Một Cộng Một Bằng Ba

Chương 13: Chút chuyện năm đó




“…Tôi dậm dậm chân, phẫn nộ kêu lên:

‘Đồ lòng lang dạ thú, mặt dày mày dạn, tim heo óc bò, @@##***!!!%%$$***!!! Kiếp trước tôi mắc nợ cậu à??’

Hắn uể oải vuốt mặt, phả ra một hơi thở dài:

‘Theo tôi biết, thì kiếp trước kẻ hèn này mắc nợ cậu mới đúng’…”

Tôi cẩn thận đi ra cổng trường tiền trạm, mắt không ngừng nhìn láo liên như ăn trộm.

Lạ thật.

Ngoài đường vắng tanh. O_O

Tôi nheo mắt hoài nghi, thế này là thế nào? Ông tài xế gì đó đó của Hán Khanh, đâu mất rồi?

Sau khi hộc tốc chạy vào, tôi thông báo với kẻ đang đứng e thẹn phía sau giàn hoa giấy:

- “Tôi không thấy xe hơi xe hiếc gì sất, cậu có nhớ nhầm không vậy?”

- “Sao có thể?” Hắn hét lên nho nhỏ, nhưng chẳng có vẻ gì là ngạc nhiên.

Hừm, có nguy hiểm, phải đề phòng phải đề phòng. = =

- “Tôi không biết, vậy cậu cứ đứng đó với cái quần xà lỏn đáng thương hại của cậu đi, tôi về nhà đây.” Tôi nặn ra vẻ mặt nuối tiếc phẩy phẩy tay, chân nhấc lên chuẩn bị cho tư thế cao chạy xa bay. (bay ở đây là bay luôn không quay đầu lại.)

Giọng nói lạnh lẽo kinh dị như vọng lại từ dưới mồ của hắn bỗng đều đều vang lên:

- “Nếu có ai hỏi tôi tại sao đứng đây trong tình trạng này, tôi sẽ nói thủ phạm là cậu.”

Ô ô ô….

Một hotboy tội nghiệp bị nữ fan cuồng lột quần, chỉ chừa quần xà lỏn, sau đó cô ta bỏ đi, để lại một bãi chiến trường!!

Cái chuyện này mà tới tai ba mẹ và 3 gã anh tính như Trương Phi say rượu ở nhà thì tôi toi là cái chắc.

Bất lực đến tuyệt vọng, tôi uất ức dậm dậm chân, phẫn nộ kêu lên:

- “Đồ lòng lang dạ thú, mặt dày mày dạn, tim heo óc bò, @@##***!!!%%$$***!!! Kiếp trước tôi mắc nợ cậu à??”

Hắn uể oải vuốt mặt thở dài:

- “Theo tôi biết, thì kiếp trước kẻ hèn này mắc nợ cậu mới đúng.”

Mai Hán Khanh, tốt lắm, cậu đã góp phần làm cho nhà thương Biên Hoà có thêm một nạn nhân mới.

Tôi nhăn nhó như khỉ ăn ớt, trề môi hỏi hắn:

- “Chứ bây giờ ông tài xế đáng yêu đó đã đi chơi tận đẩu tận đâu rồi, cậu định về nhà trong trang phục này à?”

Hắn lườm tôi:

- “Đương nhiên là không rồi.”

Tôi suy nghĩ một lúc, rồi đột nhiên vui vẻ đập vai hắn đánh bốp:

- “Hay tôi cho cậu mượn áo khoác, cậu quàng xuống che bớt cái quần đó lại, rồi lấy xe đạp của tôi mà về nhà, tôi đi bộ đi?”

Hắn xoa xoa vai nhìn tôi, sau đó hỏi một câu chẳng ăn nhập gì:

- “Cậu học võ à?”

Tôi trợn mắt nhìn hắn:

- “Sao cậu biết?”

Hắn cười hềnh hệch, nhìn đểu không tả được:

- “Cái này, bạn trẻ à, người ta gọi là đo đếm nội công của nhau.”

Tôi: “…..”

Đùa à? Gần chập tối rồi mà tôi cứ đứng đây tán phét với cái gã mắc dịch đó như thế này, thật quá sức tưởng tượng mà! >”

- “Thôi thôi, vậy cậu lấy xe tôi đi về đi, tôi đi bộ, đây là thẻ xe, chào nhá!”

Tôi chợt nhớ, hôm nay ba mẹ đi ăn tiệc, chỉ có ba ông anh tôi ở nhà, có trời mới biết họ đã phá sập căn nhà yêu dấu đó hay chưa…

Tôi không hy vọng là cứu được căn nhà, tôi chỉ muốn về thật nhanh để lôi họ ra khỏi đống đổ nát. = =

Chiếc thẻ xe lơ lửng giữa không trung, nhưng hắn không có vẻ gì là muốn cầm lấy.

Thay vào đó, cái gã Hán Khanh đó chỉ đứng khoanh tay tựa lưng vào tường với vẻ mặt lạnh băng như mông gấu Bắc Cực, ánh mắt rất đẹp giờ bị che khuất bởi hàng mi dài và cong vút.

Hắn không muốn đi, vì đó không phải điều hắn muốn.

Tôi ngẩn người một lúc lâu…

Sau đó!

Lập tức!

Ngộ ra!

Uầy, đừng nói cậu thiếu gia này…không biết đi xe đạp?

Tôi là một người có khả năng đọc ánh mắt siêu hạng, nếu hắn có điều gì đó khó nói thì tốt nhất là không hỏi lại, rất phiền phức.

Hán Khanh vẫn đứng chôn chân ở đó, khuôn mặt đỏ lên từ từ, không rõ nhờ vì ráng chiều hay là vì…xấu hổ? Tôi quyết định dẹp chủ đề quan sát nét mặt của hắn ta qua một bên, vì càng nhìn thì tôi càng bị sắc đẹp đó làm cho mụ mị đến đần độn. = =

Được được, bây giờ thì suy đoán của tôi quá chính xác, rõ ràng hắn không biết đi xe đạp, nhưng sĩ diện quá cao nên không thừa nhận, thật là đần quá đi hê hê.

Ăn sung mặc sướng quen rồi, cái phương tiện quen thuộc này cậu ngồi lên chưa chắc đã vững nữa, đồ cậu ấm rởm, đồ mặt trắng điên khùng, đồ con ruồi, đồ đồ đồ….!!!!!

Nhưng, bây giờ tôi không còn tâm trạng nào mà chửi rủa hắn nữa, đứng đây thêm một lúc chắc tôi lên cơn động kinh vì sốt ruột mất. Hắn không biết đạp xe đạp, thì đành phải…

- “Tôi chở cậu!” Tôi thở dài nhìn hắn, sau đó cầm thẻ xe đi thẳng vào bãi.

Đi được một đoạn, tôi nghe thấy có tiếng bước chân miễn cưỡng

chạy theo.

Cái anh chàng này, hoá ra cũng ngoan phết! ^o^

Sau này, tôi mới phát hiện được sự thật… Ngoan cái quần xà lỏn nhà hắn ta ý!!!

—– 5 phút sau —-

Cách trường Olympus một đoạn, một cảnh tượng bắt mắt hoành tráng đang diễn ra: Một cô nàng cụ thể nào đó phùng mang trợn má chở một anh chàng cụ thể nào đó, thật quá ư thu hút người đi đường. = =

- “Phì phì, kinh quá, tóc cậu bay hết vào mồm tôi rồi đây này!”

Hán Khanh ngồi đằng sau, không ngừng lải nhải.

Tôi nghiến răng bặm môi không trả lời, chỉ cật lực guồng chân. Cái gã tiểu tử thúi này, ăn cái gì mà nặng kinh hồn!

Thật là lố bịch, trước đây con trai xếp hàng dài dài đòi chở tôi đi chơi, tôi cũng tuyệt nhiên không ngó ngàng, thế mà bây giờ phải è cổ chở cái gã công tử con nhà giàu này, hôm nay là cái ngày quỷ quái gì đây?

Đột nhiên.

Trên đường bỗng xuất hiện một ổ gà, à không, ổ voi, cũng không đúng lắm, đó là ổ khủng long!!!! Vì không để ý nên tôi né không kịp cái ổ to đùng đoàng đó, chỉ thấy xe đạp xóc lên một cái, rồi chao đảo suýt ngã, may mà tôi kịp giữ thăng bằng, rốt cuộc con ngựa sắt cà tàng của tôi cũng leo lên được mặt đường bằng phẳng.

Sau khi hoàn hồn, tôi chợt nhận ra:

- “AAAAAAAA đồ dê xồm, biến thái, bỏ cái tay ra, ai cho cậu ôm!!!” Tôi gào lên.

- “Tại đường xóc, chứ cha bảo tôi cũng không dám ôm cái vòng eo thùng phuy của cậu, la cái gì mà la!!” Phía sau có tiếng gào đáp trả.

- “Thùng phuy cái đầu quỷ nhà cậu, im miệng lại cho tôi, tôi sắp chịu hết nổi rồi!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!”

Tim tôi đập bình bịch.

Đó, hức, đó là cái ôm đầu đời của tôi. T^T

***

Sau một hồi vật vã, gồm ba lần quẹo nhầm đường, bốn lần dừng lại hỏi đường và một lần xẹp bánh xe, tôi cũng lết thết đèo được cái tên công tử đó về tận nhà.

- “Wow, nhà cậu đẹp bá cháy con bọ chét!!!” Tôi há hốc mồm chiêm ngưỡng căn nhà, hay nói đúng hơn là căn biệt thự cổ điển tuyệt đẹp toạ lạc trong một khuôn viên rộng lớn.

- “Thì chẳng phải cậu đến đây một lần rồi sao?” Hắn vừa lèm bèm vừa leo xuống xe.

Đêm qua vui không…….

Đêm qua vui không…….

Hán Khanh, thật sự cậu không chọc ngoáy người khác thì cậu ngủ không ngon à???

Hắn lười nhác tiến lại phía cổng rồi tựa lưng vào đó, bấm chuông.

Tôi thở phào, sau này tuyệt đối không nên làm việc trong công ty giao hàng tận nhà mới được, nghề này đúng là nguy hiểm quá, haizz.

Tôi nhấn pê-đan, chuẩn bị rời đi, thì một giọng nói nhỏ như tiếng côn trùng theo gió thoảng qua tai:

- “Dù sao cũng cảm ơn.”

Tôi quay người lại nhìn Hán Khanh, nở nụ cười thánh thiện từ bi:

- “Có gì đâu, bình thường tôi chở cám heo cho mẹ còn nặng hơn nhiều, tạm biệt nhá!”

Sau đó lại rất khí phách đạp xe dông thẳng. Gì chứ, lạng quạng ở lại hắn gọi vệ sĩ ra đập tôi phù mỏ như chơi. = =

—— Bóng cô gái đạp xe đạp lóc cóc rời đi, chìm hẳn vào bầu trời rực nắng——

Sau khi chắc chắn cô nàng đó đã đi khuất, Hán Khanh thở ra một hơi, ngồi phịch xuống đường.

Hắn bất giác đưa tay lên sờ mặt.

Nóng!

Quá nóng!

Cái khoảnh khắc khi tay hắn bất ngờ ôm trọn vòng eo thanh mảnh của cô gái ấy, trái tim đột nhiên thấy nhột nhạt khôn tả, giống như có một bầy kiến đang gặm và gặm. Thật kì cục. O_O

Hắn lắc lắc đầu như cố rũ bỏ cái vẻ mặt mơ màng ửng hồng đáng kinh tởm kia ra khỏi mặt, cũng may bây giờ đang chạng vạng, nên lúc nãy cô ta không phát hiện cái màu sắc hồng hồng hồn nhiên này trên mặt hắn.

—– Chập tối —–

Ông quản gia trịnh trọng thông báo với người làm trong nhà một tin trọng đại:

- “Thưa quý vị, cậu chủ bắt đầu yêu rồi.”

Bà bếp làm rớt chiếc muỗng đang cầm trên tay, kêu lên thảng thốt:

- “Làm sao ông biết hở?”

Ông quản gia cười đắc ý, đưa tay lên xoa cằm, nhưng rồi lật đật bỏ xuống vì nhận ra mình không có râu:

- “Tôi chắc chắn, rõ ràng cậu chủ đang yêu, yêu một cô gái!”

Bác bảo vệ đang tập trung cao độ ngồi đánh cờ vua với anh vệ sĩ, lập tức ngẩng phắt lên hét:

- “Phỉ phui, chứ không lẽ cậu chủ yêu một chàng trai??”

Ông quản gia bị đội nguyên cục quê to sụ trên đầu nhưng vẫn điềm nhiên như không, tảng lờ như không nghe thấy, tiếp tục vui vẻ nói:

- “Thứ nhất, lúc chiều cậu chủ về muộn một cách đáng nghi ngờ. Thứ hai, khi tôi ra mở cửa, đáy mắt thường ngày thờ ơ của cậu chủ lại như đang phủ một làn khói mỏng, lung linh lúng liếng đầy ý cười, cha chả, mặt còn đỏ đỏ hồng hồng nữa chứ! Thứ ba, hiện giờ cậu chủ đang vừa tắm vừa hát…..”

Người làm trong nhà đồng loạt té chúi nhủi hết một loạt.

Riêng bác bảo vệ già vẫn điềm nhiên, ngồi ngắm bàn cờ.

Ông ta nghĩ thầm trong bụng:

- “Lão Đặng quản gia này vốn là vua cưa bom hồi đại học, bây giờ vẫn chứng nào tật nấy. Nực cười, yêu cái mặt mốc của hắn! Cậu chủ không phải là người bất thường đến thế, rõ nhảm nhí! Họa chăng cô gái đó từ trên trời rơi xuống giường cậu chủ thì may ra…”

Trực giác bác bảo vệ xưa nay chưa bao giờ sai.

Ông Đặng quản gia lúc này đã dợm bước rời đi, chuẩn bị lo công việc của mình, nhưng đi được nửa đường thì đột ngột khựng lại, giống như vừa nhớ ra một chuyện kinh hoàng:

- “Ờ, hình như lúc nãy tôi ra mở cửa, cậu chủ đang mặc quần xà lỏn, hết sức khó coi.”

Người làm trong nhà lại một lần nữa đánh rơi quai hàm của mình, nhìn sững sờ khôn tả.

Một giọng nói lạnh lùng, thấp thoáng sự kiêu ngạo đột nhiên từ phía cửa bếp vọng đến:

- “Sao nào? Style đó vừa mát mẻ vừa hòa hợp với thiên nhiên.”

Cổ của mọi người lại một lần nữa hoạt động hết công suất. A, thì ra là cậu chủ…

Nhưng mà cậu ấy vừa nói là…hòa hợp với thiên nhiên?

Anh vệ sĩ xưa nay vốn ít nói, đột ngột húng hắng ho, căng thẳng lên tiếng:

- “Nhưng, cậu chủ à, nếu muốn hòa hợp với thiên nhiên thì chi bằng cậu lột hết ra đi…”

Hán Khanh sặc.

Ngày hôm sau, bạn vệ sĩ lắm chuyện nào đó lập tức bị cắt lương một tuần.

Lý do: Xâm phạm đời tư của thân chủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.