Một Cộng Một Bằng Ba

Chương 5: Chúa công gặp nạn, mau tới cứu giá




“ Tình yêu cũng giống như đang mộng du vậy, nếu đã quyết tâm chìm đắm thì bạn có thể làm bất cứ điều gì, đi bất cứnơi đâu. Nhưng một khi đã tỉnhlại, nếu không biết giữ thăng bằng, bạn sẽ rơi cho đến mãi mãi...”

Xin chào, tôi là Mai Hán Khanh –28 tuổi. Tôi là cha của hai đứa nhóc sinh đôi, là chồng của người con gái mà tôi yêu nhất, là sếp bự của một công ty bất động sản, nói tóm lại, tôi là thằng đàn ông hạnh phúc nhất quả đất.

Đây là một câu chuyện siêu tưởng của vợ tôi, hay nói đúng hơn, là câu chuyện của chúng tôi.

Sau một thời gian cãi nhau í ắng, rồi thì chiến tranh nóng, chiến tranh lạnh, cuối cùng vợ tôi (lại) thắng, cho nên câu chuyện này sẽ được kể đan xenbằng ngôi thứ nhất và ngôi thứba, hy vọng không làm mọi người khó hiểu. Và bản thân tôi thì may mắn chiếm được chương mở đầu một cách hoành tráng như thế này đây (cho một tràng vỗ tay hê hê).

Khụ, vợ ơi đừng nhéo anh nữa,anh vào vấn đề chính đây. ==

Câu chuyện bắt đầu vào năm ấy, khi tôi vừa tròn 17 tuổi, là cái tuổi đẹp và bất hủ nhất đời người...

Vào lần sinh nhật đó, tôi đã gặpngười con gái của đời mình (theo một cách rất ư là kì cục)....

Tôi vẫn còn nhớ rất rõ, đó là ngày XX – tháng Y – năm ABCD.

Tôi đang thu lu ngồi một mình trong căn phòng tối om, lặng lẽ đếm ngược cho tới thời khắc đánh dấu 17 năm mình có mặt trên đời.

Cách!

Cửa sổ phòng tôi đột ngột bật mở. Ban đầu, tôi cứ nghĩ đó là một vụ trộm.

Nhưng sau khi định thần nhìn kĩ lại ra ngoài cửa sổ, tôi nhận ra đó là một cô gái.

Dưới ánh trăng nhợt nhạt, cô tatừ từ trèo vào trong.

Và hỡi Đức mẹ dịu dàng của Chúa, mắt cô ta hoàn toàn nhắm nghiền.

Quai hàm tôi rơi đánh bộp dướiđất.

Rất hùng dũng, cái tạo vật chết dẫm ấy đã trèo lên giường tôi (với đôi mắt vẫn nhắm tịt) và hình như là quyết định đánh một giấc ở đó đến sáng, trong khi tôi vẫn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra.

5 phút sau, trên giường có tiếng ngáy đều đều vang lên.

Tôi: “.....”

Cô ta cô ta là cái giống gì thế???Con gái con đứa, ban đêm không ở nhà ôm mèo bông ngủ, lại lù lù phi vào phòng đànông thế này, không biết ngượng à? Não cô ta có vấn đề không vậy?

Mà tôi cũng không chắc là đầu óc của mình có còn bình thường không nữa. == Bình tĩnh bình tĩnh nào, cái này chỉ làtưởng tượng là tưởng tượng thôi.

Thế là tôi...

~ Đi qua ~

~ Đi lại ~

Cái sự tưởng tượng mắc dịch đó vẫn hồn nhiên bám cứng lấygiường của tôi. Chết – tiệt! Cô ta tới đây với mục đích gì thế? Trộm thì chắc hẳn không phải rồi, lật cả quả Địa cầu này lên cũng cóc tìm ra được tên trộm nào đột nhập tư gia người khác thành công rồi lại lăn đùng ra ngáy cả.

Tuyệt thật, vào đêm sinh nhật lần thứ 17 của tôi, Thượng đế đã quyết định rủ lòng thương bằng cách gửi đến cho tôi một nữ quỷ dạ xoa kèm theo yêu cầu trưng dụng giường nằm, thật tuyệt vời, bravo!

Tôi không biết phải làm gì.

Một phần trong tôi lầm bầm rằng nên nhét cô ta vào bồn cầu rồi xả nước.

Một phần lại khác léo nhéo rằngnên túm cô ta ném thẳng ra ngoài cửa sổ, biết đâu tối nay tôi đã góp phần làm cho bầu trời xuất hiện thêm một vì sao mới mọc.

Những phần còn lại đề nghị dùng cô ta để bón cây.

Mà, tôi lại bực bội nghĩ thầm, thứ phụ huynh gì lại để con gái của mình trong một chiếc áo ngủ HAI DÂY, hai dây cơ đấy, đi thang lang khắp nơi vào lúc khuya khoắt như thế này?

Trừ phi cả gia đình đều mặc...vàđều đi lung tung như vậy....

Tôi ngay lập tức hò hét đánh đuổi hình ảnh đại-gia-đình-hạnh-phúc-với-áo-ngủ kia ra khỏi óc.

........... Cuối cùng, đêm hôm đó, tôi đã ngoan ngoãn nằm ngủ trên ghếsô pha như một thằng ngố vô dụng, cùng với sự cố gắng chối bỏ cái cảm giác điên rồ rằng cô nàng đang nằm trên giường kia cũng xinh đáo để.

Trời sập cũng mặc, phải ngủ cái đã, sáng mai tính, tôi đuối lắm rồi.

Có thể cô ta mắc bệnh tâm thầnphân liệt, tăng động, biến đổi hóc môn gì gì đó, hoặc cũng có thể là bị mộng du, đại loại vậy.

Coi như nhân dịp sinh nhật, tôi tốt bụng một lần đi.

Nhưng...(Vâng, lại là ta đây, chữ \\\"nhưng\\\" đáng ghét >o

Nhưng thánh thần ơi, sáng hôm sau cô ta đã bốc hơi mất béng, như một giấc mơ. Và rồi vào những thời khắc đen tối trong tâm trí, quỷ dữ đã rỉ tai tôi rằng cô nàng bí ẩn đêm qua chính là một vong hồn.

Dô, mà cái cô vong hồn này******** quá cơ, chạy đâu không chạy, lại hiên ngang phi ra ngoài cửa chính, may là hôm qua 2 con bẹc – giê nhà tôi đã vào viện thú y do ngộ độc thực phẩm.

Sau khi bình tĩnh lại, tôi khẳng định cô ta là một con người chính cống.

Tôi đã quen rất nhiều cô gái, nhưng không có ai chọn cách tiếp cận tôi theo hướng kì dị như thế, tôi cũng muốn biết tại sao cô ấy lại bỏ trốn, trong khi nếu lúc cô ngủ tôi đã không làmgì cô, thì lúc thức tôi sẽ giở trò chắc?

Cô ấy, cũng như tôi, rõ ràng là có một bí mật.

Tôi rất tò mò, và định mệnh đã cho tôi gặp lại cô lần nữa.

Ban đầu, vì hiếu kì, tôi đã thử chơi đùa với cô, cũng là một cách trả thù cô dám đạp tôi xuống giường, và để chắc chắn rằng đêm đó cô đi lạc vào phòng tôi cũng là một trò đùa của số phận.

Nhưng chơi đùa với cô một thời gian, thì lại muốn trò chơi đó mãi mãi không chấm dứt.

Đêm hôm đó, tuy cô ngủ nhầm giường, nhưng lại nghiễm nhiên chiếm được chính xác một vị trí không nhỏ trong trái tim tôi

........................ ----- Được rồi được rồi, Hán Khanh anh lượn qua một bên đi, giao micro lại cho em.

“...Tim tôi gần như ngừng đập.

Đó chính xác là một gã chết dẫm thật.

Và là một gã chết dẫm đẹp trai đến nín thở...”

Nắng rón rén bước vào phòng, để lại những vệt loang lổ mờ nhạt dưới sàn.

Cảm giác đầu tiên mà tôi cảm nhận được sau khi vừa tỉnh giấc là: Siêu mềm mại.

Tôi trở người và lăn lông lốc một vòng, khoan khoái tận hưởng cái cảm giác mềm mềm ấm áp tuyệt vời bên dưới mìnhchuyển động.

~ Lăn qua ~

~ Lăn lại ~

~ Lăn tới ~

~ Lăn lui ~

Chóng mặt quá. ==

Thiên đường, chỉ có thể là đây. Phải rồi, tôi đang nằm trên mộtđám mây êm dịu, xung quanh là khung cảnh thần tiên hữu tình, ngập tràn ánh nắng.

Khoái quá.

Tôi lại nhắm mắt, cố tận hưởngkhoảnh khắc này càng lâu càng tốt.

Đột ngột, có hai phát hiện tựa như hai ánh chớp loé lên rạch ngang cái đầu còn đang ngái ngủ của tôi.

Mắt tôi bỗng mở to ngây dại~ing.

Thứ nhất, tôi, rõ ràng, đang, nằm trên, một nơi, không phải, giường của mình.

Ôi mẹ ơi.

1 giây.

2 giây.

3 giây.

Thôi bỏ xừ rồi...Hình như đêm qua là đêm trăng tròn.

Anh cả?

Anh hai?

Anh ba?

Có ai không?

Tôi sợ hãi cắn môi, họ đâu cả rồi?

Tại sao tôi có thể ra được bên ngoài chứ?

Nơi...nơi này là đâu?

Lại nói đến điều thứ hai khiến tôi bỗng tỉnh như sáo chính là, vừa rồi, dường như còn có tiếng ngáy nhè nhẹ.

Trong phòng này...còn có người?

Ai đó đánh chết tôi đi, trời ơi, cả đêm qua tôi ngủ ngon lành trong một căn phòng xa lạ, với chiếc áo ngủ hai dây, cùng một người không quen biết?

Hức, sao đột nhiên trong đầu tôi lại xuất hiện hình ảnh cây chổi lông gà hắc ám, thứ mà chiều nào mẹ tôi cũng lôi ra vuốt ve như bảo bối, khiến tôi và ba ông anh mặt cắt không còn hột máu vậy? Nín thở, Khiết Du tôi khe khẽ bước xuống giường, nhẹ nhàng như một con mèo, rón rarón rén nhón chân đi đến nơi phát ra tiếng động quái dị, là bộ sô pha kê ở giữa phòng. Lạychúa, hãy nói với con rằng đấy là ai cũng được, nhưng đừng làmột gã chết dẫm nào đấy, làm ơn đi!

Thật nhanh chóng, tôi đã đứng ngay cạnh bộ ghế sô pha.

Tim tôi gần như ngừng đập.

Đó chính xác là một gã chết dẫm thật.

Và là một gã chết dẫm đẹp trai đến nín thở.

Những tia nắng ban mai vàng óng khẽ đậu trên hàng mi dày mượt của hắn, làm nó ánh lên một thứ ánh sáng lung linh hư ảo, sống mũi cao kiêu hãnh, đôimôi mỏng thanh tú khép hờ, làm tôi chỉ muốn sờ thử một cái. (đương nhiên là sờ bằng tay chứ không phải, e hèm, mọingười đừng hiểu lầm, tôi là người rất trong sáng)

Những hình ảnh ấy như một dấu nung đỏ thô bạo không báo trước mà ấn thẳng vào đầukẻ vẫn còn đang ngái ngủ là tôi,gây ra hiệu ứng choáng váng đến cực độ. Sau này, tôi thở dàikể lại, cảm giác ấy chỉ có thể góigọn trong hai chữ: Sét đánh.

Hiện giờ tôi chỉ muốn chửi thề.

Làm thế quái nào mà tôi lại có thể ngủ chung một phòng với gã người không ra người, ngợm không ra ngợm thế này chứ?? Cái loại đàn ông khi ngủ mà cũng có sức sát thương cao như vậy, chắc chỉ còn trong truyện cổ tích thôi... Nhắc đến ngủ mới nhớ, đêm qua nếu đúng là bệnh của tôi lại tái phát và đi lăng quăng khắp nơi như vậy, sao cái gã công tử thúi này vẫn cho tôi nằm trên giường chứ? Còn hắn thì ngủ ở sô pha?? Không lẽ không lẽ, ôi giời ơi, hắn đã giở trò đồi bại với tôi, sau đó cắn rứt lương tâm, không dám nhìn khuôn mặt trong sáng như đêm ba mươi của tôi nữa, liền lăn sang ghế ngủ? ==

Mà cũng có thể, tôi nổi hứng đạp người ta xuống đất lắm chứ.

Nhưng mà người phải chịu trách nhiệm nặng nệ nhất cho vụ xì – căng – đan này chính là ba ông anh khỉ gió của tôi, họ làm bảo vệ cái kiểu gì thế, hừ, cứ đợi đấy, bố mẹ sẽ xác họ ra! T^T

Nhân đây tôi xin giới thiệu sơ bộ về nguồn gốc căn bệnh mộng du khủng long bò sát củamình:

*Gia tộc họ Trịnh: đã có 8 đời, đời của tôi là đời thứ 9.

Từ ngày xửa ngày xưa, xưa như con bò sữa, tổ tông của tôi đã mang phải một lời nguyền chí mạng, đó là: Con gái trong tộc bắt đầu từ năm 13 tuổi, mỗiđêm trăng rằm sẽ bị Mộng thần nhập vào, sau đó như người mộng du, đi lang thang khắp nơi, nguy hiểm khó lường. (Nguyên nhân lời nguyền hình như xuất phát từ tính háo sắc của ông cố sơ sơ sơ của tôi, dám trêu ghẹo bà thầy pháp cao tay ấn trong làng, haizz.)

Lời nguyền mắc dịch ấy chỉ được hoá giải khi người con gái ấy, khụ, tìm được ý trung nhân xứng đôi vừa lứa...

Sau đây là tình sử vẻ vang của dòng học nhà tôi từ lúc đó:

+Đời bà ngoại của tôi: Năm 21 tuổi, ngoại mê man phi thẳng vào chiếc Limousine của ông ngoại (lúc đó ông đang mở cửa xe định chui vào) rồi nằm thẳngcẳng ở đấy tới sáng, báo hại ông ngoại ngồi trân trối nhìn bà cả đêm. 2 tháng 3 tuần sau, hai người tiến tới hôn nhân.

+ Đời mẹ tôi: Năm 23 tuổi, bố bịthất nghiệp, đang đi thất thểu trên con đường đêm khuya vắng vẻ thì mẹ đang mộng du bỗng “lù lù” xuất hiện, bố chạy toé khói về đến nhà mẹ vẫn khinh công đuổi theo. Cuối cùng, mẹ chui tọt vào giường bố ngủ đến sáng. 3 năm 5 tháng 2 ngày sau, hai người cho ra đời 4 đứa bé bụ bẫm.

+ Đời của tôi: 4 người con – 3 trai 1 gái, tôi là con út. Ba ông anh đầu theo thứ tự là: Trịnh Sơn, Trịnh Hải, Trịnh Lâm, đứa em út là tôi – Trịnh Khiết Du. Khi có 3 ông anh đầu, bố mẹ mừng hết lớn, vỗ tay hoan hô thoát rồi thoát rồi, nhưng không ngờ nửa năm sau tôi ngơ ngác chào đời, báo hại cả tộc bị một phen kinh thiên động địa. Từ đó, bố tôi ra pháp lệnh tối cao: Cả nhà phải toàn tâm toàn ý bảo vệ Khiết Du yêuquý, đợi sau này lớn sẽ cưới chồng cho nó. Thế là mỗi đêm tôi, hức, đều bắt buộc phải ngủ chung với 3 gã anh có tiếng ngáy như heo chọc tiết đó, và cũng không ngờ là an toàn thật.

Cho đến tận bây giờ...

Trở về với thực tại, tôi lập tức nhận thấy rằng đứng ngây ngốc ở đây hoàn toàn không phải là ý hay.

Nếu hắn ta đột ngột mở mắt.

Phải, nếu hắn ta đột ngột mở mắt và thấy khuôn mặt ngốc nghếch của tôi đang đơ như cây cơ thì...

Một chữ thôi: TOI.

Tôi quyết định dành năm phút để phác ra trong đầu mình một kế hoạch.

Nắng vẫn thong thả nhảy múa lung linh trên sàn.

Tuy nhiên, tôi không bao giờ biết được, sau này, sẽ còn hàngtrăm hàng trăm kế hoạch đào tẩu kinh khiếp hơn cả thế nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.