Một Cộng Một Bằng Ba

Chương 27: Một nắm đấm, mở ra một ngày




---- Nhà Bội Di, hay còn gọi là tư gia nhà họ Đình. Sáu giờ tối.-----

Hán Khanh bực dọc thay đổi tư thế đứng một lần nữa, lờ đi những ánh mắt ngưỡng mộ của các cô gái đứng xung quanh.

Sao mà lâu thế không biết.

Sự sốt ruột của hắn không qua được cặp mắt ranh mãnh của thằng bạn thân đang đứng kế bên – Phi Long.

- “Sao thế? Sinh nhật em gái tớ mà cậu hoàn toàn không có vẻ gì là chú ý cả.” Cậu ta hấp háy mắt nói.

Hắn thở dài nhìn đồng hồ, sau đó liếc kẻ kế bên một cái:

- “Việc gì đến cậu?”

Phi Long xoa xoa cằm cười nhẹ, âm điệu vẫn hết sức nhẹ nhàng:

- “Tớ chỉ muốn nói, nếu cậu muốn chơi đùa với Khiết Du, thì tốt nhất là nên từ bỏ sớm đi.”

- “Tại sao?” Hắn nhận ra giọng nói mình đột nhiên trở nên gay gắt đến kì lạ.

- “Nói sao nhỉ? Tớ khá là thích cô ấy. Việc cô ấy là bạn gái cậu, tớ căn bản không quan tâm, với tính cách của cậu thì một là chơi đùa, hai cũng chỉ là chơi đùa mà thôi, chỉ hy vọng cậu đừng làm gì quá đáng.” Phi Long nghiêm túc nói, nụ cười vẫn giữ nguyên trên môi, điềm tĩnh.

Hán Khanh không thừa nhận cũng không phủ nhận, khoé miệng mỏng lạnh lùng cong lên thành một nụ cười mê hoặc.

Các cô gái xung quanh bắt đầu kêu lên thảng thốt.

- “Tớ vẫn không hiểu, vây quanh cậu là bao nhiêu cô gái xinh đẹp như vậy, rốt cuộc tại sao lại chú ý đến một cô gái bình thường như Khiết Du?” Phi Long lại huých vào vai hắn để lôi kéo sự chú ý, dài giọng hỏi.

- “Câu đó để tớ hỏi cậu mới đúng.” Hắn không buồn nhìn sang bên cạnh, hờ hững buông một câu.

Phi Long im lặng.

Hán Khanh thấy vậy thì nhướn mày bí ẩn, bất giác lại nở ra một nụ cười. Có điều, nụ cười này khác hẳn với ban nãy, ấm áp hơn nhiều.

Chính là bởi vì xung quanh hắn lúc nào cũng đầy những cô gái xinh đẹp tài năng, vậy nên một cô nàng bình thường như Khiết Du mới trở nên đặc biệt.

Hắn cũng không rõ, đề nghị cô ấy làm bạn gái, rốt cuộc là để Bội Di, hay là để Phi Long xem.

Hoặc là, để thoả mãn sự ích kỉ đen tối nho nhỏ ở góc khuất nào đó trong trái tim hắn?

Nhè nhẹ lắc đầu, Hán Khanh lại hướng ánh nhìn của mình ra cửa.

Và rồi, thình lình, cô xuất hiện, ngay giữa tầm mắt hắn.

Khiết Du đã đến.

Nếu không phải vì bắt gặp sự vụng về quen thuộc trong cặp mắt đen láy ấy, Hán Khanh đã nghĩ mình đang nhìn một cô nàng nào đó khác, chứ nhất định không thể là Khiết Du ngốc nghếch được.

Không rõ là nhờ hiệu ứng của mascara, lông mi giả hay bất cứ thứ trời đánh nào đó mà chị gái hắn đã dán lên mặt cô, Khiết Du tối nay đẹp đến nghẹt thở.

Cặp mắt cô trong veo, thanh tịnh như bầu trời về đêm ở cao nguyên, mênh mông sâu thẳm. Hán Khanh có cảm giác mình giống như một con thỏ bị mắc bẫy, càng vùng vẫy thì càng lún sâu, và kiệt sức.

Bộ váy cô đang mặc có màu của nắng hừng đông, gần như là tiệp màu với mắt hắn, mái tóc đen hơi rối xoã ngang ngưng, làm nổi bật làn da trắng muốt như sứ.

Một thiên thần.

Hắn lo sợ là mình đang chảy nước bọt.

Chết tiệt thật, tại sao cô dám khoác bộ dạng này mà nghênh ngang diễu hành ở đây?

Sự xuất hiện của cô thu hút gần như toàn bộ sự chú ý của mọi người trong phòng. "Cô ấy là ai vậy?" "Nhìn rất lạ." Bọn họ hỏi nhau.

Trong khoảnh khắc, mọi thứ xung quanh dường như đều nhoè đi, hắn chỉ lờ mờ biết, đôi chân mình trong vô thức đã đến bên cạnh cô.

Khiết Du của hắn.

Là của hắn.

Rất tự nhiên và hết sức chiếm hữu, hắn nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, siết chặt.

Khiết Du vùng vẫy cố rút tay ra, nhưng cuối cùng lại chịu thua, nhìn hắn nghi hoặc, khó chịu khịt khịt mũi.

- “Hán Khanh, cô gái này là...” Chẳng hiểu từ đâu, và vào lúc nào, Bội Di đột nhiên “lù lù” xuất hiện, cau mày nhìn họ hỏi. Có lẽ do hiệu ứng trang điểm nên cô nàng hoàn toàn không nhận ra Khiết Du.

- “Bạn gái anh.” Hắn toe toét cười, bất giác siết tay mạnh hơn một chút.

Im lặng đến đáng sợ.

Xung quanh lại nổi lên tiếng xầm xì ác ý.

- “Là con nhỏ quê mùa đó sao? Nhìn bộ dạng là biết không phải quen mặc đồ hàng hiệu rồi...”

- “Định làm Lọ Lem đào mỏ chắc?”

- “Thật là kệch cỡm...”

Bàn tay của cô đột nhiên trở nên lạnh ngắt.

Đột ngột, bên trong hắn, sự phẫn nộ từ từ trỗi dậy như một cơn sóng thần, dữ dội và không được báo trước. Ánh mắt sắc lạnh đến tê cóng tay chân của hắn quét một lượt sang những cô gái nhà giàu đang bàn tán mỉa mai, để lại một không gian im lìm như một nấm mồ.

Bọn họ dám, nói như vậy, về Khiết Du?

Hắn muốn cô đến đây, không phải là để chịu đựng việc này. Lúc này hắn chỉ hận không thể nhét cô vào một cái hộp nào đó rồi vác thẳng về nhà!

Không khí trong buổi tiệc trở nên lạnh băng và vô cùng ngột ngạt.

Bất thình lình, Khiết Du đứng thẳng người, tươi cười nhìn Bội Di, bình tĩnh nói:

- “Bội Di, sinh nhật vui vẻ. Tên ngốc này không chịu báo trước một tiếng hôm nay là sinh nhật cậu, nên tôi không kịp chuẩn bị quà, thông cảm nhé!” Cô vừa nói vừa mắng yêu hắn, khuôn mặt hoàn toàn bình thản, nụ cười cũng vô cùng tự nhiên.

- “Không...không sao.” Bội Di lúng búng nói, nét mặt vẫn hết sức bối rối.

Buổi tiệc bắt đầu lấy lại được không khí náo nhiệt.

Hán Khanh không kìm được thở ra một hơi, cô đúng là mạnh mẽ hơn hắn tưởng. Khiết Du quả thật cũng không đến nỗi quá ngốc, chỉ ngốc vừa đủ để hắn cảm thấy...

- “Đình tiểu thư, chúc mừng sinh nhật.” Một giọng nói xa lạ từ phía sau lưng hắn chợt vang lên, mang theo ý cười nho nhã.

- “A, Nhất Phương, lâu rồi mới gặp lại cậu.” Bội Di kinh ngạc nhìn về phía đó, ngạc nhiên thốt lên.

Hửm? Nhất Phương? Lê Nhất Phương? CEO số một của Blue Phoenix? Cái tên độc nhất vô nhị đó, rất có thể là cậu ta.

Hán Khanh từ từ xoay người lại, vẫn nắm chặt tay Khiết Du.

Đứng ung dung phía sau hắn là một chàng trai khoảng hai mươi mấy tuổi, ngũ quan sáng láng, tuấn tú ưa nhìn, bộ Âu phục màu đen sang trọng càng tôn thêm khí chất hiếm thấy.

Đúng là Nhất Phương - CEO trẻ tuổi nhất của Blue Phoenix, hắn đã gặp vài lần khi anh ta đến công ty của ba, được khen ngợi là người tuổi trẻ tài cao, thông minh xuất chúng.

Nhất Phương nhìn chằm chằm vào hắn và Khiết Du một lát, sau đó sững sờ kêu lên:

- “A, Con Rắn, tại sao em lại ở đây?”

Hán Khanh hơi giật mình, khẽ nhíu mày. Con Rắn? Anh ta đang có ý mỉa mai gì vậy?

- “Trái Mít, đúng là anh rồi!!” Khiết Du phấn kích kêu lên, đôi mắt đen nhánh nhất thời trở nên long lanh như sao.

Hắn cảm thấy nhãn cầu của mình sắp lòi ra ngoài.

Con Rắn? Trái Mít?

Hai người này quen nhau sao?

Nhất Phương – biệt hiệu Trái Mít đột nhiên vui vẻ nắm tay Khiết Du lắc lấy lắc để, buột miệng xuýt xoa:

- “Ái chà chà, em đúng là càng lớp càng đẹp nha, hồi đó anh còn không biệt được ngực với bụng em nữa.”

Bàn tay của Khiết Du từ từ tuột khỏi tay hắn, nhất thời làm Hán Khanh cảm thấy hụt hẫng. Đứa trẻ bên trong hắn kêu gào bất mãn: Trả Khiết Du lại đây!

- “Này này, hai người này quen nhau à?” Phi Long từ bên kia phòng lật đật chạy tới, nét mặt rất khó coi.

Khiết Du đang hí hửng cười nói với thằng cha Trái Mít nào đó, đột nhiên sực tỉnh, vui vẻ bá vai Nhất Phương, trịnh trọng thông báo:

- “Mọi người, đây chính là thanh mai trúc mã hồi bé của tôi.”

Hán Khanh: “.....”

Phi Long: “......”

------ Một lúc sau -----

Tiếng nhạc du dương vang lên, trong phòng toàn những nam thanh nữ tú đi qua đi lại.

Phi Long ngồi bên cạnh Hán Khanh, chống cằm nhìn hai kẻ Trái Mít và Con Rắn nào đó đang đứng ngay góc phòng nói chuyện quên cả trời đất , cảm thấy vô cùng bực bội. Cậu ta rít lên bất bình:

- “Tớ ghét gã Nhất Phương này.”

Hán Khanh hừ mũi gật đầu:

- “Tớ cũng vậy.”

Gì chứ, tại sao bọn họ, một là đại thiếu gia nổi tiếng đẹp trai thiên tài, hai là siêu hotboy thay bồ như thay quần, lại thua một Trái Mít từ trên trời rơi xuống???

Thế là, bạn Hán Khanh và bạn Phi Long của chúng ta rủ nhau ra một góc ngồi đau khổ tự kỉ. =v=

Bạn công tử họ Mai nào đó rít lên qua kẽ răng:

- “Cái gì mà không phân được eo với ngực...”

Bạn hotboy họ Đình nào đó phẫn nộ gầm nhỏ:

- “Cái gì mà thanh mai trúc mã từ bé...”

Hán Khanh vẫn không rời mắt khỏi hai kẻ có cái biệt danh quái dị là động vật và trái cây đó, trong lòng đột nhiên thấy quặn thắt.

Mặc dù, chọc tức cô rất vui, nhưng chưa bao giờ cô ngước lên nhìn hắn bằng ánh mắt giống như ánh mắt cô nhìn Nhất Phương lúc này, dịu dàng và hạnh phúc.

Trái tim hắn giống như bị một bầy voi giày xéo, khó chịu và rất tức tối.

Ghen.

Lúc này thì mặc xác kiêu hãnh với chả cao ngạo, cũng mặc xác luôn cái mác lạnh lùng với chả nguy hiểm, hắn thật sự ghen, ồ phải, hắn đang ghen đến phát điên.

Loạn thật rồi, hắn rủa thầm.

Nhưng quỷ tha ma bắt! Khiết Du rõ ràng đã quên mất sự tồn tại của hắn.

Một lúc sau, Nhất Phương lại cúi người xuống thì thầm điều gì đó vào tai cô, rồi bọn họ cười khúc khích và hai má Khiết Du bắt đầu ửng hồng.

Đối với Hán Khanh mà nói, đây đúng là giọt nước làm tràn ly.

Đầu óc hắn trở thành một khối hỗn độn đen sì, trong đó chỉ có sự tức giận ngự trị, hắn nổi điên đứng thẳng người dậy, và xăm xăm tiến vào trong phòng, mặc cho tiếng kêu í ới hốt hoảng của Phi Long.

Đôi mắt hắn sắp toé lửa, và người trong phòng đồng loạt dạt ra nhường đường.

------- Bão cấp mười đang tới ------

Tôi hào hứng nhìn Nhất Phương, cảm thấy lần hội ngộ này đúng là li kì hơn cả trên phim.

- “Công việc sao rồi?” Anh ta thân mật nhìn tôi hỏi.

- “Vẫn còn nhiều rắc rối lắm, cái hợp đồng này chắc đến vài tháng nữa mới xong.” Tôi nhún vai.

Thình lình, khuôn mặt tuấn tú Nhất Phương chuyển sang màu tím tái, rồi thành màu xanh, cuối cùng là trắng bệch, giống như một con tắc kè hoa. Một con tắc kè hoa đang sợ hãi.

Tôi nghi hoặc nhìn anh ta:

- “Ê này, có sao không vậy? Trái Mít, bị ốm à??”

Nhất Phương lắp bắp cái gì đó không nghe rõ rồi chỉ tay ra sau lưng tôi, nét mặt kinh hãi như nhìn thấy ác quỷ.

Tôi tò mò quay đầu lại, và suýt nữa là té bật ngửa ra sau.

Hán Khanh đã đứng ngay sau lưng tôi tự lúc nào, đáy mắt có một cơn bão đỏ rực đang vần vũ, làm da thịt người khác rợn lên vì khiếp đảm.

- “Khiết Du, cậu được lắm.” Hắn rít lên từng chữ, khoé môi như toả ra luồng khí lạnh lẽo đến cực hạn.

Tôi lúc này đã bị doạ cho hồn bay phách tán, miệng lưỡi cứng đơ không thốt ra được một câu hoàn chỉnh:

- “A...cậu...”

Đột ngột, Hán Khanh chẳng nói chẳng rằng, độc tài nắm lấy cánh tay tôi mà lôi đi xềnh xệch, mọi người trong phòng tiệc trố mắt ra nhìn, xì xào bàn tán.

Cánh tay hắn cứng như thép nguội, siết quanh cổ tay tôi như một gọng kềm. Không lối thoát.

Ra được tới khoảng sân nhỏ phía sau vườn, tôi đã đau đến phát khóc, gào lên:

- “Buông ra, cậu làm tôi đau!!!”

Hắn ấn tôi vào cây cột gần đó, nhìn thẳng vào mắt tôi, nói cứ như hét:

- “TẠI SAO CẬU DÁM ĐI CÙNG GÃ ĐÓ, RỒI THÌ CƯỜI CƯỜI NÓI NÓI??? ĐỊNH CHỌC ĐIÊN TÔI HỬ??????”

Tôi nổi giận hét trả lại:

- “TÔI CÓ MỒM, TÔI MUỐN CƯỜI MUỐN NÓI LÀ QUYỀN CỦA TÔI, LIÊN QUAN GÌ ĐẾN CẬU CHỨ????”

- “Cậu là bạn gái tôi.” Hán Khanh kêu lên, khuôn mặt điển trai dần cúi xuống cho đến khi chỉ còn cách tôi chừng một hơi thở.

Và rồi tôi đã nghe thấy nó, tuy có hơi mơ hồ: Âm thanh của một chút tuyệt vọng cô đơn ẩn sau sự giận dữ kinh người, như một đứa trẻ đang bất lực giữ chặt món đồ chơi của mình, hoang mang và buồn bã. Hán Khanh không thể che giấu hoàn toàn điều đó trong giọng nói của mình.

Tôi hơi bối rối, hắn thật sự có thể trở nên như vậy ư?

Có lẽ là hoang tưởng rồi. Tôi chỉ là bạn gái hợp đồng của hắn, đây chỉ là một trong những cách để hắn ta tiếp tục biến tôi thành trò cười mà thôi.

Không nên hy vọng quá nhiều, hoàn toàn không nên.

Tôi bắt đầu lùi lại, tránh nhìn vào cặp mắt như thiêu đốt tâm can của hắn, nói rành rọt từng chữ:

- “Tới lúc nào cậu mới buông tha cho tôi? Tôi chỉ là cô bạn gái hờ đáng thương...”

Tôi chưa kịp nói hết câu, đã cảm thấy đất trời xung quanh tối sầm.

A, hình như là đang bị hôn rồi...

Đó là một đòn tấn công quyết liệt và chớp nhoáng, đôi môi hắn ép xuống giống như một đoá hoa bằng lửa, nóng bỏng đến hoang dại, nhưng cũng thật mềm mại.

Nóng, quá nóng.

Dưới ánh trăng vằng vặc, tôi buông xuôi hai cánh tay của mình, hoàn toàn bất lực trước cảm giác cảm giác trống rỗng, cháy bỏng đó, và rồi từ từ nhắm mắt lại.

Một cơn chấn động dữ dội đang đập đùng đùng vào đầu óc cũng như mọi giác quan của tôi, làm chúng trống trải và khô kiệt, quay cuồng trong cơn dông của một nụ hôn.

Hán Khanh đột nhiên luồn một cánh tay rắn chắc qua eo tôi, tay còn lại giữ chặt đầu, làm tôi không thể cựa quậy.

Choáng ngợp trước cảm giác bị hơi ấm nóng rực của kẻ đối diện bao phủ, tôi cảm thấy như bị sét đánh trúng. Điêu đứng. Và tê liệt.

Thì ra, được hôn, lại kì diệu đến vậy.

------ Trong một bụi cây gần đó -----

Phi Long nghiến răng kèn kẹt, bẻ gãy hết cành cây này đến cành cây khác:

- “Trời đất ạ, hôn rồi, hôn rồi!!!!”

Bội Di méo mặt, cắn chặt môi để không hú lên:

- “Nhanh đến không ngờ, đúng là Hán Khanh.”

------- Bụi cây bên cạnh ------

Thiện Khanh mở lớn mắt nhìn hai kẻ đang hôn nhau quên cả trời đất trước mặt, kìm nén để không vỗ đùi đen đét:

- “Chu choa, quá cuồng nhiệt, quá men! Em trai cố lên.”

Ông quản gia sụt sịt:

- “Cậu chủ của chúng ta đã lớn thật rồi.”

Bà bếp vui sướng đập tay anh làm vườn, dùng khăn mùi xoa liên tục xì mũi.

Toàn bộ lực lượng gia nhân hùng hậu của nhà họ Mai tối nay đều có mặt, đa số núp trong bụi cây, một ít lại trèo lên hàng rào, tất cả đều hận không thể lôi pháo bông ra mà “bùm chéo” vài phát để ăn mừng.

Hoan hô, hôn rồi!!!!

Tuy nhiên, nghe nói dạo này mùa mưa, vườn nhà họ Đình có khá là nhiều muỗi.

.......

Kết quả, đêm hôm đó, một số người nhiều chuyện nào đó phải về nhà với khuôn mặt chi chít vết muỗi chích.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.