Một Cộng Một Bằng Ba

Chương 37: Đàn ông! Thuần!




Dạo gần đây, tâm trạng bạn Hán Khanh nào đó hình như không được tốt.

Rất không tốt.

Bạn nhìn xem, lúc nào hắn cũng trình diện bộ mặt đen sì ủ dột như miếng thịt khét đó trước thầy cô và bạn học, cặp mắt thì đỏ ngầu và tóc tai lúc nào cũng trong tình trạng nhớ nhung tuyệt vọng với những cái lược, rõ ràng là thê thảm vô cùng.

Người ta đồn rằng, hình như đêm nào Hán Khanh cũng phải vác đao đi đánh giặc, tệ lắm thì cũng là ngồi nói chuyện phiếm với Thiên Lôi.

Bộ dạng kinh khủng đến thế cơ mà!

Đã vậy, giờ ra chơi, Hán Khanh chỉ biết làm mỗi một việc là nhoài người ra bàn, ngồi ì ở đấy và…ngủ.

Dân tình lớp 11A3 hết sức tò mò với sự kiện đặc sắc này, mặc dù chỉ toàn là con trai nhưng máu buôn chuyện trong người bọn họ cũng chẳng thua kém mấy cô nàng lắm lời khác là bao nhiêu. Bởi vậy, có rất nhiều giả thiết hùng hồn được đưa ra nhằm giải thích cho bộ dạng ghê rợn này của Hán Khanh:

1) Thức khuya đua xe.

2) Đang trong thời kỳ tâm sinh lý phát triển theo chiều hướng bất ổn.

3)Bị bồ đá. (=_=)

Hừm, nhắc tới giả thiết thứ ba, người ta cũng không khỏi giật mình, nhìn sang cô bạn gái Khiết Du hổ báo của nhân vật đang được bàn tán…

Éc??

Cô ta cũng ngủ con bà nhà nó rồi!! -_-|||

Hàng chục cặp mắt mở thô lố, tròn xoe nhìn trân trân về phía góc lớp. Trên chiếc bàn gỗ nhỏ nhỏ xinh ở cuối phòng, có một cặp trai thanh gái lịch đang nằm kéo gỗ.

Nếu chúng ta thử tưởng tượng là bọn họ đang nằm tâm sự, thì nguyên văn những âm thanh của cuộc “tâm sự” lúc đó sẽ là như thế này:

Hán Khanh: “Khò…híp…”

Khiết Du: “Bờ ợ…khò khò…”

Hán Khanh: “Chẹp…chẹp…khò…khò…”

Khiết Du: “Híp…híp…”

Đám con trai còn lại trong lớp: “@#$%^****@@”

Nhưng rất nhanh sau đó, một giả thiết khác lại được đưa ra nhằm giải thích cho vấn đề ngủ li bì như heo của cặp đôi kì quái này:

Nhỡ đâu…Hai người bọn họ cùng nhau thức khuya để…Ô hà hà…

“Chậc chậc, giới trẻ ngày nay, sinh lý phát triển quá sớm rồi!” – Bọn con trai gục gặc với nhau, ánh mắt ai nấy đều loé lên vẻ thấu hiểu đen tối.

Trong khi đó, hai nhân vật chính vẫn không hay biết gì, hồn nhiên tiếp tục sự nghiệp ngủ ngày vô cùng mất thể diện của mình.

Khụ, nhưng chân tướng thật sự lại chính là….

Mấy đêm nay, Hán Khanh vật vã bên hệ thống dữ liệu của tập đoàn, bị Kẻ Mộng Du nào đó hành hạ đến nỗi sắp nôn ra máu. Thời hạn thử nghiệm sắp hết, nếu Kẻ Mộng Du không thể sờ vào mớ dữ liệu vô cùng quan trọng đó, thì vụ mua bán này coi như huỷ bỏ. Đồng thời, sẽ nâng cao uy tín về hệ thống bảo mật của tập đoàn, thu hút nhiều khách hàng tiềm năng.

Cho nên, dạo này tên hacker biến thái đó điên cuồng tung ra những chiêu trò cũng biến thái không kém. >_

Đêm thứ nhất, Kẻ Mộng Du đủng đỉnh đột nhập vào trang chủ, nhưng sắp tiếp cận với hệ điều hành thì đụng phải một bức tường lửa (firewall), thế là hắn ta ngông nghênh tung vào máy tính Hán Khanh một bài thơ kì quái:

“Này bạn thân yêu, tại sao không open cho tôi vào copy?

Tại sao lại giấu file trái tim trong những ô bảo mật?

Hại tôi đã suýt rách quần khi cố vượt firewall…”

Hán Khanh sặc.

Vậy là, đêm tiếp theo, rồi đêm tiếp theo nữa, tên hacker chết bầm đó liên tục quậy phá, biến trang web của tập đoàn và máy tính của Hán Khanh thành một bãi…..rất khó coi.

Cuối cùng, khi một binh đoàn vịt đẹt hùng hậu lần nữa tràn qua hệ thống máy chủ, Hán Khanh đã bùng nổ.

Thật sự không bút nào tả xiết những gì đã xảy ra trong cuộc chiến ác liệt hôm ấy, chỉ biết sau trận đánh này, một số chiếc máy tính đã chập mạch và về lại với cát bụi…

Ôi, thương trường, đây chính là sự tàn bạo của thương trường! = =

.oOo.

Tôi lắc đầu nhìn anh chàng bèo nhèo ngồi bên cạnh, đột nhiên lại đưa tay lên miệng che và ngáp một cái thật sướng.

Ấy, ngáp mạnh quá, hình như quai hàm tôi bị lệch rồi…

- “Trùng hợp quá nhỉ?” Kẻ bên cạnh đột ngột lên tiếng, ngữ điệu có chút khó chịu.

santruyen.com

Tôi giả ngu nhìn Hán Khanh, hỏi bằng giọng ngây thơ:

- “Ý cậu là?”

Anh im lặng không đáp, chỉ lườm tôi bằng cặp mắt sắc lẻm, sau đó lại vùi đầu vào hai cánh tay và ngủ tiếp.

Uầy… Trong lòng tôi đột nhiên thấy nặng trĩu. Cách nói chuyện cộc lốc và có phần xa lạ này, hình như không thích hợp lắm cho một đôi đang thích nhau nha? Giống như bọn tôi đã quay lại thời mới quen vậy, thật lạ lùng.

Dạo này, Hán Khanh lúc nào cũng mệt mỏi. Nhiều lúc chỉ nhìn tôi bằng cặp mắt thờ ơ, có khi thì hỏi thăm qua loa chiếu lệ, hoàn toàn khiến tôi hoang mang.

Có khi nào, hức, anh ấy chán tôi rồi không? =_=

Trời ơi, bọn con trai quả thật rắc rối và phức tạp quá đi mất, đúng là giống sinh vật khó chiều, hừ.

- “Chiều nay sẽ đưa cậu đến một nơi.” Giọng nói của Hán Khanh lại thình lình vang lên, tuy vẫn còn hơi lười nhác, nhưng dường như vẫn mang theo một sự hồi hộp nhất định.

- “I?” Tôi nghiêng đầu nhìn anh ấy với cặp mắt mở to.

Hán Khanh nhấc đầu lên khỏi hai cánh tay, cặp mắt màu hổ phách trong trẻo đột nhiên trở nên xa xăm:

- “Tôi dẫn cậu đi thăm mẹ.”

Giọng nói mang theo cả sự buồn bã.

.oOo.

Tôi đứng sau lưng Hán Khanh, lo lắng ngẩng đầu lên nhìn bệnh viện màu trắng trước mặt, hình như là bệnh viện tư. Vừa tan trường là anh ấy đã dẫn tôi tới đây, dọc đường đi cũng không lên tiếng, im lặng đến đáng ngại.

Còn nữa, anh ấy bảo là…đi thăm mẹ?

Tại sao, lại là ở bệnh viện này?

Hán Khanh đột ngột hít sâu một hơi, sau đó chậm rãi đẩy cửa bệnh viện, từng bước dứt khoát đi vào trong. Chẳng còn cách nào khác, tôi đành vội vàng chạy theo, mọi thắc mắc tạm thời đều bị miễn cưỡng ém xuống.

Wooo… Bệnh viện này không gian thiết kế rất tuyệt, tạo cảm giác rộng rãi và ấm cúng. Rải rác trên những bức tường lớn trắng muốt là hàng loạt tranh phong cảnh, rất thanh bình.

Chúng tôi vừa bước vào chưa được bao lâu, lập tức có một cô y tá mặt tròn, da hơi ngăm nhanh nhẹn bước đến, nhìn Hán Khanh cười ấm áp:

- “Lại đến rồi à? Mẹ con vừa mới ăn cơm chiều xong, dạo này bà ấy hiền như đất, không đập phá đồ đạc nữa.”

Sét giữa trời quang!!!!

Đến thăm mẹ ở một bệnh viện…Người mẹ này hay đập phá đồ đạc… Không lẽ nào!

Tôi thất thần ngẩng đầu lên nhìn Hán Khanh, thấy sắc mặt anh ấy còn thất thần hơn.

Hán Khanh im lặng một lúc, sau đó lễ phép đáp:

- “Cảm ơn cô.”

Sau đó anh nắm cánh tay tôi, nắm mạnh hơn mức cần thiết một chút, rồi lôi tuột tôi vào thang máy gần đó, nhanh chóng bấm vào tầng cần đến.

Sao mà…giống như đang chạy giặc quá vậy… =_=

………

Mẹ Hán Khanh đang chờ chúng tôi ở phòng 307.

Ngay lúc bước ra khỏi thang máy, tôi đã có cảm giác, hình như có ai đó đang quan sát mình, sống lưng đột nhiên thấy hơi lành lạnh.

Và tôi phát hiện, ở căn phòng đối diện thang máy, có một người phụ nữ đang ngồi nhìn tôi chằm chằm. Tóc bà được chải mượt, xoã ra ở hai bên vai, tôn thêm những đường nét mềm mại cho khuôn mặt thanh tú.

Tuy nhiên, mái tóc đó lại bạc trắng.

Không đùa chứ? Người phụ nữ đó chỉ tầm gần bốn mươi tuổi thôi mà?

Bàn tay Hán Khanh đột ngột trở nên lạnh ngắt.

- “Mẹ.” Anh ấy nhìn người phụ nữ kỳ lạ nọ, bật ra một tiếng khàn khàn.

Tôi cảm thấy trời đất xung quanh tối sầm.

Người phụ nữ nọ im lặng nhìn chúng tôi một lúc, sau đó lại nở một nụ cười:

- “Thuỵ Khanh, con đến thăm mẹ rồi đấy à?”

Hửm?

Tôi hãi hùng kéo áo Hán Khanh, thì thầm thật nhỏ:

- “A…Thuỵ Khanh mà bà ấy nhắc tới là ai vậy? Ở đây làm gì có…?”

Anh nhẹ nhàng lắc đầu, sau đó dẫn tôi vào trong phòng, cử động cứng nhắc. Tôi gần như là nín thở đi theo anh, cảm thấy mọi thứ càng lúc càng mù mờ rối rắm. Xem nào, người mẹ mà Hán Khanh rất ít khi nào nhắc đến lại sống ở một bệnh viện, mái tóc bà ấy lại bạc trắng và nụ cười thì đờ đẫn không chút sinh khí.

Ôi, đó không phải là điều tôi đang nghĩ tới đấy chứ…

Chúng tôi cẩn thận bước vào phòng, mẹ Hán Khanh thì vẫn ngồi trên chiếc giường lớn sạch sẽ kê ở gần cửa, ánh mắt trống rỗng nhìn theo nhất nhất cử động của chúng tôi. Đôi môi mỏng hơi nhợt nhạt của bà vẫn cong lên thành một nụ cười vô thưởng vô phạt.

Mồ hôi lạnh lập tức túa ra đầy lưng tôi.

Đầu óc tôi sắp nổ tung với muôn vàn câu hỏi, nhưng sắc mặt của Hán Khanh lúc này lại rất mệt mỏi, vẫn là nét mặt kìm nén đến cùng cực đó, vậy nên tôi đành đóng vai một bé ngoan ít nói, ngậm chặt miệng căng thẳng chờ đợi chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo.

….

Có điều, Hán Khanh anh không thấy tê chân hả? Đứng bất động được một lúc lâu rồi mà sao anh vẫn tỉnh như ruồi vậy? =_=

- “Mẹ, con đến rồi đây!!” Phía cửa phòng, một cô gái nào đó đột ngột hét to.

Tôi ngạc nhiên quay người lại, và đập vào mắt là mái tóc đỏ rực quen thuộc của Thiện Khanh - cô chị gái cá tính của bạn trai tôi.

Quả là một cuộc hội ngộ kỳ thú. >_

.oOo.

Một lát sau, tôi và Thiện Khanh ngồi ở ngoài cửa phòng, sắm vai hai bà tám mà nhắm nho khô. Phía trong, mẹ Hán Khanh nắm tay anh ấy và nói chuyện liên tục, chỉ ngừng lại để ngắt hơi và thở, miệng cười vui sướng giống như đứa trẻ được tặng đồ chơi mới.

Tôi bối rối nhìn Thiện Khanh:

- “Bác, bác ấy…có vẻ…” Đến đây thì tôi không biết diễn đạt tiếp thế nào nữa, đành im bặt, căng thẳng nhìn về phía chị ấy bằng ánh mắt băn khoăn.

Chị ấy cụp mắt nhìn chăm chăm xuống đất, một lúc lâu sau mới thở dài buồn bã:

- “Hán Khanh dẫn em đến đây, có nghĩa là nó hoàn toàn tin tưởng em. Đến nước này thì chị cũng chẳng có gì phải giấu nữa, nhưng chuyện này tương đối phức tạp, chị sẽ kể lại từ đầu.”

.oOo.

Mẹ Hán Khanh lúc trẻ là một người phụ nữ đẹp và vô cùng kiêu hãnh. Tên đầy đủ của bà là Nguyễn Ngọc Minh. Từ lúc học cấp ba bà đã được vô số chàng trai để mắt đến, một phần vì khí chất thanh tao duyên dáng như thiên nga, một phần vì sự thông minh sắc sảo chết người của mình.

Người phụ nữ này sinh ra là để làm trung tâm của đám đông. Nổi bật. Kiêu kỳ và vô cùng quyến rũ.

Đến khi tốt nghiệp đại học, bà gặp ba của Hán Khanh – Mai Phong, một chàng trai trẻ với nhiệt huyết căng tràn và nhiều tham vọng lớn lao. Dường như bọn họ được số phận sắp đặt để gặp được nhau, đi đến đâu cũng làm người ta trầm trồ ngưỡng mộ: “Thật xứng đôi.”

Ba năm sau lần đầu tiên gặp gỡ, họ tiến tới hôn nhân.

Đó là một cuộc hôn nhân hoàn hảo và hạnh phúc, nhiều người thật sự ghen tị với cặp đôi viên mãn này. Gần một năm sau, Thiện Khanh chào đời.

Đến lúc đó, mọi việc lại bắt đầu tiến triển theo chiều hướng xấu.

Mai Phong vì tham vọng quá lớn của mình mà đã làm việc như điên, tham công tiếc việc, thường xuyên ở lại công ty qua đêm, nuôi dưỡng ước mơ trở thành tổng giám đốc một tập đoàn lớn của mình.

Những chuyến đi nước ngoài, những lần lỡ hẹn, những trận cáu gắt vô cớ đã làm mẹ Hán Khanh mệt mỏi và suy sụp. Bà cần một người chồng, và con gái bà cần một người cha đúng nghĩa, chứ không phải một cái máy làm việc bất kể ngày đêm như thế.

Thêm nữa, Ngọc Minh còn là một người phụ nữ có tâm hồn nhạy cảm, rất nhạy cảm.

Đúng lúc đó, một người đàn ông khác xuất hiện, và Ngọc Minh đã phạm sai lầm.

Tới khi Mai Phong biết được mọi chuyện thì đã quá muộn, vợ ông đang mang thai một đứa con…không phải là của ông.

Đó là một khoảng thời gian khó khăn. Nhưng cuối cùng, bé gái được kết tinh từ tình yêu vụng trộm đó đã chào đời, và được đặt tên là Thuỵ Khanh. Cô bé được giấu kín thân phận thực sự của mình, hồn nhiên trở thành một thành viên trong gia đình.

Mai Phong biết quan tâm đến gia đình nhiều hơn, ông lựa chọn cách tha thứ cho vợ mình, và điều đó đòi hỏi một lòng bao dung phi thường. Về phần Ngọc Minh, với mặc cảm tội lỗi, đã trở nên ít nói hẳn, suốt ngày chỉ quanh quẩn trong nhà với những đứa con của mình.

Năm Thuỵ Khanh hai tuổi, Hán Khanh ra đời, là đứa con chính thức thứ hai của Ngọc Minh và chồng mình. Những tưởng sống gió đã qua, và gia đình ấy sẽ có thể mỉm cười nắm tay nhau, ngày ngày ngắm mặt trời mọc.

Nhưng bóng tối đau thương lại lần nữa kéo đến.

Thuỵ Khanh qua đời. Cũng không ai dám kể rõ vụ tai nạn thảm khốc đó diễn ra như thế nào. Chỉ nghe người ta nói loáng thoáng rằng hôm ấy, cô bé đó đã chạy nhanh qua đường để mua một cây kẹo bông gòn, và một chiếc xe tải do người tài xế gà gật trên vô lăng bất thần trờ tới…

Máu đỏ tươi. Mặt đường xám xịt, chết chóc.

Sau vụ tai nạn thương tâm ấy, Ngọc Minh đã phát điên. Người phụ nữ tội nghiệp này vẫn không tin đứa con gái ngoan ngoãn của mình mới ngày hôm trước còn ôm lấy mẹ thì thầm: “Con sẽ mua kẹo bông cho mẹ!”, vậy mà hôm nay đã trở thành một thân xác lạnh ngắt vĩnh viễn không cử động được nữa.

Lúc đó, Thiện Khanh đang đi du học. Và thế là Ngọc Minh, trong cơn hoảng loạn và đau đớn tột độ, đã mặc nhiên xem đứa con trai út Hán Khanh của mình là cô bé Thuỵ Khanh đã mất, thậm chí ngày nào cũng bắt anh ấy phải mặc áo đầm và chơi búp bê.

Vài tháng sau, người nhà phải đưa bà vào nhà thương điên.

Và cứ mỗi lần Hán Khanh đến thăm, bà lại mừng rỡ nở một nụ cười:

- “Thuỵ Khanh, con đến thăm mẹ rồi đấy à?”

.oOo.

Lúc câu chuyện kết thúc cũng là lúc nước mắt tôi trào ra.

Cảm giác không được chính mẹ ruột công nhận sự tồn tại của bản thân, sẽ tuyệt vọng và đau đớn đến mức nào?

Tôi thật là một đứa con gái vô tâm, có điều từ trước đến nay Hán Khanh chưa bao giờ kể với tôi câu chuyện phức tạp này, rốt cuộc là vì lý do gì?

Thiện Khanh khịt mũi, sau đó nghiêm túc quay sang nhìn tôi, nói rành rọt:

- “Hán Khanh là thằng bé tốt, nó yêu Thuỵ Khanh và mẹ mình hơn bất cứ thứ gì. Tuy nhiên chuyện thương tâm này đã để lại cho nó một vết thương lòng. Nó từng nói với chị, yêu nhiều quá thì có thể làm những chuyện dại dột, có khi cái giá phải trả là rất đắt. Tuy ngoài mặt tỏ ra cao ngạo, nhưng thực chất nó vẫn cô đơn.”

Tôi ngẩn ngơ.

Ngừng một lúc, chị ấy kết luận:

- “Em là cô gái đầu tiên và sẽ là duy nhất mà nó dẫn đến đây.”

.oOo.

Một lúc lâu sau, đã đến lúc phải ra về. Tôi rón rén bước vào phòng. Mẹ Hán Khanh vẫn liên tục nói, giống như nếu bà ngừng lại thì anh ấy sẽ tan biến vào không khí, và bỏ rơi bà.

Thấy tôi đi vào, bà ấy ngẩng lên và lại cười:

- “Thuỵ Khanh là một con bé yếu đuối, nhờ con chăm sóc nó giúp bác.”

Khoé miệng tôi giật giật mấy cái, cuối cùng tôi cũng đành ngoan ngoãn gật đầu như gà mổ thóc:

- “Vâng, con sẽ chăm sóc, sẽ chăm sóc cẩn thận.”

Khuôn mặt xinh đẹp của người phụ nữ ấy bừng sáng một nụ cười vui sướng:

- “Ngoan lắm. Rất cảm ơn con.”

Không xong rồi, tôi thật sự sắp oà khóc tới nơi rồi. Nụ cười của bà ấy hoàn toàn bóp ghẹt trái tim tôi, cổ họng nghẹn ứ, đau đớn như sắp vỡ oà.

Hán Khanh chậm rãi đứng dậy, tôi nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay lạnh ngắt ướt đẫm mồ hôi của anh, lắc lắc.

Cả hai chúng tôi chào tạm biệt bà rồi bước ra khỏi phòng. Khi đi tới ngưỡng cửa, sực nhớ ra một chuyện, tôi lấy hết sức bình sinh, quay lại nhìn người phụ nữ đang ngồi ngẩn ngơ trên giường, nói bằng giọng run run:

- “Khanh rất yêu bác.”

Ta đaa, vấn đề là ở chữ Khanh. Nếu tôi chỉ nói một chữ Khanh cụt lủn thì bà ấy sẽ không phân biệt được là ‘Thuỵ Khanh’ hay ‘Hán Khanh’, biết đâu vẫn còn cơ hội.

Bà nghiêng đầu, mừng rỡ nói:

- “Mẹ cũng yêu Khanh nhiều lắm.”

Hơi thở của Hán Khanh chậm mất một nhịp.

Sau đó, anh ấy lôi tôi ra ngoài, băng qua hành lang và xuống lầu nhanh như chớp, thậm chí không thèm dùng thang máy và tôi cũng chưa kịp chào chị Thiện Khanh đang ngơ ngác ở cửa lấy một tiếng.

Mãi đến khi chúng tôi đã ra khỏi bệnh viện, đứng thở gấp trên con đường vắng vẻ tràn ngập ráng chiều, Hán Khanh mới lên tiếng:

- “Cảm ơn cậu.”

Í?

Trong ánh nắng vàng cam buồn bã cuối ngày, tấm lưng gầy gầy của anh ấy đổ dài xuống nền đất thành một cái bóng cô độc và trơ trọi, đem lại cho người ta cảm giác đau thương khó nói thành lời.

Không kìm được, tôi vòng tay ôm lưng anh ấy từ phía sau, dụi dụi đầu, khịt mũi nói:

- “Có tôi ở đây.”

Hán Khanh cũng không nói gì, chỉ lặng lẽ đứng đó, một lát sau mới gọi khẽ:

- “Khiết Du…”

- “Hở?” Tôi hơi ngẩng đầu lên.

Anh ấy thình lình xoay người lại nhìn tôi, miệng nở nụ cười yếu ớt:

- “Sau này…Dù cho có chuyện gì xảy ra, chỉ cần nắm tay tôi như lúc nãy là đủ rồi.”

Tôi cười tít mắt, hăm hở gật đầu:

- “Tôi hứa.”

Đúng vậy, em hứa với anh.

Sẽ luôn ở bên cạnh anh, nắm chặt tay anh. Sẽ cho anh thấy nụ cười của anh diệu kỳ đến mức nào.

Sẽ không để anh phải cô đơn nữa.

Em hứa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.