi tầm mắt cô mới đặt tay lên lồng ngực thở hồng hộc. Chẳng hiểu thế nào mà tim lại đập mạnh đến thế.

Dĩ nhiên, Kỳ Phong chẳng thể nào biết được, cô gái phía sau vẫn ngơ ngẩn nhìn theo khoảng trống hắn vừa mất hút, đôi mắt lạnh lẽo, lơ đãng bất giác lại trở nên ôn hòa.

Hắn thế mà dám xoa đầu cô?

–oo0oo—

Do tâm tình bấn loạn, sáng hôm ấy Phong cũng chẳng còn chút tâm trí nào tập trung vào bài vở. Hằn ngồi cả buổi ngó nghiêng qua cửa sổ, trong đầu thoáng chốc lại hiện lên hình ảnh một đôi mắt lạnh lẽo, trông chẳng ăn nhập chút nào với nụ cười hồn nhiên ngây thơ kia.

Thật sự đến lúc này hắn vẫn cảm thấy rất hoang mang. Linh cảm trong hắn mách bảo rằng Eden chính là cô gái trong mơ nọ, nhưng hiện thực lại phủ định rằng không phải. Lúc tiếng chuông báo hết giờ vang lên, hắn vẫn đang vò đầu bức trán, trong lòng xôn xao với hàng tá ý nghĩ khác nhau.

Kỳ Phong ôm tâm tình chẳng mấy tốt đẹp đến căn tin. Khải Kiệt nhận ra ngay vẻ bất an của hắn, vừa đẩy phần cơm đã gọi sẵn ra trước mặt hắn vừa cười hỏi: “Sao thế? Tối qua lại gặp thần tiên tỷ tỷ nên không ngủ được à?”

“Thần tiên tỷ tỷ nào thế? Bạn gái anh Phong à?”

Ngôn Chi bên cạnh, vừa nghe thấy đã liếng thoắt hỏi.

Chi vốn là bạn gái Khải Kiệt, vóc dáng cao ráo, giọng nói trong vắt dễ nghe, hơn nữa lại nghe nói nhà cô rất có quyền thế. Lúc Khải Kiệt quen Chi, nam sinh trong trường này hầu như trố mắt ra cả. Biết bao chàng theo đuổi cô đến thế, điều kiện lại tốt hơn rất nhiều, cuối cùng đều thất bại. Nếu người Chi chọn là Phong – một trong các chàng trai vàng của trường thì chẳng nói làm gì, đằng này lại là Khải Kiệt vốn hiền lành, ít được để mắt tới, gia cảnh cũng không được tốt. Khi đó cả bọn nam sinh thường chặn đầu Phong lại hỏi nguyên nhân, hắn cũng chỉ cười ậm ừ cho qua. Chuyện bí mật của người khác, hắn ôm vào làm gì?

Thật ra Phong bị vây hỏi cũng có nguyên nhân. Vốn hắn biết chuyện của Kiệt và Chi thật. Kể ra thì hai người này cũng xem như là có duyên phận. Hôm đó là buổi khám sức khỏe đầu năm của các tân sinh viên, Khải Kiệt lại là cán bộ đàn anh hướng dẫn. Cô Ngôn Chi này vốn ôm mộng làm người mẫu, vóc dáng cũng trên một mét bảy vừa tầm, chỉ có điều thân hình so với người mẫu thì vẫn còn hơi thừa một tí.

Thời điểm đó Chi đang giảm cân, vừa đến lượt mình vào khám thì lăn đùng ra ngất xỉu. Kiệt đứng gần đó phải bế cô nàng đến bệnh xá, nhờ thế mà cũng có chút ấn tượng. Một thời gian sau đó Chi nằng nặc đòi đi hiến máu nhân đạo. Thế nhưng chỉ số cân nặng cô lại thiếu nghiêm trọng. Khải Kiệt thoáng nhìn đã nhận ra cô sư muội này bèn nhất quyết không cho vào. Hai người gây nhau một chập, từ đó cũng kết thù.

Ông bà ta nói, oan gia nên giải không nên kết. Chẳng ngờ chỗ làm thêm của Kiệt lại gần nhà Chi. Hai người gặp mặt nhau suốt. Có lần cô nàng tính tình bướng bỉnh, gặp phải một vụ cướp giật không tự lượng sức mình đã tháo giày đuổi theo. Cô bị tên cướp dí vào một góc, may mà Kiệt đi ngang qua phát hiện. Sau đó chân cô bị trật khớp, Kiệt còn cõng Chi đến bệnh viện.

Chuyện sau đó dĩ nhiên là cô nàng Chi nhận ra Khải Kiệt có trên vài chục đức tính tốt, thái độ thay đổi 180 độ. Mà chuyện nực cười nhất là cô nàng lại đi theo đuổi Kiệt ấy chứ. Chỉ có Phong biết, thằng nhóc Khải Kiệt vốn đã thích cô nàng ngay từ lần đầu tiên gặp mặt rồi, thế mà vẫn im im lầm lì như thế, báo hại con gái người ta phải mất một thời gian cọc đi tìm trâu mới có thể cưa đổ được.

Trở lại hiện tại, Phong vừa nghe Chi nhắc đến bốn chữ thần tiên tỷ tỷ đã vội cau mày liếc xéo Kiệt một cái. Cậu bạn biết lỗi vội lôi kéo Chi chuyển sang vấn đề khác. Câu chuyện về giấc mơ kỳ lạ này Phong vốn chỉ kể cho mỗi mình Khải Kiệt nghe thôi. Khi đó cả hai mới mười mấy tuổi, tivi đang chiếu ầm ầm bộ phim Thiên Long Bát Bộ của Kim Dung trên đài, Kiệt bèn chỉ Vương Ngữ Yên trên tivi, hỏi hắn dáng vẻ có giống như vậy không. Phong cũng chẳng nhìn đến hai giây đã xua tay bảo: cô này còn thua kém xa lắm. Thế là từ đó Khải Kiệt bảo hắn thương nhớ cô gái trong mơ đến mù quáng, nhất quyết gọi cô một tiếng thần tiên tỷ tỷ.

Phong chống tay, nhìn mấy món trên bàn mà nuốt không nổi, bỗng tự hỏi không biết Eden ở nhà có biết tự nấu mì không? Hôm qua hắn chỉ hướng dẫn cô một chút, cô không ngốc đến mức quên cả rồi chứ? Nghĩ đến lại cảm thấy cô gái này cũng thật kỳ lạ. Làm gì có ai trong thời đại nào rồi mà còn không biết nấu mì bao giờ?

Như nhớ ra gì đó, hắn chống đũa vào khay cơm, hỏi Kiệt:

“Này, cậu biết Lam Thành ở đâu không?”

Khải Kiệt đang thì thầm to nhỏ gì đó với Ngôn Chi, nghe hắn hỏi vội ngẩn ra, mất vài giây mới đáp: “Di tích lịch sử à? Cậu muốn đi thăm hai bác sao?”

“Không phải di tích, mà hẳn là một địa danh.”

Kiệt xoa xoa cằm: “Nghe có vẻ quen quen, nhưng hình như không giống địa danh thông thường, giống tên một thành cổ ấy. Mà thành cổ thì nước mình nhiều lắm, hầu như miền nào cũng có cả. Cũng có thể đó là tên dùng ở địa phương” –Kiệt nhìn hắn, hơi trầm tư tiếp –“Sao tự nhiên lại hỏi vấn đề này? Mình nhớ cậu làm gì có hứng thú với địa lý.”

Phong cắn môi. Chẳng biết sao hắn không muốn san sẻ chuyện của Eden cho bất kỳ ai biết. Linh cảm của hắn nói Eden có gì đó rất huyền bí, nhưng nhất thời lại không nói ra được.

Kiệt nhìn vẻ mặt khó xử của hắn, bất giác lại đập tay vào bàn, cười hô hố: “Này, đừng nói mình biết cậu thích cô nàng ở tỉnh thành nào rồi đấy.”

Hắn nghiến răng, định không trả lời, nào ngờ Kiệt đã nhận ra ngay điểm khả nghi đó, tiếp tục truy hỏi:

“Xem mặt cậu kìa, đằng này mình nói đúng phốc rồi nhé. Sao nào? Con gái nhà ai? Dáng vẻ như thế nào?”

Phong nhe răng, định mắng tên bạn vô tâm này một câu, song lại nhìn thấy dáng vẻ mong chờ của Chi bên cạnh, không còn cách nào khác hơn là hạ giọng:

“Nhỏ thôi. Không phải muốn anh mày mất mặt đấy chứ?”

Kiệt không cười nữa, lấy lại dáng vẻ nghiêm trang nhìn hắn: “Được, vậy cậu nói đi.”

“Mới gặp một lần” –Phong hạ âm lượng hết mức có thể, vừa định mô tả hình dáng Eden thì linh cảm trong lòng lại bảo không nên. Thoáng chốc, tầm mắt hắn lướt qua Ngôn Chi đang ngồi bên cạnh, tiếp –“Cao hơn mét bảy, ngực vừa phải, eo nhỏ, da trắng, tóc dài, mặc váy, mang guốc cao…”

“MK, cậu nghĩ tôi ngốc sao?”–Kiệt đập tay xuống bàn văng tục một câu –“Cậu để ý ai thì để ý, động phải chị dâu cậu là chết với tôi đấy.”

Thấy sắc mặt hai người trở nên hùng hổ, Ngôn Chi lúc này mới nhìn lại dáng vẻ của mình, bất giác nhận ra Phong nãy giờ vẫn nhìn cô mà tả, gò má bất giác cũng hồng lên. Phong đạt được mục đích, lại ôm bụng cười lăn lộn.

“Thằng nhóc, còn không nói thật”– Khải Kiệt lại quát.

“Để anh cậu mang được cô ấy về nhà rồi cậu biết cũng chẳng muộn” –Hắn chớp chớp mắt, rồi cũng mặc kệ cơn hùng hổ của cậu bạn, lại tiếp tục kéo khay thức ăn về phía mình, đánh nhanh rút gọn.

Có lẽ do chọc giận được hòn đá ngàn năm như Khải Kiệt nên tâm trạng hắn buổi chiều khá tốt, thời gian cũng trôi qua nhanh hơn. Lúc ra lấy xe, hắn mới nhớ đến Eden vẫn ở nhà, định bụng chạy đến cửa hàng tiện lợi mua ít thức ăn về cất trong ngăn lạnh cho cô. Dù sao thì hắn cũng thường đi học, để cô ở nhà một mình cũng không ổn lắm.

Nhưng điều không ngờ tới là, lúc hắn vẫn loay hoay trong cửa hàng tiện lợi lại nghe được một tin chấn động.

Khi đó cửa hàng khá đông khách, hắn lựa xong thức ăn chất đầy giỏ, vẫn còn chen lấn trong dòng người chờ thanh toán tiền, mắt lơ đãng lại nhìn thấy bản tin thời sự trên tivi.

Màn hình tivi hiển thị hình ảnh một đám đông đứng trên cầu nhìn xuống, hai bên bờ sông cũng đông nghịt người, khiến hắn không nhìn rõ nhân vật chính của bài phóng sự.

Lời phát thanh viên lại vang lên ra rả:

“Trưa nay, một cô gái bận trang phục kỳ lạ đã làm náo động dân cư khu vực gần cầu X. của thành phố. Theo lời một người dân, giữa trưa, cô gái này bỗng nhiên nhảy xuống hồ trước sự chứng kiến của rất nhiều người. Vài thanh niên gần đó lo ngại cô tự vẫn nên nhảy xuống theo, nhưng mất một lúc vẫn không tìm thấy cô. Lúc mọi người tưởng như hết hy vọng, cô gái lại trồi lên mặt nước một lần nữa, sau đó lại đột nhiên mất tích. Hiện cảnh sát đã phong tỏa khu vực hai bên hiện trường, hy vọng có thể nhanh chóng tìm được cô gái.”

Bên cạnh lời phát thanh viên, khung ảnh màn hình phóng to vào hình ảnh một cô gái toàn thân trắng toát đang ngụp lặn giữa hồ. Chất lượng hình ảnh có lẽ là do một người dân dùng điện thoại để chụp nên rất mờ, song Kỳ Phong vừa nhìn đã nhận ra ngay, tay hắn bất giác run rẩy.

Bộ trang phục đó chẳng phải là bộ đồ hôm qua Eden mặc sao?

Lúc này người phía sau thúc giục hắn mới nhận ra đã đến lượt mình thanh toán tiền. Thế nhưng tay hắn run đến nổi chẳng lấy nổi ví ra. Bấc giác, hắn đẩy giỏ hàng qua một bên, chạy như tên bắn ra ngoài.

Có trời mới biết hắn lo lắng đến mức nào. Sao hắn lại có thể dửng dưng đến thế mà để cô ở nhà một mình kia chứ?

Lúc hắn ra đến bờ sông, đoàn người cũng giải tán. Cả mấy thuyền cứu hộ của cảnh sát cũng không nhìn thấy nữa. Hắn cứ đứng trên bờ nhìn đăm đăm xuống mặt nước đen nhánh bên dưới, cái gì cũng vỡ tan thành từng mảnh.

Nhánh sông này là một trong những nhánh chính dẫn qua thành phố. Có một thời gian khúc sông bị ô nhiễm nặng, cả tôm cá cũng không sống được. Mấy năm gần đây thành phố làm công tác vệ sinh môi trường, rốt cuộc cũng trong xanh lên một ít. Thế nhưng nước rất xiết, ngoại trừ vài thanh niên nhàn nhã ra bờ bắt ghế câu cá thì chẳng ai dám nghĩ đến chuyện nhảy xuống cả.

Kỳ Phong cứ đứng run rẩy như thế, nước mắt nước mũi gì cũng trào hết ra ngoài. Đừng nói hắn không biết bơi, cho dù có thể nhảy xuống, hắn cũng chẳng dám có lòng tin cô trụ được đến giờ phút này.

Eden, hắn chỉ mới gặp cô có một ngày thôi, biết bao nhiêu thứ về cô hắn còn chưa kịp hiểu hết, sao cô có thể cứ thế bỏ hắn mà đi?

Càng nghĩ hắn lại càng tức giận, quẳng cả cặp sách xuống đất. Hắn chụm tay lại trước miệng, điên cuồng gào lên:

“Eden, cô lên đây cho tôi. Không phải cô nói muốn tìm anh trai sao? Tôi dẫn cô đi tìm…”

Bất chấp cái nhìn lạ lẫm của người dân, hắn cứ gào thét như thế. Đến khi cổ họng khan cả, hắn mới chịu dừng lại, ngồi bệt xuống cỏ.

Đám đông xung quanh nhìn thấy hắn thế cũng dần tản ra. Hắn gục xuống ôm lấy gối, vừa nhớ đến ánh mắt sắc bén nọ lại dấy lên một tia hy vọng.

Không đúng, theo cảm nhận của hắn, cô chẳng giống bất cứ người bình thường nào. Thậm chí hắn từng tự hỏi có phải mình đã bị ảnh hưởng bởi bộ phim Thất tiên nữ quá nhiều không? Bởi cô trông cứ như không phải người trần thế. Mà nếu cô thật sự là thần tiên thật, thì sao lại có thể chết đuối một cách vô lý như thế được chứ?

Nghĩ thế, hắn vội chộp lấy cặp xách, phóng như bay về nhà. Chưa bao giờ lại cảm thấy đoạn đường về nhà dài đến như thế.

Hắn vừa đẩy cổng vào đã cảm nhận thấy có gì đó không đúng. Khoảnh sân trước nhà vốn sạch sẽ khô ráo, còn trồng thêm một ít cỏ, thế mà nay chỉ còn một đống lùng bùng đen nghịt trông chẳng ra thứ gì. Giữa sân là một đám củi xếp vào nhau, lửa cũng tàn hết, để trơ trọi lại một cái ấm nước vẫn chưa kịp sôi. Vài cọng cỏ ngoài rìa thì bị cháy đen hết cả.

Lẽ ra nhìn thấy cảnh ấy Kỳ Phong phải nổi giận, thế nhưng vẻ mặt hắn lại không tránh khỏi vẻ sung sướng, vội quẳng xe qua một bên.

“Eden.”

Hắn lao như bay vào nhà, vừa lúc nhìn thấy Eden ngồi chồm hổm bên cạnh ghế sofa, trên bàn là mấy đĩa thức ăn đã hơi nguội. Cô mặc bộ đồ của Tâm Du hôm qua hắn đưa cho, cả mấy thứ trang sức linh tinh trên đầu cũng tháo ra hết. Thấy hắn bước vào, cô như tỉnh người hẳn, vội bật dậy chạy đến trước mặt hắn. Mái tóc ướt mỏng manh rủ xuống bờ vai, khiến hắn muốn thôi nhìn cũng không được.

“Anh về rồi à? Mau vào đây ăn đi. Tôi nấu nhiều món lắm.”

Cô cười rạng vỡ như vậy thật sự khiến hắn cảm thấy nỗi lo lắng từ nãy giờ chỉ là hư ảo. Không kìm được lòng, hắn ôm chặt lấy cô, để hơi thở cô áp sát vào lồng ngực mình. Có như thế, hắn mới có thể chắc chắn rằng cô ở đây, thật sự tồn tại.

Eden hơi sững lại trước cái ôm nồng nhiệt của hắn. Còn tưởng rằng cô sẽ đẩy ra, nào ngờ cô lại dùng cả hai tay ôm lấy thắt lưng hắn, đầu tựa vào lồng ngực hắn thấp thoáng một nụ cười.

Mãi một lúc hắn mới nhớ ra vấn đề chính, vội hỏi cô:

“Nhà không còn thức ăn, cô nấu bằng gì?”

Eden cau mày, day day trán:

“Tôi tìm hết cũng không có. Tôi hỏi một bác hàng xóm chợ ở đâu. Nhưng đến chợ lại phát hiện mình không có tiền. Tôi thử dùng trang sức của mình đổi, nhưng họ nói mấy thứ này không có giá trị…”-Đến đây cô cắn môi, vẻ hơi khó hiểu –“Ở chỗ tôi trang sức này rất quý, tôi còn nghĩ sẽ đổi được thứ gì đó, nhưng họ nói chỉ đổi được rau và một ít thịt thôi. Tôi cảm thấy không có cá, anh nhất định sẽ không vui nên quyết định ra bờ sông bắt cá cho anh.”

Nghe thấy vậy, Kỳ Phong suýt chút lăn đùng ra ngất đi. Song hắn cố nén giận hỏi cô:

“Cô nhảy xuống sông bắt cá sao?”

“Ừm” –Eden cau mày tiếp –“Nhưng người ở đây lạ lắm, hình như họ không thích tôi bắt cá, cũng không có cá to. Tôi lặn xuống một lúc, bắt được vài con rồi mới ngoi lên mặt nước. Nào ngờ nhìn thấy rất nhiều người, họ đều nhìn chằm chằm vào tôi rất kỳ lạ. Tôi thấy không ổn bèn tiếp tục lặn, bơi đến một đoạn vắng rồi mới leo lên bờ.”

Đến lúc này thì dường như đã vượt quá sức chịu đựng của Kỳ Phong, hắn gầm lên một tiếng, vịn lấy hai vai cô quát:

“Ai bảo em làm ba trò linh tinh này hả? Tôi có bảo em nấu cơm đâu? Em biết làm vậy có thể chết người hay không hả?”

Sắc mặt Eden hơi tái đi, kinh ngạc nhìn hắn: “Nhưng hôm qua anh bảo từ nay tôi phải nấu ăn giặt giũ giúp anh mà.”

“Em…”

Càng nói càng tức giận, Kỳ Phong buông cô ra, đá chân vào vách tường vài cái, sau đó mới quay lại tiếp tục tra khảo:

“Vậy cái đống bầy nhầy trước sân nhà tôi là gì?”

“A, có thức ăn rồi nhưng tôi không tìm thấy bếp. Tôi đi bộ ra ngoại thành gom được ít củi. Gỗ ở đây không tốt lắm, đốt mãi cũng không cháy, may mà bác nhà bên cạnh tốt bụng nhìn thấy giúp tôi. Bác ấy còn cho tôi một ít cành cây cảnh trong nhà làm củi nữa.”

Lúc này thì Kỳ Phong bắt đầu đổ mồ hôi hột. Không phải thế chứ. Eden mới đến nên ngơ ngác không biết thì thôi đi, cả mấy bác hàng xóm cũng điên theo cô sao? Đốt củi để nấu cơm, ý tưởng từ thời cổ này chắc chỉ có mỗi cô mới có thể nghĩ ra thôi.

Như nhận thấy vẻ phồng mang trợn má của hắn, Eden hơi nghiêng đầu, cau mày nói:

“Không phải tôi lại làm sai cái gì chứ?”

“Không phải sai, mà là sai trầm trọng.”

Hắn gầm gừ trong cổ họng. Lời vừa thốt ra đã thấy vẻ mặt cô xụ xuống bèn cố gắng kìm nén.

“Thôi được, thôi được. Coi như tôi thua em. Dù gì em cũng chỉ mới đến đây, có gì cũng phải từ từ học” –Hắn xoay vai cô kéo đến bàn ăn – “Cả ngày nay đã ăn gì chưa? Cùng ăn với tôi đi.”

Được mở lời, Eden có vẻ tươi tắn hơn hẳn, lúc ăn liên tục gắp vào bát cho hắn. Thật ra Eden nấu ăn rất không ổn. Dù là món gì cũng nhạt đến không thể nhạt hơn được, song nhìn vẻ hớn hở của cô, hắn đều cố cho vào miệng. Cô ăn cũng không nhiều, phần lớn là gắp cho hắn, sau đó chống cằm nhìn hắn ăn.

Hắn quan sát cô một lúc, mới nhớ ra sợi dây trang sức trên trán cô ngày hôm qua không còn nữa, hẳn cô đã trao đổi với mấy quầy hàng ở chợ để mua thức ăn cho hắn. Hôm qua hắn cũng để ý sơ, nhận thấy mấy viên ngọc trên đó cũng không phải loại thường. Vừa nghĩ đến việc cô bị người khác gạt, máu nóng trong hắn lại muốn nổi lên.

“Mai tôi ở nhà” –Hắn nhìn cô nói –“Tôi hướng dẫn em cách sử dụng đồ đạc. Nhớ đó, chỉ hướng dẫn một lần thôi, không được quên.”

Eden gật gật đầu, sau đó lại rất vui vẻ thu dọn chén đĩa cho hắn. Hắn ở bên cạnh vừa hướng dẫn vừa giúp cô rửa bát, nhìn thấy nụ cười của cô trong lòng cũng thoải mái hơn.

Lúc thu dọn ra ngoài, hắn vô ý nhìn thấy đôi giày thêu đặt ngay ngắn trước cửa. Đôi giày tươm tất là thế, giờ mũi giày lại rách một mảng lớn, xung quanh còn rơi đầy bụi đất. Hắn quay lại nhìn bóng cô tất tả dọn dẹp trong bếp, bất giác lại cảm thấy xót cả ruột gan. Cô gái ngốc này lại có thể vì một bữa ăn của hắn mà cuốc bộ hết cả thành phố, nói không khiến hắn đau lòng thì là nói dối rồi.

Hắn cứ đứng đó, đắm chìm trong dáng vẻ bận rộn của cô. Nét môi bất giác lại vẽ lên một nụ cười.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.