Một Đêm "Bệnh Kiều" Đột Nhiên Tới

Chương 10




Nhưng mà. . . . . . con ngươi đơn giản, tròng mắt lờ mờ, thiếu trong trẻo nhưng quyến rũ hơn, đôi môi hồng nhuận hé mở, giống như là đang gọi người hôn cô.

Uông Ngữ Mạt nheo lại con ngươi, tầm mắt trở nên mơ hồ,người trước mắt cô sáng ngời,cô đưa tay lên trên mặt của Phương Nhĩ Kiệt.” lung lay a.”

“Nha đầu,em say rồi.” Ngón cái nhẹ nhàng trượt qua cánh môi non mềm của cô, ánh mắt của hắn u ám.

“Say? Không có nha!” Cô cau mày, cảm thấy đôi môi bị hắn sờ đến ngứa ngáy, hơn nữa trên người hắn còn có mùi nước hoa, cô ghét mùi vị kia. Cô không vui đưa tay đẩy hắn ra.”Tránh ra, không nên đụng tôi!”

Đáng ghét! Cô hôm nay rất ghét hắn!

Uông Ngữ Mạt đem cái mông nhỏ chuyển sang bên cạnh,muốn kéo dài khoảng cách với Phương Nhĩ Kiệt, khuôn mặt nhỏ nhắn còn không them nhìn hắn, nói rõ cho đối phương biết —— Cô tức giận.

Phương Nhĩ Kiệt nhíu mày, rõ ràng bị đùa bỡn, nhưng điệu bộ đáng yêu làm cho hắn buồn cười, không nghĩ tới con cừu nhỏ uống rượu say lại đáng yêu như thế.

Hắn cũng đi theo hoạt động thân thể, da mặt dày ngồi vào bên người cô.”Nha đầu, người nào chọc giận em giận ?”

Câu hỏi của hắn nhận được một tiếng hừ lạnh, Phương Nhĩ Kiệt sờ lỗ mũi, đến gần hơn, đưa tay vỗ nhẹ vai của cô.”Nha đầu. . . . . .”

Uông Ngữ Mạt đẩy tay của hắn ra,một lần nữa hoạt động cái mông nhỏ, mất hứng chu môi trừng hắn.”Em ghét anh!”Cô rất chân thành nói xong, vừa hừ một tiếng,tiếp tục chải tóc, rõ rang đang tức giận nhưng một chút sát thương cũng không có, trái ngược với mèo con nhỏ chỉ khóc lóc om sòm .

Phương Nhĩ Kiệt nhịn cười, ngón tay kéo nhẹ tóc của cô.”Tại sao?Anh làm sai cái gì?”

“Đừng đụng.” Cô muốn kéo tóc của mình trở về, nhưng hắn chủ động buông tay, sau đó lại bắt được một … nhúm tóc khác, thấy cô lại muốn đẩy ra ra, hắn vừa buông ra, lại đưa tay tiếp tục …….

A! Cô bị chọc đến thở ra hơi, bắt được tay của hắn, há mồm dùng sức cắn.

“A!” Không nghĩ tới cô còn biết cắn người, còn cắn mạnh được như vậy, Phương Nhĩ Kiệt kêu thành tiếng.

“Hừ, đáng đời!” Cô đắc ý, đối với hắn hừ lạnh, giống như đánh thắng một cuộc trận chiến, cười khanh khách.

Nhìn vết cắn trên mu bàn tay, nhìn lại nụ cười vui vẻ của cô, Phương Nhĩ Kiệt cũng không tức giận, bờ môi chứa đựng cười.”Hết giận rồi? Không tức giận rồi? Hay là đưa tay để em cắn nửa nhé?” Hắn hào phóng vươn ra một bàn tay khác.

Nhìn hắn vươn cánh tay khác ra, Uông Ngữ Mạt chậm rãi thu hồi nụ cười, yên lặng cúi đầu.

“Tại sao?” Một chút tức giận, một chút cười, hiện tại vừa vẻ mặt như đưa đám?

Cô cắn môi yên lặng nói nhỏ, ” Hôm nay anh thật đáng ghét.”

“Ghét nơi nào?”

“Tất cả.” Cô đưa mắt trừng hắn, vừa rũ xuống, “Anhbỏ lại em, cùng người khác chơi, còn cười đến thật đáng ghét.” Cô ghét hắn cười với ba người phụ nữ kia…

Nghe lời của cô,con ngươi của Phương Nhĩ Kiệt chợt lóe lên, thanh âm vẫn thấp nhu.”Anh không phải đã đưa em đi sao?”

“Đó là em kiên trì muốn đi cùng. . . . . .” Mà hắn không có cách khác mới đưa cô theo,nhưng mà hắn cũng không nhìn cô,chỉ nhình người khác cười.

Thấy cô đang cúi đầu xuống, ánh mắt của Phương Nhĩ Kiệt thâm trầm, hắn là nam nhân thành thục, dĩ nhiên hiểu hành động của Uông Ngữ Mạt là có ý gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.