Một Cộng Một Bằng Ba

Chương 4: Nụ hôn đầu nhiễm đầy sắc, dục




Nhìn thấy con có động tác hiểu biết, cho dù có đang tức giận cũng không có cách nào lộ ra.”Tiểu Bác ngoan, papa không tức giận!” Đi giầy con đưa qua, nhẹ nhàng vỗ gương mặt kháu khỉnh.

Tiểu Bác chớp mắt nhìn papa, quan sát xem papa còn giận không?

Nhạc Nhạc mấy ngày nay quen được chiều, không cười, không khóc, không dễ dàng mở miệng nói chuyện!

Hai mắt to nhìn qua lại, cho đến khi trên mặt ba mẹ đều lộ ra nụ cười, mới yên tâm chớp mắt.

“Papa, khoai chiên với hamburger đâu?” Nhạc Nhạc mỉm cười, không dám mở lớn miệng nói nhỏ xíu!

Thang Duy Thạc cầm gói to đưa ra, Nhạc Nhạc nhận rồi, hai đứa bé kia vui mừng phấn chấn chạy về trong phòng!

Trong phòng khách lớn, chỉ còn lại có hai người!

Người cảm thấy đuối lý, cúi đầu không dám nhìn hắn, muốn đi vào nhà bếp!

Ngay khi cô vùi đầu vào nhà bếp, thân thể bị nhấc bổng lên.”A……”

“Vì sao không dám nhìn anh, hả?” Áp lực lửa giận đầy ngập, nhẹ giọng chất vấn bên tai cô.

“Sai rồi, là tôi không muốn nhìn anh!” Cô thề thốt phủ nhận, sẽ không thừa nhận mình cảm thấy có vài phần có lỗi với hắn!

Tất cả đều là lỗi của hắn, hắn rõ ràng ức hiếp mình!

Hơn nữa với việc làm buổi chiều hôm nay chẳng hề áy náy, thậm chí cô còn thật mừng thầm! Ai bảo hắn cuồng vọng, hắn ngang ngược, hắn coi trời bằng vung!

Nói cho mình nhiều lần, đều là lỗi của hắn, lỗi của hắn.

“Không muốn nhìn thấy anh, em muốn nhìn thấy ai? À? Hạ Vũ Tình, có phải hai ngày này anh quá tốt với em? Cho em vái cái nhìn, em lại dám mở phường nhuộm, có phải không?” Cánh tay dùng sức ép chặt, lực đạo kia giống như muốn bóp nát cô trong lòng.

Cô thật đáng giận, nghĩ đến mấy đêm cô săn sóc mình, hắn cảm thấy mình thật không đáng!

Vốn hắn muốn tra tấn cô một phen. Nhưng khi nhìn thấy hình ảnh cô chăm sóc con, hình ảnh chăm lo gia đình, hình ảnh đến tối hai người nằm cùng nhau!

Hắn lại không nỡ tra tấn cô, hắn rất thích trong nhà có sự tồn tại của cô.

Có cô ở đây, giống như đây mới là một gia đình đầy đủ. Thậm chí hắn thật khát vọng tan làm, trước tiên đến nhà trẻ đón con, sau đó về nhà hưởng thụ “mái nhà” ấm áp.

Nhưng khiến người ta tức giận là, cô sao có thể lên án hắn? Làm sao có thể?

Vũ Tình không nhịn được xem thường, tốt với cô? Tốt với cô cái gì, buồn cười! “Nếu anh rất tốt với tôi, thì đã để tôi mang hai con đi rồi! Chứ không phải ở đây, dùng con để uy hiếp tôi!”

Cô lại nhắc tới ‘Hai con’, làm hắn híp mắt lại. ”Cô hình như tốt với Tiểu Bác lắm nhỉ, tôi không hiểu vì sao cô kiên trì muốn cả hai con?”

Vũ Tình cả kinh, đúng vậy, sao cô luôn quên, mình là dì của Tiểu Bác.

Cô có quyền gì mà mở miệng muốn hai đứa con, có cái gì để lấy cớ có thể ‘Dõng dạc’ muốn Tiểu Bác như thế? ”Tôi, tôi tôi chỉ là muốn giúp anh chăm sóc con thôi! ”Dưới tình thế cấp bách, cô nói ra lí do thoái thác như vậy!

“Ha ha, giúp tôi chăm sóc con?” Những lời này của cô, làm biểu tình buồn bực Thang Duy Thạc có vài phần dịu đi. Nói như vậy, cô lo cho nó thật?

Bị hắn hỏi, cô mới ý thức được mình nói cái gì. Chết đi, cô nói như vậy giống như cô rất lo cho nó.

“Anh đừng hiểu lầm, tôi chỉ coi nó như trẻ con. Tiểu Bác đáng yêu như vậy, hơn nữa cũng lớn như Nhạc Nhạc của tôi, tôi chưa cần thích, đã muốn chăm sóc nó!” Vũ Tình vội vàng giải thích.

Cái gọi là giải thích chính là che dấu, lời này sẽ chỉ làm hắn càng ngày càng nghi. ”Cô cho là Tiểu Bác đáng thương à? Ngoài không có tình thương của mẹ, nó không thiếu gì cả! Nó có tôi, có ông bà nội yêu thích nó!”

Câu ngoài không có ‘Tình thương của mẹ’, khiến cô đau đớn thật sâu. Không tự giác cắn mạnh vào môi dưới, ngừng giãy dụa!

Động tác cắn môi của cô, ngoài ý muốn khiến cho hắn chú ý. Động tác này, với một người đàn ông trưởng thành, đúng là một loại mị hoặc.

Hắn quên nghi hoặc, quên trừng phạt cô.

Lúc này hắn thầm muốn có cô, thầm muốn tận tình giữ lấy cô. Hắn trực tiếp đặt cô lên tủ bát, đưa mình về giữa hai chân cô.

“Không được…… Tôi muốn nấu cơm? Không phải anh đói bụng sao?” Lắc đầu, tránh né môi hắn.

“Tôi đói bụng, nhưng tôi muốn ăn luôn cô!” Hắn kích động nỉ non bên tai cô, hai tay không dừng lại kéo tạp dề của cô ra! ”Không được, nơi này là phòng bếp, con còn ở nhà……”

“Con sẽ không ra đây, chỉ cần cô nhỏ giọng là được!”

Lúc trước bị cô đánh lén, lần này đương nhiên hắn thật cẩn thận, sẽ không để cô lại có cơ hội lỗ mãng.

“Nhạc Nhạc…… Tiểu Bác……” Cô vừa kéo áo, vừa lớn tiếng gọi con.

Tiếp theo chỉ nghe thấy tiếng bước chân hỗn độn, chạy tới phòng bếp!

Thang Duy Thạc dùng sức trợn mắt nhìn cô, bất đắc dĩ vươn tay lại!

Ngay trong nháy mắt này, Nhạc Nhạc và Tiểu Bác chạy vào phòng bếp.

“Mẹ, sao mẹ ngồi trên tủ bát thế?”

“Đúng đó, dì ơi nơi đó không phải chỗ để ngồi đâu!”

Vấn đề của con, khiến Vũ Tình vẻ đỏ mặt bừng, ánh mắt không biết nhìn đi đâu!

Ô ~ đáng được ăn mừng là, tiểu bảo bối xuất hiện, cũng giải cứu cô!

Nhưng, cô vui mừng quá sớm!

Thang Duy Thạc bỗng kéo lấy tay cổ tay cô, sau đó nở nụ cười với hai con nói. ”Tiểu Bác, con nói dì con có phải thật hư hay không?”

“Đúng vậy, dì thật hư! Có một lần Tiểu Bác đi lên, papa còn đánh Tiểu Bác đấy! Nói Tiểu Bác hư, không được lên chỗ cao như thế! Dì cũng lên chỗ cao, có phải ba muốn đánh gì không?” Tiểu Bác hỏi!

Vũ Tình nghe thế, thiếu chút nữa bị tức chết. ”Tiểu Bác, dì tốt với con lắm, sao con lại để ba đánh dì?”

“Dì……” Tiểu Bác bị dì hỏi như vậy, vuốt đầu nhỏ nghĩ nghĩ.”Nhưng, lúc trước papa nói, làm sai chuyện gì thì phải bị trừng phạt ạ! Vì sao dì làm chuyện sai lại không bị phạt chứ!”

“Đúng thế, cô giáo cũng nói vậy ạ!” Nhạc Nhạc lại phụ họa một bên, dù sao chỉ cần làm sai, cô cũng sẽ phê bình bạn nhỏ! Được được, hai đứa bé này, là cô chiều chúng quá!

Thang Duy Thạc mỉm cười nắm cánh tay mảnh khảnh, kéo cô đi đến cạnh cửa phòng ngủ.”Nhạc Nhạc và Tiểu Bác ngoan, papa muốn dẫn dì vào phòng trừng phạt, các con ngoan ngoãn về ăn hamburger đi!”

Hai đứa bé kia nghe lời chạy về đến phòng mình.

“Papa không được đánh mạnh quá nhé, chỉ cần dì nhận sai là được rồi!” Trước khi đi vào phòng, Tiểu Bác còn nói với ba!

Nhạc Nhạc thì cười nhẹ nhàng nhìn ba mẹ, trên mặt papa lộ nụ cười đó, nó chả tin papa đánh mẹ! Cho nên, nó thật yên tâm tiếp tục ăn hamburge của nó! Lần này, Vũ Tình không còn có biện pháp đào thoát khỏi hắn nữa……

Sau đó, Thang Duy Thạc đặt cô lên đệm, ngón tay nhẹ nhàng vỗ về chơi đùa trên thân thể cô. ”Em nói nữa đi?”

Cô đỏ mặt không nói gì, vì vừa rồi biểu hiện của cô thật là dọa người….

Thang Duy Thạc cầm di động, bật lại đoạn ghi âm.

Chỉ nghe cô lần thừa nhận một lần, hắn không ép cô. Tất cả, đều là anh tình em nguyện!

“Đây là anh ép tôi, anh biết mà!” Cô tức giận hét to, nếu hắn không tra tấn mình, mình sẽ không hứa hẹn như thế!

“Thì sao?” Thang Duy Thạc lại ấn xuống đoạn ghi âm khác.

Lúc này trong phòng vang lên, sắc thanh khiến người ta mặt đỏ tai hồng, còn có từng tiếng cầu xin hãy đến…

Cô muốn chém giết, nhưng hắn sao có thể để cô đụng đến.

Thang Duy Thạc gợi lên một nụ cười, nhìn cô, lắc lắc điện thoại trong tay. ”Thế nào, em nói anh giao thứ này ra, quan tòa tin ai?”

Cô không với đến, từ bỏ tranh đoạt. "Loại vật này không thể làm bằng chứng, anh đừng quên!"

"Tuy rằng là như thế, nhưng lấy đồ này ra, ấn tượng của quan tòa về em chắc sẽ kém đi rồi!" hắn chọc cô, hắn là ai chứ, đâu phải lần nào cũng bị cô nắm thóp. Ra tòa? Hừ, dọa ai, hai người họ cùng mất mặt thôi.

"Anh không thể làm như vậy, người ngoài sẽ thấy thế nào, đừng quên tôi là mẹ Nhạc Nhạc, chẳng lẽ anh muốn con bị người ta xem thường ư?" Vũ Tình bị hắn dọa đến rơi nước mắt, trên gương mặt tràn đầy bất lực và tủi thân.

Nhìn cô khóc, nụ cười trên mặt hắn cũng chợt biết mất, trong lòng nổi lên một tia không đành.

Vươn tay, thô lỗ lau nước mắt trên mặt cô: "Chết tiệt, em còn biết không được làm thế à? Vậy em còn tố cáo anh, chẳng lẽ không sợ xúc phạm con?"

"Vì việc anh làm đã làm tổn thương em nghiêm trọng, mà chuyện đó đều là sự thật, em báo cảnh sát bắt anh, có cái gì không đúng?" Cô tựa hồ thật kiên trì: "Thang Duy Thạc anh có biết anh khốn nạn thế nào không? Mấy ngày nay đó, em đại tiểu tiện đều đau đến chịu không nổi, em đau đến không biết gì nữa anh biết không?"

Lên án của cô quả thật khiến hắn cảm thấy được áy náy, vì lúc trước hắn đã thấy tình thương của cô.

Ngồi dậy dùng sức ôm chặt cô, để đầu cô vào ngực mình: "Thật xin lỗi, ngày đó quả thật anh không khống chế được. Về sau sẽ không, sẽ không nữa!" Thật ra hắn đã sớm nhận sai rồi, nếu không mấy ngày nay, cô cự tuyệt hắn, hắn đã không cứng rắn như thế.

Mà hôm nay, cũng là hắn thi triển hết sức với cô.

Hắn xin lỗi, càng khiến cô cảm thấy thêm tủi thân, dùng sức đẩy bàn tay to lau lệ cho cô, giãy dụa né tránh cái ôm của hắn.

"Bây giờ anh nói 'xin lỗi' muộn rồi, vì chuyện đã qua thủ tục tư pháp rồi!"

"Em đi hủy án, chuyện khác anh lo!" Mưa hôn rơi xuống mặt cô, cổ cô...

Thang Duy Thạc lúc trước mạnh miệng, lúc này đây chỉ sợ mất lòng Vũ Tình.

Không ngừng phân tích thiệt hơn của quan hệ này bên tai cô, có ảnh hưởng không tốt gì vơi hai bảo bối...

Còn có lúc trước cô đã là mục tiêu chú ý của truyền thông, nếu lần này cô kiện hắn, hai người ra trước quan tòa, nhất định sẽ lọt vào chú ý của phóng viên.

Cuối cùng, khi hắn lần lượt xin lỗi rồi, Vũ Tình quyết định từ bỏ vì con.

Chuyện khó giải quyết dã được giải quyết, cuối cùng, Thang Duy Thạc cảm thấy bụng đói kêu vang, năn nỉ bảo cô nấu cơm.

Hắn từ sáng sớm đến tối muộn còn chưa ăn cơm, nhìn mì cô nấu, sắc mặt hơi khó coi: "Vì sao lại ăn mỳ, anh không thích!"

Không để ý tới oán giận của hắn, cô gắp sợi mỳ to lên bắt đầu ăn. Ư...cô cũng đói bụng lắm, từ sáng sớm đến bây giờ cô chưa ăn gì cả.

"Vũ Tình, em có biết anh thích ăn cái gì. Vũ Tình, làm lại cho anh!" lắc lắc vai cô cầu xin, gương mặt nam tính chín chắn tràn đầy cũng nịu.

"Nếu anh không thích ăn mỳ, thì ra ngoài ăn." Làm cho là tốt rồi, còn chọn đòi hỏi.

"Nhưng con cũng không muốn, ăn cái sợi này có dinh dưỡng gì chứ?" Mình thế đơn bạc, vội kéo bảo bối trợ trận.

Quăng cho hắn một nụ cười như không, lập tức thu hồi: "Bọn chúng đã ăn no, không ăn nữa."

"Chỉ vì bọn chúng không ăn, cho nên em làm thế với anh à?" Hắn kháng nghị.

Vũ Tình tiếp tục đồ ăn trong bát, coi lời hắn trở thành gió thoảng bên tai.

Thấy cô căn bản không để ý tới mình, Thang Duy Thạc đành phải nhịn không tình nguyện xuống, xúc sợ dài dài kia lên...

Vùi đầu ăn mỳ, khi Vũ Tình nhìn thấy biểu tình không hài kongf của hắn, không nhịn được nhớ tới Nhạc Nhạc, cái loại dáng vẻ chán ghét này, bọn họ lại giống hệt nhau.

Trong lòng bỗng run lên, tại sao có thể như vậy? chẳng lẽ tất cả là duyên phận sao?

Do vì đói bụng, Thang Duy Thạc lập tức giải quyết hết mỳ sợi trong chén.

-----------------------------------------

Vũ tình rút đơn rồi, Thang Duy Thạc lại nhờ vả mấy mối quan hệ, để bộ tư pháp không kiện hắn.

Chuyện kiện này, cuối cùng cũng đi qua.

Mà hai người bọn họ dưới tác động của lũ trẻ, từ từ phát triển theo hướng tích cực.

Bọn họ càng ngày càng giống một nhà bốn người hạnh phúc.

Cuối tuần, thời tiết ngập nắng, hai bé ầm ĩ muốn ra ngoài chơi.

Thân là người lớn, đương nhiên sẽ không phá hỏng niềm vui của con.

Sáng sớm, Nhạc Nhạc mặc một chiếc quần đùi vận động, áo ngắn, đứng trong đại sảnh cùng đợi papa, mẹ còn có Tiểu Bác.

Vì Nhạc Nhạc tính nôn nóng, cho nên Vũ Tình còn chưa quan tâm đến mình, chỉnh trang sạch sẽ gọn gàng cho con trước.

Nhàn đến vô sự, Nhạc Nhạc đứng ở gương trước cửa, nhe răng trợn mắt. nhìn lỗ hổng chỗ răng cửa, Nhạc Nhạc khổ sở chu miệng lên.

Khi Vũ Tình cùng Tiểu Bác đi ra, vừa vặn thấy một màn như vậy.

"Bảo bối..."

"Mẹ, răng con, khi nào thì có thể dài ra ạ? Bây giờ khó coi ghê!" Nhạc Nhạc khổ sở hỏi mẹ. Nhìn con gái khổ sở, cô càng thêm áy náy. "Từ từ sẽ dài ra, đừng có gấp mà!"

Thang Duy Thạc mặc đơn giản đi ra từ phòng ngủ, tiếp theo một màn bốn người ra ngoài chơi.

----------------------------------

"Oa, con của cô là long phượng à? Thật đáng yêu?" một bà mẹ đứng ngoài khu vực trò chơi, nhìn con chơi bên trong, hâm mộ nói với Vũ Tình.

Vũ Tình đầu tiên là sửng sốt, lập tức lắc đầu: "Không phải."

"Hả, tôi tưởng chúng là thai long phượng chứ, bọn chúng giống nhau quá!" Giọng bà mẹ kia có chút tiếc nuối, giống như nghi hoặc làm sao có thể không phải thai long phượng?

Vũ Tình nhìn Tiểu Bác và Nhạc Nhạc chơi vui vẻ, thầm nghĩ. Nhạc Nhạc là đứa con cô nhận nuôi, làm sao có thể giống Tiểu Bác chứ?

Nói thật, đôi khi cô cũng cảm thấy được Nhạc Nhạc có điểm giống mình.

Nhưng luôn ngẫu nhiên cảm thấy giống, lại nhìn kĩ sẽ không giống.

Thang Duy Thạc đi từ khu hút thuốc về, trong tay có mấy bình nước khoáng: "Uống không?"

Vũ Tình không nói gì, chỉ nhận một lọ nược, ánh mắt lại gom trên người lũ trẻ: "Hai con nhà anh thật đáng yêu, đứa nào cũng giống bố!" Bà mẹ kia nhìn thấy Thang Duy Thạc, không khỏi cảm thán nói.

Nghe được người khác khen con mình, khóe miệng Thang Duy Thạc càng nâm cao.

"Đúng thế, cô nhìn cái mũi kìa, giống y chồng cô!" Bà mẹ nói với Vũ Tình.

Thu mắt về từ gương mặt con, Vũ Tình cười nhẹ với bà mẹ kia.

Ai... đây đều là người ta tùy tiện nói nói, Nhạc Nhạc căn bản là nhặt được, làm sao có thể giống hắn hay cô?

-----------------------------------------

Hai tiểu bảo bối quả nhiên thể lực dư thừa, hai người lớn đi cùng đã sức cùng lực kiệt, nhưng bọn chúng giống như chưa chơi đã.

"Đừng về mà, chơi nữa cơ!"

"Đúng thế, chơi nữa cơ!" Nhạc Nhạc và Tiểu Bác kêu gào, nhất là Nhạc Nhạc lại ngồi phệt xuống không đứng dậy.

Mà Vũ Tình sẽ không để con gái như thế, ngồi xuống thật nghiêm túc nói bên tai con: "Đứng lên cho mẹ, không được không nghe lời!"

"Mẹ, để con chơi..."

"Nhạc Nhạc, không nghe lời mẹ thì sẽ đánh con!" Với nó, không phải vì con không phải mình sinh ra mà không đánh, nếu con không nghe lời, nhất định cô sẽ đánh.

Nghe ra mẹ nói gì, Nhạc Nhạc ngoan ngoãn đứng lên: "Mẹ, lần sau, khi nào được chơi ạ?"

"Nếu con không ngoan thì thôi, ngoan ngoãn thì đi!" Thoáng dùng sức kéo tay nhỏ xíu của con, Nhạc Nhạc đưa chân xinh, bước vượt qua mẹ.

Nhìn thấy tình cảnh này, Thanh Duy Thạc không nhịn được cảm thán. Hạ Vũ Tình quả nhiên là người mẹ tốt, dạy con rất tốt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.