Một Biều Yêu

Chương 43




Nửa đêm, Mạc Tạp nửa ngủ nửa tỉnh, khó chịu lăn qua lộn lại trên giường. Thân thể cậu ra mồ hôi mịn, cổ họng thì khô khốc, đau đớn, còn có hơi ngứa một chút. Trong lúc vô tình, cánh tay của cậu đè lên trên cánh tay của Thần Cách. Nhiệt độ nóng đốt người làm cho Thần Cách mở mắt ra, mơ hồ cầm tay của Mạc Tạp, sau đó sờ sờ trán của Mạc Tạp. Hắn ngồi dậy, mở đèn đầu giường lên.

Căn phòng đen nhánh đột nhiên sáng lên, Mạc Tạp chói mắt, động đậy, cậu muốn đưa tay ngăn cho ánh sáng không chiếu vào mắt, bị Thần Cách nắm lại: “Mạc Tạp!”

“Sao? Chuyện gì?” Giọng nói của Mạc Tạp có chút vô lực.

“Đứng lên, chúng ta đến bệnh viện.”

“Đến bệnh viện làm gì?”

“Cậu bị sốt rồi.”

“Làm gì có. Tôi thật là khát.”

Thần Cách rót nước, đưa cho Mạc Tạp. Mạc Tạp chật vật ngồi dậy, cục xương ở cổ họng nhẹ động đậy. Cậu uống nước xong, liếm liếm đôi môi khô khốc: “Không sao, ngủ đi.”

“Không được! Đứng lên cho tôi!”

Mạc Tạp bĩu môi, không có khí lực tranh luận nhiều thêm nữa. Cậu cảm thấy cái ót bắt đầu có chút đau đớn. Thần Cách thay quần áo, tìm một cái áo khoác khoác lên trên người Mạc Tạp. Mạc Tạp ngồi trên mép giường, gật gù, thông qua đôi mắt mơ hồ cậu lại thấy Thần Cách ngồi chồm hổm dưới đất giúp cậu mang giày. Mạc Tạp tự lẩm bẩm: “Xem ra tôi quả nhiên là ngã bệnh rồi, cho nên mới xuất hiện ảo giác.” Cậu ngồi trên mép giường, hướng về phía Thần Cách đưa hai tay ra: “Cõng tôi đi!”

Thần Cách xoay người, khom lưng đứng trước mặt Mạc Tạp. Mạc Tạp nhào lên trên lưng của Thần Cách, Thần Cách đứng lên: “Này, sao rồi?”

“Cảm giác rất tốt.” Mạc Tạp an tâm nằm trên lưng của Thần Cách.

“Ngu ngốc, không phải hỏi cậu chuyện này.”

Bệnh viện cách chỗ này cũng không xa. Ánh sáng đèn đường trong trẻo, lạnh lùng chiếu xuống đất, soi sáng con đường trong đêm khuya. Trên tòa nhà cao óc gần đó có hai căn phòng vẫn còn sáng đèn. Thần Cách cõng Mạc Tạp, trong đêm khuya, gió còn chưa kịp thổi khô ẩm ướt trên đường phố. Mạc Tạp giống như một con mèo, co rúc trên lưng của Thần Cách. Áo khoác của Thần Cách bao bọc lấy cậu, cái mũ của áo khoác che mắt của cậu lại. Ý thức của Mạc Tạp tuy rất hỗn loạn, nhưng thính giác vẫn còn rất nhạy bén. Tiếng tim đập, tiếng hít thở tiếng bước chân… của Thần Cách, cậu đều nghe được. Cậu vùi mặt lại gần sát cổ của Thần Cách hơn. Cảm giác lành lạnh hóa giải nhiệt độ nóng ran của cậu: “Đừng quan tâm, chậm một chút.”

“Cậu thật sự là người tôi cần phải quan tâm.”

“Cậu thật đúng là người biết quan tâm đến người yêu.” Mạc Tạp cười cười, mạnh miệng.

Có lẽ bệnh tật làm cho người ta trở nên nhu hòa. Thân thể Mạc Tạp hư nhược nằm trên lưng Thần Cách. Miệng Mạc Tạp chôn trong quần áo của Thần Cách: “Thần Cách!”

“Ừ!”

“Được cậu yêu thương như vậy, tôi sẽ trở nên hư đốn.”

“Đừng nói lung tung nữa. Thân thể nóng như vậy, khó chịu liền nói cho tôi biết đó nha.” Thần Cách cảm nhận được nhiệt độ nóng ran của Mạc Tạp trên lưng một cách rõ ràng. Hắn giữ chặt Mạc Tạp, bước nhanh hơn.

Mạc Tạp lắc đầu: “Cậu cảm nhận được, đó là ấm áp của lòng tôi.”

Bệnh viện tựa hồ so với đêm khuya không giống nhau. Bệnh viện mở đèn sáng choang, còn đêm khuya thì tối mịt. Bệnh viện người đến người đi, phá vỡ màn đêm yên tĩnh ở bên ngoài. Thần Cách lấy số thứ tự, bởi vì là buổi tối cho nên bác sĩ trực hơi ít, còn phải chờ một lát nữa. Mạc Tạp và Thần Cách ngồi trên hàng ghế lạnh như băng chờ đến lượt khám bệnh, nhìn những người đang lo lắng ở cửa, những người lớn dỗ dành trẻ nhỏ, những người già ngồi trên xe lăn, những cặp tình nhân gây gổ, những người phụ nữ khóc thút thít, những người đàn ông hút thuốc lá, bệnh nhân nằm trên băng ca được đẩy tới phòng cấp cứu.

Những hình ảnh này, đều là một phần của cuộc sống.

Mạc Tạp hiểu, cuộc đời của mỗi người đều vội vàng trôi đi. Có bi thương, có vui vẻ, mới gọi cuộc sống. Bất kể là ở đâu, giai đoạn nào, cũng không thể trách cứ hay đổ lỗi cho ai. Mạc Tạp xem qua rất nhiều chương trình xã hội và pháp luật. Những tên phạm nhân đó trách ba mẹ ly hôn, trách bạn học đối với mình không tốt, trách xã hội này không công bằng. Nhưng người mà họ cần trách, đó là chính bản thân mình. Bạn không thể quyết định cuộc sống giàu sang hay nghèo khổ, mình xinh đẹp hay xấu xí, nhưng bạn có quyền quyết định mình sẽ trở thành người xấu hay người tốt. Chuyện mình tự gây ra, lại đi trách người khác, người khác quan tâm sao? Chỉ càng làm cho họ thêm cười nhạo bạn mà thôi.

Lúc khổ sở nên suy nghĩ đến hạnh phúc.

Lúc hạnh phúc phải biết quý trọng hạnh phúc.

Tranh thủ lúc còn sống trên thế giới này, cố gắng làm cho mình vui vẻ, là đủ rồi.

Muốn lòng mang cảm kích.

Mạc Tạp đặt tay vào trong túi quần của Thần Cách, tựa đầu vào vai của Thần Cách. Cho dù mọi người ở bệnh viện rất bận rộn, nhưng mà hình ảnh của hai ngưới nổi bật như vậy, cho nên không tránh khỏi bị người khác chú ý tới. Mạc Tạp nhắm mắt lại, không nhìn vẻ mặt của bọn họ. Đây là do Thần Cách dạy cậu, lúc không muốn nhìn thấy việc gì đó, cứ nhắm mắt lại.

“Những lời cam kết cũng chỉ là lời nói. Cậu nói thử xem, sau này chúng ta, tất cả tình cảm dành cho nhau có thể biến mất không? Thêm nữa, những lời cam kết của cậu đối với tôi có vì vậy mà phai nhạt rồi mất hẳn luôn không?”

Thần Cách cảm nhận được hơi thở nhẹ nhàng của Mạc Tạp từ bả vai của mình: “Nếu như những lời cam kết cũ không còn, vậy tôi sẽ cho cậu những lời cam kết mới.”

“Ừ!”

“Mạc Tạp!”

“Sao?” Mạc Tạp bắt đầu dần dần ngủ.

“Chúng ta phải cùng nhau đi thật xa, thật lâu. Hiểu chưa?”

“Hiểu.” Mạc Tạp mơ hồ trả lời, sau đó chìm vào giấc ngủ.

Đến lúc Mạc Tạp tỉnh lại lần nữa, cậu đã nằm trên giường bệnh, trên mu bàn tay cậu là ống truyền nước biển. Cậu nhìn quanh bốn phía một cái, Thần Cách mới vừa chợp mắt ngủ trên ghé salon bên cạnh. Bởi vì ghế sa lon có chút chật chội, Mạc Tạp đoán Thần Cách chắc chắn ngủ không thoải mái. Bệnh viện này không thể so sánh với bệnh viện lần trước.

Mạc Tạp cẩn thận xuống giường, đẩy giá treo lọ nước biển đi. Cậu đắp cái áo khoác khi nãy lên trên người Thần Cách, sau đó chui vào trong ngực Thần Cách. Không gian ghế salon đã nhỏ hẹp nay càng nhỏ hẹp hơn.

“Này, cậu làm gì thế? Trở về trên giường ngủ đi.”

“Tôi cũng muốn ngủ ở nơi này.”

“Rất chật chội, đi mau lên!”

“Tôi là bệnh nhân, đừng mắng tôi. Tôi chen vào bên trong, cậu phải ôm tôi chặt một chút, nếu không tôi sẽ té xuống.”

Thần Cách không thể làm gì hơn, ôm Mạc Tạp vào trong ngực. Cái áo khoác đắp lên trên người của cả hai người. Thần Cách cẩn thận để không đụng phải cái tay đang gắn ống truyền nước biển của Mạc Tạp. Mạc Tạp hôn khóe miệng Thần Cách một cái, nụ cười từ trong mắt tán ra: “Cám ơn cậu đã cõng tôi tới đây; cám ơn cậu đã giúp tôi lấy số thứ tự khám bệnh; cám ơn cậu đã cho tôi mượn bờ vai; cám ơn cậu đã ở đây để canh chừng tôi; cám ơn cậu đã nhường ghế sa lon cho tôi ngủ; cám ơn cậu đã cẩn thận để không đụng tay của tôi; cám ơn cậu đã đến thế giới này của tôi, hơn nữa còn nguyện ý ở lại; cám ơn cậu, người tôi yêu thương nhất.”

“Cái gì mà cám ơn với không cám ơn. Cậu ngu ngốc sao?”

“Tôi hỏi cậu một câu, cậu đừng mắng tôi ngốc nữa. Cậu nói thử xem, nếu như cậu không phát hiện tôi bị sốt cao, sang ngày hôm sau, bệnh tình ngày càng nghiêm trọng, tôi liền qua đời. Chuyện này có thể xảy ra không?”

“Sẽ không.”

“Tại sao?”

“Không có sự cho phép của tôi, ai cũng không thể dẫn cậu đi.”

“Vậy, lần trước Ngũ Khu Dương dẫn tôi đi mua đồ đó, vậy cậu sẽ giết chết hắn sao?”

“Cậu lấy tinh thần ở đâu mà nói ra những lời nhảm nhí này vậy? Ngủ đi.”

“Tôi ngủ không được.”

“Này, ngủ cho lão tử, đừng lộn xộn, té xuống bây giờ.”

Ghế sa lon chặt chội, ống truyền nước biển nhẹ nhàng đung đưa, hai cơ thể quấn quít lấy nhau, Mạc Tạp nằm trong ngực Thần Cách cười không ngừng, Thần Cách ôm Mạc Tạp thật chặt để tránh cho cậu ấy té xuống nền gạch.

Lúc mới gặp cậu, tôi đã biết cậu rất ngọt ngào, biến thế giới của tôi tràn đầy mùi hương của cậu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.