Một Biều Yêu

Chương 4




Chương 47: Tiến tới gần một chút xíu

Một tờ lịch lại bị một bàn tay thô bạo xé đi. Đối với chuyện thời gian đang trôi qua thật nhanh, con người hiện ra vô cùng nhỏ bé, chỉ có thể luống cuống, khủng hoảng chấp nhận, mặc cho năm tháng làm hao mòn khuôn mặt và lưu lại những ký ức trong đầu.

Tháng bảy đã đến gần, khí trời bắt đầu thay đổi đến khốc liệt. Mặt đất bên ngoài phòng học bị ánh nắng gay gắt nấu chín. Bầu trời một mảnh xanh lam, không có mây, không có gió, chỉ còn dư lại không khí nóng gắt muốn đốt người. Bởi vì trong phòng học có máy lạnh, không khí vô cùng dễ chịu, làm cho người ta dễ dàng mơ màng buồn ngủ. Mạc Tạp xoa xoa mắt, che miệng lại ngáp lên ngáp xuống. Chuông tan học vang lên, rất nhiều bạn học vừa định gục xuống bàn ngủ thì giáo viên một bên dọn dẹp giáo án, một bên nói: "Giờ tự học tối hôm nay, tất cả mọi người trong lớp nhất định phải có mặt đông đủ. Trường của chúng ta phối hợp với các trường tại thành phố X tổ chức một cuộc so tài tiếng Anh. Ba người đạt điểm cao nhất sẽ đến thành phố X để tham gia vòng chung kết."

Tiếng kêu rên phía dưới nổi lên: "Thầy ơi, đây là một cuộc thi tài, không phải là tự nguyện đăng kí tham gia sao?"

Giáo viên nghiêm túc nói: "Tất cả nhất định phải tham gia. Cũng có thể mượn cơ hội này kiểm tra năng lực tiếng Anh của mình tới đâu luôn đi. Các em sắp là sinh viên năm thứ tư đại học rồi, còn muốn chơi bời sao?" Giáo viên nói xong liền ôm cặp rời đi.

Giáo viên đang nói cái gì, Mạc Tạp không có nghe lọt bao nhiêu, chẳng qua là ngẩn người nhìn bên ngoài cửa sổ. Càng đến gần cái ngày đó, trong lòng Mạc Tạp sẽ càng không cách nào lắng xuống. Những kỉ niệm cũ kỹ kia sẽ không bởi vì bị chôn vùi tận đáy lòng mà bị quên lãng, cũng sẽ không bởi vì mới nhớ lại mà bị thay thế.

Vào buổi trưa, Mạc Tạp không có xuống phòng ăn. Hôm nay người yêu của Ngũ Khu Dương là Tiểu Nam Hữu, đã làm cho hắn một bữa trưa tình yêu thật sang trọng. Sở dĩ nói sang trọng là bởi vì cái hộp bên ngoài đẹp mắt cộng thêm thức ăn bên trong nhiều đến nổi có thể đủ cho 10 người ăn. Mạc Tạp cũng được Ngũ Khu Dương bố thí cho một chút.

Tiểu Nam Hữu gắp chút đồ ăn bỏ vào trong miệng Ngũ Khu Dương. Gương mặt đẹp trai của Ngũ Khu Dương thỏa mãn đến khoa trương, cũng không biết là làm cho ai nhìn. Trong khi ăn, khóe miệng của Tiểu Nam Hữu có dính một chút đồ ăn. Ngũ Khu Dương đưa tay nhẹ nhàng giúp hắn lau: "Thật là, không cẩn thận gì hết. Đúng thật là một con mèo đói!"

Mặt Tiểu Nam Hữu đỏ lên, cuống quít sờ miệng mình một cái: "Tớ mới không phải mèo đói. Cậu nói như vậy lần nữa, coi chừng tớ không để ý tới cậu!"

"Được, được, cậu không phải là mèo đói. Không cho phép không để ý tới tớ."

"Nếu như tớ không để ý tới cậu thật, cậu sẽ làm sao?"

Ngũ Khu Dương kéo Tiểu Nam Hữu vào trong lòng ngực của mình: "Tớ sẽ không ngừng dụ dỗ cậu, thương cậu, hôn cậu, cho đến khi nào cậu quan tâm tớ thì ngưng!"

Tiểu Nam Hữu đưa ngón tay ra, đâm ngực Ngũ Khu Dương một cái: "Vậy tớ sẽ tạm thời tha cho cậu."

"Thật là đáng yêu, yêu cậu chết đi được!"

"Không cho phép nói chết!" Tiểu Nam Hữu dùng ngón tay trỏ chặn miệng Ngũ Khu Dương lại: "Nếu như cậu chết, tớ..."

Hai người này đang đóng phim sao? Mạc Tạp cảm thấy lạnh sống lưng. Hai người này bây giờ đang làm diễn viên chính trong một bộ phim BL sao? (BL = boylove)

"Để lão tử nghe thấy cuộc nói chuyện giống vậy một lần nữa, hai người các cậu sẽ chết thảm!" Thần Cách ngẩng đầu lên, ngón tay không ngừng gõ gõ bàn, một bộ dáng muốn đánh người.

Ngũ Khu Dương lau miệng một cái, sau đó đưa ánh mắt đặt vào Mạc Tạp đang ở một bên ngu ngơ, nói: "Cậu cũng nên học hỏi một chút đi, đừng cả ngày cứ giống như một con chuột chù. Người yêu phải dành cho nhau nhiều cử chỉ thân mật. Thỉnh thoảng dắt tay nhau đi tản bộ bên bờ sông một chút, cùng ngồi ngắm sao, nói cho nhau nghe những mơ ước của mình. Hay là cùng nhau ở trong phòng chơi cái gì đó thật vui vẻ, chẳng hạng như dùng gối nằm để đánh nhau. Đây mới là bản chất của tình yêu, cậu có hiểu hay không a? Tất cả đều phải thật lãng mạng."

"Xía.Cậu đúng là bán cái mông! Nếu tôi học theo các cậu, lão tử ngay cả cái mông cũng sẽ mọc sừng." Mạc Tạp cầm chiếc đũa đi vòng qua Thần Cách, ngồi xuống bên phải của hắn. Nghĩ lại, hình như cho tới bây giờ mình cũng chưa từng cùng Thần Cách nắm tay nhau. Lần nào cũng đều là mình bị hắn bắt lấy cổ tay, lôi cánh tay. Ngay cả cùng tản bộ còn chưa có nữa, nói chi là ngắm sao, tâm sự. Chính cậu suy nghĩ thôi cũng đã cảm thấy không được tự nhiên rồi, chớ đừng nói chi là Thần Cách. Có lẽ đã tạo thành thói quen cùng Thần Cách chung sống như vậy. Cho tới bây giờ Mạc Tạp cũng không muốn cùng Thần Cách làm những chuyện lãng mạn, đến những nơi lãng mạng. Cậu chỉ muốn cứ như vậy sống bên người Thần Cách, cứ như vậy mỗi ngày bồi đắp tình cảm thêm một chút, cứ như vậy ngày qua ngày. Thật sự, cậu chỉ muốn như vậy.

An Na nhìn động tác của Mạc Tạp, cô phát hiện mỗi lần Mạc Tạp ăn cơm, nếu như ban đầu cậu ngồi bên trái cũng sẽ đặc biệt đi vòng qua bên phải của Thần Cách. Chẳng lẽ là vì Mạc Tạp muốn ngồi ở nơi gần trái tim của Thần Cách? Nhưng mà bên trái mới là nơi gần hơn một chút mới đúng chứ. Vẫn là có chút khó hiểu, nhất định phải ngồi bên phải mới ăn cơm được sao?

"Mạc Tạp, cậu làm gì mà mỗi lần ăn cơm đều ngồi bên phải Thần Cách vậy?" An Na hỏi.

Mạc Tạp nhai thức ăn, ngẩng đầu lên nhìn An Nan đột nhiên nói ra vấn đề kỳ quái, sửng sốt một chút: "Chuyện này sao? Bởi vì Thần Cách là thuận tay trái, cho nên ngồi bên trái tôi sợ cản trở hắn gắp thức ăn." Mạc Tạp như không có chuyện gì xảy ra, trả lời xong sau lại tiếp tục ăn cơm. An Na có chút giật mình, Mạc Tạp người này rất quan tâm tới Thần Cách, ngay cả mình cũng không có nhận ra.

Mạc Tạp rướn cổ lên, nhìn quanh bàn để đầy thức ăn một cái. Cậu đang muốn lấy cái dĩa đồ ăn cay trước mặt Ngũ Khu Dương về phía mình, Thần Cách lại nhanh tay kéo cái dĩa đồ ăn đó tới trước mặt cậu. Mạc Tạp có chút giật mình. Xem ra mình thường ăn đậu rang cay đến tê dại người của ông chủ Trần và những món ăn cay khác, cho nên hắn biết khẩu vị của mình. Cậu gắp một chút đồ ăn bỏ vào trong miệng mình, cười híp mắt hướng về phía Thần Cách nói cám ơn: "Cám ơn cậu!"

Thần Cách liếc mắt Mạc Tạp một cái, lạnh lùng nói: "Cũng không có gì, chẳng qua là tôi muốn ăn một mình mà thôi."

Mạc Tạp trừng trợn mắt, gắp một đống đồ ăn bó vào trong chén của mình: "Vậy cũng đừng trách tôi một cọng rau cũng không để lại cho cậu nha!~"

Mọi người ăn cơm rất ào ào, Mạc Tạp rất nhanh đã no rồi. Cậu dựa lưng vào ghế, sau đó nhìn xung quanh một cái. Những người khác cũng đã ăn xong rồi, chỉ còn dư lại An Na vẫn ở chỗ đó ăn. Người phụ nữ này xảy ra chuyện gì đây? Ở trước mặt năm người đàn ông lại thản nhiên ăn nhiều như vậy.

"Bọn phụ nữ các cậu không phải là rất sợ mập sao? Cậu ăn nhiều thức ăn chứa chất béo như vậy, không sợ mập à?" Mạc Tạp có lòng tốt nhắc nhở An Na.

Quảng Lý là một người vô cùng cẩu thả. Cơm nước xong, bởi vì quá no nên hắn cởi nút quần jeans ra, sẵn tiện kéo khóa quần xuống. Hắn ngồi ở chỗ đó bình tĩnh nhìn An Na, sau đó nét mặt bình tĩnh đưa tay phải ra đặt trên ngực An Na: "Bộ ngực là một con sông sâu, ăn nhiều đồ ăn đi nữa cũng sẽ không biến thành cao nguyên. Ông trời chính là tàn khốc như vậy. Cậu hãy giống như tôi đây nè, nhanh chóng chấp nhận sự thật này đi."

Mạc Tạp một bên sắc mặt sợ đến tái xanh. Quảng Lý xem An Na không phải là phụ nữ sao? Đâu có người đàn ông nào tùy tiện ngay trước mặt nhiều người làm loại động tác như vậy!!!!

An Na cũng rất bình tĩnh, ngừng động tác ăn, cúi đầu liếc mắt nhìn tay của Quảng Lý, sau đó ngẩng đầu nhìn Quảng Lý: "Rút tay ra khỏi bộ ngực mau!"

"Nhưng tôi chưa có sờ trúng cái gì hết mà. Cậu xác định bộ ngực của cậu ở chỗ này sao?" Quảng Lý lại nhấn qua nhấn lại xác định chừng nửa ngày, biểu cảm đang rất nghiêm túc suy tư. Cũng bởi vì quá nghiêm túc, loại phản ứng này mới càng làm cho người khác nổi giận!

Khóe miệng An Na động đậy một cái. Cô đứng lên, đi tới chỗ trống của phòng họp: "Quảng Lý!"

Quảng Lý kéo khóa quần lên, đi tới chỗ An Na. Sau đó nghênh đón hắn chính là một cái tát kinh hoàng, một cú giựt trỏ, giựt đầu gối liên hoàn. Cuối cùng kết thúc của Quảng Lý chính là một cú té kinh điển trong lịch sử. An Na mặt vô biểu cảm vỗ vỗ tay: "Chất béo đã tiêu tan hết!" Tiếp theo, An Na tiếp tục quay trở lại bàn, ngồi xuống bắt đầu ăn. Quảng Lý như thường ngày đứng lên, vỗ vỗ bụi bậm, đi lại bàn ăn, kéo khóa quần xuống lần nữa: "Tâm sự xong rồi sao?" Từ đầu đến cuối mặt hắn vẫn bình tĩnh.

"Cậu có thể có chút phản ứng của người bình thường nên có hay không!!" Mạc Tạp lại phát điên.

Kể từ khi chơi chung nhóm với những người này, mỗi ngày Mạc Tạp đều tự nhủ với mình là phải quen, nhất định phải quen dần tính tình của bọn họ. Nhưng bất kể là cố gắng bao nhiêu, cậu vẫn không có biện pháp ức chế tâm trạng muốn trào máu họng và nổi điên của mình.

Ngũ Khu Dương nhẹ nhàng che ánh mắt của Tiểu Nam Hữu: "Đừng bị bọn họ hù dọa nha. Bọn họ đều là những người kỳ lạ, đặc biệt là cái ông chú hung dữ mới vừa hét lớn đó, rất đáng sợ!"

"Tại sao lại nói tôi là một ông chú hung dữ? Ngũ Khu Dương, tôi chẳng phải chỉ lớn tuổi hơn cậu có một chút thôi sao? Sao cậu lại đâm vào nỗi đau của tôi?"

"Tôi nhất định phải đâm. Tôi nhỏ hơn cậu, còn khỏe mạnh hơn cậu nữa. Như thế nào? Cậu có quá nhiều nỗi đau, muốn đâm cũng đâm không hết." Gương mặt Ngũ Khu Dương đắc ý.

Lời của ngũ Khu Dương khiến cho Mạc Tạp có mấy giây sợ run, mình có quá nhiều nỗi đau? Hình như đúng là như vậy. Nhưng Mạc Tạp rất nhanh khôi phục dáng vẻ lại, giận đến cắn răng, quay đầu nhìn chằm chằm Thần Cách: "Thần Cách!"

Thần Cách hờ hững nhìn Ngũ Khu Dương: "Tóc cũng đã bị cắt, cậu còn đẹp trai ở chỗ nào?"

Lời của Thần Cách giống như một mũi tên nhọn xuyên thấu vào thân thể Ngũ Khu Dương. Tóc dài bị cắt đi là một cơn ác mộng mà hắn khó quên được nhất. Nỗi đau này lại bị Thần Cách gắt gao đâm trúng. Khóe mắt Ngũ Khu Dương lại có chút hơi sương, mặc dù bây giờ hắn đã quen với mái tóc ngắn nhưng hắn vẫn nhớ mái tóc dài trước kia của mình. Mạc Tạp đứng sau lưng Thần Cách, như đứng sau một bức tường đài hùng mạnh, không ai dám đụng vào.

Mạc Tạp xem thời gian một chút: "Nguy rồi, tôi phải đi về nhà lấy mấy bộ quần áo mùa hè. Chần chừ một hồi cũng sẽ không kịp cuộc so tài tiếng Anh tối nay. Vậy tôi đi trước." Mạc Tạp nhìn Thần Cách, giống như đang hỏi hắn có đồng ý hay không. Quả nhiên Thần Cách không gật đầu, cậu đứng như khúc gỗ tại chỗ. Hồi lâu, Thần Cách mới gật đầu một cái, cậu mới biến mất thật nhanh.

Sau khi Mạc Tạp đi, Tiểu Nam Hữu cũng dọn dẹp, cầm thức ăn thừa và mấy cái bọc ni lông đi ra ngoài ném vào thùng rác.

"Bắt nạt Mạc Tạp nữa xem, tóc cậu dài ra tôi sẽ dùng kéo cắt hết!" Thần Cách nói.

"Dựa vào cái gì mà cậu có thể bắt nạt Mạc Tạp, còn tôi thì không?" Ngũ Khu Dương la hét kháng nghị

"Tôi là ai, cậu là ai?"

"Lòng của tớ thật là đau, không công bằng. Thần Cách, cậu quá thiên vị Mạc Tạp rồi đó. Tớ nhớ trước kia tớ mới là người cậu thích nhất, bây giờ cậu lại thay đổi. Tớ muốn tuyệt giao với cậu."

Thần Cách đối với oán giận của Ngũ Khu Dương bịt tai như không nghe thấy. Hắn nhìn về hướng Mạc Tạp rời đi, gần đây người này giống như có chút không được bình thường cho lắm.

Về đến nhà, Mạc Tạp vừa đúng lúc gặp Cung Dung mới vừa thức dậy: "Con đã về rồi à?"

"Dạ, con cần lấy một số bộ quần áo mùa hè."

"À, đúng rồi, số điện thoại của Thần Cách là gì vậy? Lần trước đứa nhỏ này tặng mẹ cái bàn chơi mạt chược mà mẹ chưa có cơ hội cảm tạ."

"Chuyện như vậy không cần cảm tạ đâu mẹ." Mẹ cứ an tâm nhận món quà đó đi, đây chính quà do con trai của mẹ bán cái mông để đổi lấy đó. Mạc Tạp chắc chắn là sẽ không đem câu nói kế tiếp nói ra khỏi miệng.

"Một người có nhân cách như mẹ sao lại dạy dỗ ra một thằng con không có nhân cách như con vậy? Cho mẹ, nhanh lên một chút!"

Mạc Tạp bất đắc dĩ lấy điện thoại di động ra, đột nhiên con mắt trái của cậu nháy nháy liên tục. Cậu không hiểu sao lại bị vậy nhưng cũng không có quan tâm gì mấy. Cậu đọc số điện thoại của Thần Cách cho Cung Dung, sau đó xoay người đi vào phòng lấy quần áo.

Cung Dung bên lưu số vào danh bạ, bên hỏi: "Mạc Tạp!"

"Dạ?"

"Tuần sau muốn cùng đi sao?"

Tay Mạc Tạp ngưng động tác, hồi lâu, lại tiếp tục bắt đầu sắp xếp quần áo: "Ở trường có việc con không đi được!"

"Thật không? Đám giỗ năm nay của ba, con không chuẩn bị đi được sao?" Chuyện đã qua lâu như vậy nhưng cậu còn chưa chịu chấp nhận sự thật này. Thậm chí cho tới bây giờ, cậu cũng không có nhắc tới. Đến cuối cùng, giống như cơn bệnh hiểm nghèo tái phát, làm cậu đau đớn trong lòng. Trong lòng Cung Dung hiểu, nếu như Mạc Tạp không chấp nhận sự thật đau buồn này, cậu sẽ rất khó khăn để đi tới cuộc sống sau này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.