Một Cộng Một Bằng Ba

Chương 1: Hứ, thực mẹ nó tam tục!




Vũ Tình đi đến sô pha, Tiểu Bác lập tức đề phòng chạy đi!

Cười chua xót, xem ra cô đã làm hai đứa bé đau lòng!

Dọn đồ ăn ngon lên bàn.

Đi đến phòng khách, nhẹ giọng nói với bọn họ: “Đồ ăn đều chuẩn bị xong, có thể ăn cơm!”

Sự xuất hiện của cô, khiến hai bảo bối vốn cười hì hì, trong nháy mắt mất đi tiếng cười!

Thang Duy Thạc nói với hai con: “Các bảo bối, chúng ta nên đi ăn cơm!”

Hai bảo bối nghe lời chạy đi ăn, Tiểu Bác có vẻ hiếu động, vặn vẹo thân thể nhỏ, ngồi lên ghế dựa! Mà Nhạc Nhạc ngoan ngoãn đứng một bên, chờ ba đến bế!

Không biết Thang Duy Thạc là cố ý coi Vũ Tình như nữ giúp việc, hay muốn cho cô có cơ hội gần con, hắn tránh ánh mắt chờ đợi của con gái, ngồi xuống ghế bắt đầu ăn cơm.

Mà cô đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội lấy lòng con gái, kích động ôm lấy thân thể nhỏ. Thuận tiện ấn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của con gái.”Nhạc Nhạc, đừng giận mẹ! Mẹ không đi, mẹ sẽ chăm sóc con và Tiểu Bác! Mẹ không bao giờ rời khỏi con nữa, được không?”

Nhạc Nhạc chu miệng lên tủi thân nhìn mẹ, bên trong mắt to đầy nước, nhưng không chảy xuống!

Muốn ăn cơm, không muốn khiến con gái khóc, cho nên hắn không nói thêm cái gì nữa! Trẻ con là trẻ con, một bữa cơm là lành.

Tiểu Bác và Nhạc Nhạc đã không còn né Vũ Tình, bọn chúng thỉnh thoảng lại cười với cô!

Khi Vũ Tình tắm cho hai con, bọn chúng còn chủ động làm thân với cô.

Khi đang dọn dẹp, Tiểu Bác nhìn dì hồi lâu, sau đó cau khuôn mặt nhỏ nhắn nói: “Dì, dì cũng thích Tiểu Bác được không? Vì Tiểu Bác thích dì!”

Nghe được lời Tiểu Bác, lại tý nữa chảy nước mắt! Vũ Tình dùng sức ôm thân thể nhỏ, sau đó hôn lên mặt nó. ”Dì thích Tiểu Bác, Tiểu Bác và Nhạc Nhạc đều là tiểu bảo bối của dì! Dì hứa, về sau không bao giờ đẩy các con ra nữa, không bao giờ không cần con nữa!”

Tiểu Bác yên tâm mỉm cười, sau đó mang theo nụ cười nhắm mắt lại!

Nhạc Nhạc còn nhấc mắt to, tham lam nhìn mẹ.”Mẹ, mẹ……” Không có chuyện gì, dù sao chỉ muốn gọi mẹ!

Nằm trên giường con gái, Nhạc Nhạc lập tức dán vào người mẹ, bàn tay nhỏ đặt lên nơi mềm mềm, ngang bướng bóp chặt.

“Nhạc Nhạc, mở miệng cho mẹ xem răng nào!”

Nhạc Nhạc lắc đầu, miệng đóng chặt.

“Để mẹ = xem!”

Vẫn lắc đầu!

“Là mẹ không tốt, đánh mẹ đi!” Vũ Tình cầm bàn tay nhỏ bé của con, sau đó đưa lên mặt!

“Không……”

“Còn đau không?” Khẽ vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn của con hỏi!

Nhạc Nhạc giống như sợ bị mẹ nhìn thấy răng, chỉ lắc đầu!

Vũ Tình sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của con gái, nhẹ giọng nói: “Ngủ đi, tối hôm nay mẹ ngủ với con!”

Nhạc Nhạc vui mừng hôn mẹ một cái, sau đó nhắm mắt lại! Lúc này, giường nhỏ bên cạnh, Tiểu Bác đã mỉm cười tiến vào mộng

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.