Một Đêm Ân Sủng

Chương 24: Bắt đầu




Đại học Lập Thượng, chuông vàng lấp lánh trước cửa trường, Âu Dương Tự như cũ mặc một áo khoác màu đen, tóc thật dài, che khuất một con mắt, chỉ để lộ ra một con ngươi sắc bén, phát ra ánh lạnh, làm người chung quanh không tự chủ cách xa hắn. Ngay cả Hiệu Bá ở trong trường học ngông cuồng nhất, hôm nay thấy Âu Dương Tự đều nhượng bộ anh ta.

Âu Dương Tự giống như không nhìn thấy mọi người chung quanh, lạnh nhạt đi vào trong trường học, nơi anh ta đi qua, không có ai dám nói chuyện lớn tiếng, chỉ sợ đắc tội vị đại nhân này, sẽ bị anh ta dùng một ánh mắt trừng chết.

Tất nhiên, tất cả mọi người đều sợ khuôn mặt tối tăm, tâm tư khó đoán, giống như Tu La đến từ địa ngục rất dọa người, nhưng mọi người sợ nhưng không có nghĩa là Thượng Quan Duệ cũng sẽ sợ.

Thượng Quan Duệ sau khi nhìn hành động "chạy trốn" của Vân Sở, nhớ tới mình còn có chuyện cần giải quyết, liền lái xe rời khỏi trường học.

Chỉ là, thật đúng lúc, ở trước cửa trường học, gặp được Âu Dương Tự.

Xa xa liền nhìn thấy Âu Dương Tự một mình đi tới, Thượng Quan Duệ nheo mắt lại, khóe miệng lộ ra nụ cười tà ác.

Xe của hắn không nhanh không chậm khởi động, nhưng là, lại thẳng tắp hướng về phía Âu Dương Tự đâm tới.

Âu Dương Tự mặc dù không ngẩng đầu lên, cũng cảm thấy phía trước truyền tới lực uy hiếp. Tay của anh ta nắm lại thật chặt, chẳng những không có dừng lại, ngược lại còn tiếp tục giữ vững bước chân, không nhanh không chậm đi về phía trước.

Mọi người xung quanh, nhìn thấy xe của Thượng Quan Duệ, thì hai mắt tỏa sáng, tầm mắt mọi người đều rơi lên chiếc xe kia, đồng thời, cặp mắt cũng trừng lớn, hi vọng có thể nhìn xuyên vào bên trong xe, thấy được phong thái người bên trong chiếc xe.

Chỉ tiếc, tấm thủy tinh màu đen, ngăn cách tất cả các tầm mắt bên ngoài, mặc kệ họ mỏi mắt chờ mong, cũng vẫn không thấy được bóng dáng của người bên trong xe.

"Kít ——!" một tiếng, xe của Thượng Quan Duệ cách nơi Âu Dương Tự đứng chỉ vài cm, sau đó, khóe miệng khẽ nhếch cười kéo cửa kính xe xuống, thò đầu ra, cặp mắt hẹp dài đối mặt với con ngươi lạnh lẽo của Âu Dương Tự.

"Tôi nói này, vị bạn học này tại sao bạn đi bộ, không thấy xe của bản thiếu gia sao?" Thượng Quan Duệ lưu manh mà cười cười, đầu tóc màu vàng kim dưới ánh mặt trời, bị phủ lên một tầng ánh sáng nhàn nhạt, chiếu lên khuôn mặt tuấn mỹ càng thêm xinh đẹp không chân thật.

"Oa, thiếu gia, là thiếu gia. . . . . ."

"A ——! Tôi thấy được thiếu gia, rất đẹp trai!"

"Thiếu gia, em yêu anh. . . . . ."

"Thiếu gia quá đẹp trai, quá xuất sắc rồi, em vĩnh viễn yêu anh."

Các nữ sinh đi ngang qua, rối rít dừng lại bước chân, mang theo một cặp mắt si mê, ái mộ nhìn Thượng Quan Duệ, ngược lại đối chuyện Thượng Quan Duệ công khai khi dễ Âu Dương Tự thì làm như không thấy.

Thật ra cũng không phải là các cô làm như không thấy, mà cho dù nhìn thấy, đối với các cô mà nói, thiếu gia làm gì đều đúng, phải nói dù là lời nói không đúng, đó cũng là do lỗi của đối phương.

Thượng Quan Duệ cũng biết là mọi chuyện sẽ như vậy, cho nên mới trực tiếp khiêu khích Âu Dương Tự như vậy.

Rõ ràng là mùa đông nhưng mặt trời lại chiếu cao rực rỡ, ánh mặt trời chiếu lên trên người của Thượng Quan Duệ, giống như thần thánh, nhưng đến trên người của Âu Dương Tự, hình như cũng bị sự lạnh lẽo cùng với hơi thở tà ác trên người anh ta vấy bẩn, khiến cho mọi người sợ hãi.

Âu Dương Tự lạnh lùng nhìn Thượng Quan Duệ, da thịt màu lúa mì, kết hợp với một thân quần áo màu đen ngàn năm không đổi, làm anh ta càng thêm dọa người.

Anh ta há mồm, giọng nói cũng lạnh lẽo giống như bản thân anh ta: "Xin lỗi."

Thượng Quan Duệ là ai, Âu Dương Tự cũng biết, người đàn ông này anh ta không thể đụng vào, cũng không thể trêu chọc, cho nên, anh ta rất khó có được chủ động xin lỗi, không muốn đem chuyện này làm lớn.

Tối hôm qua ở trong Đào Nguyên, mặc dù không có bị Vân Cảnh phát hiện ra mình, nhưng bây giờ mọi cử động của anh ta đều rất nguy hiểm. Chẳng những phải chú ý Vân Sở, tìm cách đến gần Vân Sở, còn phải đề phòng Vân Cảnh, không để Vân Cảnh phát hiện tất cả những chuyện anh ta làm.

Vân Cảnh càng ngày càng không dứt khoát, nhất là lúc đối mặt vơi Vân Sở, luôn do dự, nếu tiếp tục như vậy, kế hoạch của bọn họ sẽ bị hủy trong chốc lát rồi. Bọn họ bỏ ra nhiều như vậy, nỗ lực lâu như vậy, im hơi lặng tiếng, mới đi tới hôm nay, anh ta tuyệt đối không cho phép Vân Cảnh cứ bỏ qua như vậy.

Chỉ là, hôm nay Thượng Quan Duệ căn bản là cố ý, làm sao có thể bởi vì một câu nói xin lỗi của Âu Dương Tự liền xong?

"Một câu nói xin lỗi là xong sao? Nếu là nói xin lỗi là xong, còn có cảnh sát để làm gì? Vị bạn học này, anh cũng đã biết, chỉ cần anh tiến lên trước nữa bước nữa, sẽ đụng vào xe của tôi rồi. Đụng anh bị thương cũng không sao, cùng lắm thì bản thiếu gia cho anh tiền thuốc thang, nhưng là, anh sẽ làm tróc sơn chiếc xe bảo bối của tôi, thì liền không dễ dàng rồi. Anh phải biết, xe này của tôi là đặt từ nước ngoài đấy, xe này mà hỏng, thì phải ra nước ngoài mới có thể sửa chữa, trước không nói bản thiếu gia cũng không có nhiều thời gian như vậy cả ngày đều chạy ra nước ngoài, cho dù bản thiếu gia có thời gian, chỉ sợ anh cũng không có nhiều tiền như vậy tới bồi thường chứ?"

Anh đang cười, nụ cười kia, dưới ánh mặt trời, đẹp đến cực hạn, nhưng cũng mang theo chất độc trí mạng, làm cho nữ sinh xung quanh rối rít say mê, cũng làm cho Âu Dương Tự cảm thấy nguy hiểm trước nay chưa từng có.

Giọng nói của anh, rất lưu loát, rất nhẹ nhàn, mang theo một tia đùa giỡn, các nữ sinh xung quanh nghe được thì si mê giống như đang say rượu. Âu Dương Tự lại hiểu, người đàn ông này, căn bản là muốn làm đến cùng.

Bàn tay dưới tay áo đã nắm thật chặt, đè nén nội tâm tức giận, nhỏ giọng nói, "Thiếu gia anh đã cũng nói, là thiếu chút nữa, xe của anh cũng đã không có việc gì, tất nhiên tôi không phải cần chịu bất cứ trách nhiệm nào."

Thượng Quan Duệ nghe được lời nói của Âu Dương Tự, gật đầu một cái, "Anh nói không sai, anh cũng không có đụng vào xe của bản thiếu gia, nhưng anh hù sợ bản thiếu gia rồi, khiến bản thiếu gia sợ hãi như vậy, cái này muốn tính thế nào đây?"

Hơi thở lạnh lẽo trên người Âu Dương Tự lại dày đặt hơn, hơi cúi đầu, hỏi người vẫn ngồi ở trong xe, xem ra bộ dạng để lộ ra vẻ hài lòng, Thượng Quan Duệ một chút bộ dáng bị hoảng sợ cũng không có: "Vậy vị thiếu gia này anh muốn như thế nào?"

Thượng Quan Duệ là biết trước là Âu Dương Tự sẽ không cùng mình trở mặt tại đây, cho nên càng thêm hả hê. Ngày hôm qua vết thương trên người Lương Hạo, là do Âu Dương Tự này gây nên, nếu không phải là anh sớm có chuẩn bị, chỉ sợ Vân Sở sẽ phải thiếu đi một cánh tay đắc lực rồi. Thượng Quan Triệt để cho anh bảo vệ Vân Sở thật tốt, nếu như Vân Sở có chuyện gì ngoài ý muốn, anh cũng không thể hoàn thành chuyện Thượng Quan Triệt giao phó.

Vì vậy, Thượng Quan Duệ gật đầu một cái, cười nói: "Ai nha, nếu vị bạn học này dễ nói chuyện thế, không bằng liền. . . . . ."

Tất cả mọi người cho là Thượng Quan Duệ sẽ nói ‘không bằng cứ tính như vậy’, kết quả Thượng Quan Duệ lại làm vẻ mặt khổ sở nói một câu: "Không bằng liền phiền toái vị bạn học này mời mấy vị học muội khả ái xung quanh uống nước đi, xem như an ủi thôi. Tôi cũng không có ý kiến gì, thứ đồ tầm thường đo, tôi không uống cũng được..., nhưng mà những học muội khả ái xung quanh, mới là nguyên nhân chính làm cho bản thiếu gia lo lắng nhất đấy."

Nghe được lời nói quên mình vì mọi người của Thượng Quan Duệ, các nữ sinh xung quanh lần nữa vui đến ngất, mỗi một người đều lớn tiếng kêu lên: "Thiếu gia, anh thật chu đáo. . . . . ."

"Thiếu gia trước sau như một luôn luôn tốt nhất."

"Chúng em vĩnh viễn theo đuổi anh, thiếu gia. . . . . ."

Âu Dương Tự cảm thấy xấu hổ, nhìn lúm đồng tiền như hoa của Thượng Quan Duệ, hận không được dùng một quyền đánh vào khuôn mặt đang hả hê kia. Nhưng anh ta hiểu, hiện tại tuyệt đối không phải là thời điểm gây chuyện, điều duy nhất anh ta có thể làm, chính là nhịn!

Âu Dương tự gật đầu một cái nói: "Được."

Thượng Quan Duệ hài lòng cười, đối với những khuôn mặt say mê của các nữ sinh ném ra một nụ hôn gió: "Các học muội khả ái, đây chính là tâm ý của bản thiếu gia đối với mọi người, nhất định phải cám ơn vị bạn học này thật tốt. Hẹn gặp lại."

"A, thiếu gia, anh thật tốt."

"Thiếu gia hẹn gặp lại."

"Thiếu gia yêu em yêu anh. . . . . ."

"Thiếu gia. . . . . ."

Ở một mảnh tiếng hoan hô ở bên trong trường học, Thượng Quan Duệ mở đóng cửa xe, như một làn khói rời khỏi trường học, bỏ lại Âu Dương Tự một thân lạnh lẽo, đứng ở trong một đám nữ sinh, sắc mặt càng ngày càng khó coi.

Bởi vì lời nói của Thượng Quan Duệ, đây là tâm ý của anh, những nữ sinh này tuy là có chút sợ Âu Dương Tự, giờ phút này cũng sẽ không còn sợ hãi nữa rồi.

Huống chi, Âu Dương Tự mặc dù rất lạnh lùng rất đáng sợ, nhưng là, cũng không khó nhìn ra, anh ta rất đẹp trai, những nữ sinh này vốn là hoa si, thấy trai đẹp, trong lòng cũng bớt sợ, rối rít tới gần, có người lớn mật một chút, còn đi kéo tay của Âu Dương Tự, trong miệng kêu: D'đ'l;q.d "Bạn học Âu Dương, chúng ta đi uống nước. . . . . ."

"Bạn học Âu Dương, không ngờ người này lại dễ nói chuyện như vậy, chúng tôi trước đây hiểu lầm anh."

"Đúng vậy, anh rất ít nói, chúng tôi cũng không biết anh lại là người nhiệt tình như vậy."

"Âu Dương học trưởng, chúng ta đi qua quán bên kia ngồi một chút đi, nghe nói bên kia chè uống rất ngon."

"Đúng vậy đúng vậy, học trưởng, chúng ta cùng đi chứ."

Một đám nữ sinh, vây lấy Âu Dương Tự tới mức nước chảy cũng không lọt, Âu Dương Tự vốn là muốn cái gì cũng không để ý, trực tiếp đẩy các cô ra, không để ý tới các cô. Chỉ là, nghĩ lại, nơi này là trường học, nếu là có những nữ sinh này trợ giúp, có lẽ anh ta muốn đến gần Vân Sở sẽ dễ dàng hơn, vì vậy, ỡm ờ, bị những nữ sinh kia đẩy tới quán ven đường.

Gọi chút uống đồ, Âu Dương Tự đang muốn ghi giấy tính tiền, vừa sờ túi, tâm nhất thời lạnh xuống. Không mang tiền. . . . . .

Đúng rồi, ngày hôm qua lúc đến Đào Nguyên, đi gấp, lúc rời đi, đem tất cả tiền trên người đều cho bảo vệ quán rượu rồi, hôm nay trên người chỉ có một trăm đồng, cho một người uống nước còn được, nhưng nhiều người như vậy. . . . . .

Âu Dương Tự nhìn mấy chục nữ sinh xung quanh, nhất thời có một loại cảm giác khóc không ra nước mắt.

Các nữ sinh chung quanh đều trực tiếp gọi đồ, từng cái lúm đồng tiền như hoa nhìn Âu Dương Tự, có người đối với anh ta vứt mị nhãn, có người còn nhân cơ hội đưa tay cầm lấy tay anh ta, có người mềm mại lấy lòng, nhưng mỗi một dạng cũng đều làm anh ta cảm thấy chán ghét.

Đứng dậy, vừa định rời đi, lại nghe một người nữ sinh đột nhiên lên tiếng: "Âu Dương học trưởng, anh định đi đâu vậy."

Âu Dương Tự có chút xấu hổ đứng đó, nhàn nhạt nói: "Đi học."

Người nọ cười cười, đưa tay ra nói, "Nhưng là, anh thanh toán tiền nước đấy nhé."

"Không có tiền." Âu Dương Tự ngược lại rất trực tiếp, giọng nói lạnh lẽo, làm lòng đáy người nghe run lên.

"Không có tiền? Không có tiền anh còn theo chúng tôi đến nơi này, còn đồng ý với thiếu gia muốn mời chúng tôi?" D'đ'l;q.d Cô gái nheo mắt lại, vẻ mặt không vui hỏi.

Âu Dương tự nheo mắt, liếc mắt nhìn nữ sinh kia. Cô ta mặc một áo đầm màu đen, áo khoác lớn màu rám nắng, khuôn mặt tinh sảo, phối hợp với trang sức trang nhã, nhìn thấy hết sức xinh đẹp. Nhưng vẫn là không vào được trong mắt của Âu Dương Tự.

"Cô có ý kiến?" Âu Dương Tự nheo mắt lại, giọng nói lại lạnh thêm mấy lần.

"Đương nhiên là có, chúng tôi nhiều người như vậy, đều có thể trốn lớp tới đây chờ anh mời chúng tôi uống nước vì đó là tâm ý của thiếu gia, anh lại còn nói không có tiền, đây coi là cái gì?" Nữ sinh gây sự, không có chút nào là sợ Âu Dương Tự.

"Tâm Duyệt học tỷ nói không sai, ngươi phải bồi thường tâm ý của thiếu gia của chúng tôi."

"Đúng vậy, Âu Dương học trưởng, anh đã đồng ý với thiếu gia như vậy, sao có thể không giữ lời?"

Các nữ sinh càng nói, khiến mặt của Âu Dương Tự càng ngày càng đen, nhưng bây giờ đang ở trong trường học, anh ta cũng không thể phát tác, chỉ có thể nhịn, tay đã siết thành nắm đấm.

"Vậy các cô muốn thế nào?" Âu Dương Tự nhịn xuống tức giận, lạnh lùng hỏi.

"Thanh toán tiền cho chúng tôi, nếu không, chúng tôi cũng không phải là người dễ bị khi dễ." Lương Tâm Duyệt lớn tiếng kêu lên nói. Làm Fans của hội trưởng, đối với các cô mà nói, vì bọn tỷ muội giành tất cả có liên quan đến phúc lợi của thiếu gia, chính là nhiệm vụ lớn nhất của các cô.

Âu Dương Tự cắn răng, hồi lâu mới cầm điện thoại di động lên, gọi một cú điện thoại, sau đó để người đưa tiền tới cho anh ta, mới thoát khỏi một đám nữ sinh dây dưa.

Chỉ là, từ đó đối với Thượng Quan Duệ hận thấu xương.Dám làm anh ta khó chịu như vậy, Thượng Quan Duệ, hãy đợi đấy.

. . . . . .

Vân Sở đã đến lớp học, đang cùng Mộc Ngân nói chuyện, chờ giáo sư lên khóa, rất tiếc đã bỏ lỡ hình ảnh Âu Dương tự bị một đám nữ sinh dây dưa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.