Mộng Xuân Chào Đón Bạn

Chương 57: Tiểu hành tinh (5)




Bên này Kiều Đình vừa mới đem Lý Lan Phong áp chế, còn chưa nghĩ nên giải quyết đối phương như thế nào thì tim hắn đột nhiên đập nhanh liên hồi, một cảm giác nguy hiểm mãnh liệt ập vào trong lòng. Hắn quyết đoán từ bỏ công kích Lý Lan Phong, thao tác cơ giáp hướng về phía trước lao cực nhanh……

Kiều Đình trực giác không thể nghi ngờ là chuẩn xác, hắn vừa mới rời đi vị trí ban đầu thì ba chùm tia sáng cũng đã xuất hiện.

Kiều Đình nhanh chóng đem màn hình cơ giáp phóng to, lúc này hắn mới phát hiện ở phía sau hắn mấy trăm mét, không biết khi nào lại xuất hiện ba giá Cơ giáp củaLăng Thiên

Kiều Đình thấy thế, trong lòng ẩn ẩn có chút hối hận, phải biết rằng, lúc trước hắn vì đánh lén Triệu Tuấn nên đã phóng ra một quả đạn quấy nhiễu radar. Loại vũ khí này làm cho radar của bọn Triệu Tuấn mất đi hiệu quả, nhưng đồng dạng, ở trong cùng khu vực, radar cơ giáp chính mình cũng mất đi hiệu quả, đây cũng là lý do hắn không phát hiện Lý Lan Phong, cũng không phát hiện ba cơ giáp ngoài ý muốn này.

Hiện tại xem ra, quyết định lúc trước quả thật chính là hắn tự đào hố cho mình. Phải biết rằng cơ giáp hắn điều khiển là cơ giáp Vương bài, có được phạm vi tìm kiếm lên đến năm ngàn mét, nếu lúc trước không phóng đạn quấy nhiễu radar thì làm sao hắn để cho những cơ giáp Lăng Thiên tiến đến công kích mình vô thanh vô tức như vậy chứ.

Đánh lén thất bại, ba người Vũ Cảnh, Lâm Trung Khanh, Tạ Nghi nhìn hiện tại chỉ còn lại có một mình Lý Lan Phong chiến đấu hăng hái, nhìn phía dưới khói đặc cuồn cuộn, rơi rụng hài cốt cơ giáp các nơi, lại nhìn đến cơ giáp Kiều Đình thiếu nửa cẳng chân, trong lòng hiểu rõ, mấy đồng đội tới trước chỉ sợ đã dùng chiến thuật Lan lão đại chế định, chiến bại rời khỏi nơi này.

Ba người không dám chần chờ, Vũ Cảnh làm trưởng máy, là người thứ nhất nhào tới, Tạ Nghi cùng Lâm Trung Khanh làm máy bay yểm trợ theo sát sau. Mà lúc này, bởi vì có ba người Vũ Cảnh đánh lén viện trợ, rốt cuộc có cơ hội hít thở, Lý Lan Phong cũng đồng dạng thao tác cơ giáp bay lên, súng ánh sáng trong tay vốn đã tắt lại lần nữa tỏa ra ánh sáng lóa mắt, tấn công về phía Kiều Đình.

“Đáng chết!” Nhìn Lăng Thiên lại chuẩn bị vây kín, sử dụng chiêu kia, Kiều Đình cố gắng đối phó với chiêu thức của Lý Lan Phong, đồng thời nhanh chóng tìm hướng đào tẩu ở một hướng nào đó, hắn không nghĩ lại bị bao vây, lại bị đối phương dùng phương pháp tự bạo là cơ giáp của mình thương càng thêm thương.

Nhìn Kiều Đình thế nhưng lựa chọn trốn tránh, mấy người Vũ Cảnh sửng sốt rất nhiều, lập tức mở ra động cơ nhanh chóng đuổi kịp, tuy rằng tốc độ Kiều Đình thực mau, nhưng bởi vì cơ giáp bị hao tổn nên đã ảnh hưởng đến tốc độ của hắn, hơn nữa bọn Vũ Cảnh không tiếc dùng siêu phụ tải vận hành, thế nên trong khoảng thời gian ngắn, Kiều Đình thế nhưng vô pháp thoát khỏi bọn Vũ Cảnh.

Cứ như vậy, ngươi trốn ta truy. Nhìn cảng tượng này, nhiều người quan chiến cho rằng đây sẽ là một trận đánh lâu dài. Có lẽ chỉ có thể chờ đến năng lượng  hai phương bị hao hết thì mới có thể ngưng trò đuổi chạy này.

Điều này làm cho quân giáo sinh bất mãn, bọn họ muốn nhìn thấy một trận chiến kịch liệt chứ không phải là trận đuổi chạy dựa vào vận may này. Kiều Đình chủ động bỏ chạy đã là hình tượng thần thoại bất bại của hắn nhanh chóng ảm đạm. Ngược lại, vẫn luôn biểu hiện dũng cảm tiến tới Đoàn cơ giáp Lăng Thiên đoàn đạt được hảo cảm của rất nhiều quân giáo sinh.

Cho dù các cao tầng trong trường quân đội cũng thập phần không vui khi nhìn thấy cảnh này. Bọn họ cho rằng biểu hiện của Kiều Đình quá thất bại, quấy rầy đến kế hoạch của bọn họ. Bất quá, bọn họ vẫn là không từ bỏ hy vọng, chờ đợi Kiều Đình có thể nghịch chuyển, tiến hành tuyệt địa nghịch sát xuất sắc ……

Khi mọi người cảm thấy nhàm chán, cho rằng Kiều Đình sẽ tiếp tục đào vong thì Kiều Đình lại làm một động tác khiến cho mọi người khiếp sợ, hắn đang cấp tốc bay thì đột nhiên dừng lại, hắn không phải tạm dừng mà đổi hướng bay về phía ngược lại, hung ác lao về phía bốn cơ giáp của Lăng Thiên đang truy đuổi phía sau.

Cái động tác này nhìn như thập phần đơn giản, nhưng trên thực tế thao tác được lại thực khó khăn. Phải biết rằng, đang bay ở tốc độ cực cao rồi lại đột ngột dừng lại, là một việc rất nguy hiểm, điều đầu tiên là phải có đủ lực để ngăn quán tính khi bay, cái này còn chưa tính, dừng đột ngột rồi bay về phía ngược lại còn khó khăn hơn rất nhiều, nếu nhưng không thăng tới Vương bài sư sĩ thì không ai dám làm động tác này, bởi vì động tác này rất dễ làm cơ giáp mất khống chế, cuối cùng tự mình tìm chết.

Động tác này có mức khó đến cấp S trong các động tác điều khiển của Vương bài cơ giáp, chỉ có tinh anh Vương bài sư sĩ mới có năng lực, can đảm và tư cách sử dụng kỹ năng này, cho dù là các giáo viên trong trường quân đội đạt tới Vương bài cơ giáp cũng chỉ có Đường Ngọc - tinh anh Vương bài cơ giáp mới có thể làm được động tác này, những giáo viên khác tuyệt đối không dám làm, bởi vì bọn họ không thể cam đoan chắc chắn mình có thể thuận lợi hoàn thành được động tác này.

Động tác này xuất hiện làm ánh mắt Đường Ngọc lóe lóe, khóe miệng lộ ra một tia tươi cười vừa lòng, đây là lần đầu tiên Đường Ngọc tỏ vẻ hài lòng với biểu hiện của Kiều Đình, cũng chỉ có như vậy, Kiều Đình mới có tư cách xưng là học sinh đắc ý của ông.

“Cậu  dạy không tồi, Kiều Đình rốt cuộc bày ra năng lực của mình.” ánh mắt hiệu trưởng thập phần sắc bén, biểu hiện nãy giờ của Kiều Đình nhiều nhất chỉ có thể là Ngụy Vương bài cấp mà kỹ năng này xuất hiện cũng đủ chứng minh Kiều Đình hiện tại đã chân chính tiến vào Vương bài sư sĩ cảnh giới.

“Kiều Đình nhược điểm chính là tiến vào trạng thái quá chậm, lần này nhanh như vậy liền tiến vào cảnh giới Vương bài sư sĩ phải nói ít nhiều cuxg là do áp bách từ đoàn cơ giáp Lăng Thiên, xem ra người thắng lợi cuối cùng trong trận chiến này rất có thể là Lôi Đình.” Đường Ngọc ngay từ đầu sở dĩ không xác định thắng lợi thuộc bên nào là bởi vì ông rõ ràng nhược điểm của Kiều Đình. Tuy rằng Kiều Đình đã là một Vương bài sư sĩ, nhưng cậu ta lại không có biện pháp lập tức tiến vào cảnh giới Vương bài sư sĩ, nhiều nhất chỉ là tiến vào một cái Ngụy Vương bài, cũng chỉ cao hơn đặc cấp sư sĩ một bậc nhưng lại không có cách nào tiêu diệt được đặc cấp sư sĩ…… Đây cũng là nguyên nhân vì sao Triệu Tuấn cùng Lý Lan Phong có thể cùng Kiều Đình đấu lâu như vậy.

Phải biết rằng, một Vương bài sư sĩ chân chính hoàn toàn có thể tiêu diệt một đặc cấp sư sĩ chỉ trong vài giây.

Kiều Đình lần này đột nhiên thay đổi phương hướng, từ người đào vong lập tức chuyển biến thành kẻ công kích, trực tiếp nhằm về phía bốn giá cơ giáp đang truy đuổi mình, đứng mũi chịu sào chính là Vũ Cảnh, nguyên bản bốn cơ giáp, Lý Lan Phong dùng đặc cấp cơ giáp thiên về tốc độ thì hẳn anh phải là người ở phía trước đầu, nhưng bởi vì anh là người tấn công từ xa, dọc theo đường đi vẫn luôn không quên công kích Kiều Đình, đây cũng là nguyên nhân Kiều Đình vô pháp hoàn toàn mở ra tốc độ để đào vong bởi vì hắn cần phải cẩn thận lửa đạn của Lý Lan Phong.

Vì vậy tạo thành đội hình bốn cơ giáp lấy Vũ Cảnh làm đầu, sau đó là Lý Lan Phong, Tạ Nghi cùng Lâm Trung Khanh. Cho nên, khi Kiều Đình đột nhiên thay đổi phương hướng, công kích lại thì Vũ Cảnh liền thành mục tiêu tấn công đầu tiên của hắn.

Có lẽ động tác này của Kiều Đình tới quá đột nhiên, cũng có lẽ hai người khoảng cách thật sự quá gần, tóm lại, đối mặt với Kiều Đình đột nhiên đánh úp lại, Vũ Cảnh căn bản không có thời gian làm ra động tác phòng ngự, điều duy nhất cậu có thể làm là mở năng lượng của quang thuẫn ở mức tối đa, hy vọng có thể chịu được một kiếm bất thình lình này của đối phương.

“Xoát!” một tiếng vang nhỏ, ánh sáng quang thuẫn phát ra xung quanh cơ giáp Vũ Cảnh nháy mắt biến thành u ám, mọi người thấy rõ kiếm của Kiều Đình đã đâm xuyên qua khoang điều khiển của cơ giáp Vũ Cảnh, một kích tiễn một người.

Kiều Đình đột nhiên bùng nổ nghịch chuyển làm quân giáo sinh quan chiến kinh ngạc, có vài học sinh cao niên biết rõ động tác vừa rồi của Kiều Đình thì sắc mặt bắt đầu nghiêm túc, đây mới là biểu hiện nên có của Lôi Vương Kiều Đình.

“Vũ đoàn trưởng!” Tạ Nghi quả thực không khỏi kinh hô lên, cậu không thể tưởng được là người vốn mạnh thứ 3 ở Học viện Đồng Quân Trung Tâm, đối mặt với Vương bài sư sĩ lại không thể chống được một chiêu mà nháy mắt bị hạ gục.Cậu rốt cuộc biết vì sao lúc trước Lan lão đại nói, khi bọn họ chân chính đối mặt với một Vương bài sư sĩ chân chính thì cũng đừng nghĩ cùng đối thủ so chiêu, điều duy nhất cần làm là có thể thành công tự bạo ở gần đối phương nhất, chỉ cần khiến đối phương bị thương một chút cũng là tốt rồi…

Bọn họ cùng Vương bài sư sĩ chênh lệch thật sự quá lớn, thoạt nhìn giống như chỉ kém hai cấp bậc, nhưng hai cấp bậc này lại là khác biệt giữa trời và đất.

Vũ Cảnh bị hạ gục ngay nháy mắt căn bản không có cơ hội tự bạo liền bị loại trừ, đuổi ra khỏi thế giới cơ giáp. Tại điểm đăng nhập, Vũ Cảnh vô pháp tự khống chế mà ngồi xổm trên mặt đất, trong lòng thập phần ảo não, vì sao trong nháy mắt kia cậu lại lựa chọn đem năng lượng quang thuẫn mở  ở mức lớn nhất mà không nhất nút tự bạo chứ?

“Quả nhiên, không nghe Lan lão đại nói liền sẽ làm lỗi……” Vũ Cảnh cười khổ. Cậu biết, sở dĩ khi đó lựa chọn như vậy là bởi vì ở trong lòng cậu còn còn sót lại một chút tư lợi muốn giành chiến thắng, hy vọng có thể chứng minh cho Lan lão đại xem, cậu cũng không yếu như Lan lão đại tưởng. Nhưng sự thật chứng minh, cậu quả nhiên yếu như Lan lão đại sở liệu ……

Vũ Cảnh không hề lập được thành tựu gì đã bị đuổi đi loại trừ, mà Vũ Cảnh bại vong cũng làm Kiều Đình mở được vòng vây của Lăng Thiên, Kiều Đình vẫn chưa thừa thắng xông lên mà lựa chọn tiếp tục đào vong về phía trước.

Nhưng lúc này đây, Kiều Đình đã đem Tạ Nghi, Lâm Trung Khanh trực tiếp bỏ lại, mà Lý Lan Phong tuy rằng theo sát sau đó nhưng cũng cách Kiều Đình một khoảng cách xa. Dù sao điều khiển cơ giáp thay đổi phương hướng đột ngột cũng không phải là động tác ai cũng có thể làm.

Lý Lan Phong tốc độ nhanh nhất, anh thực hiện một động tác bay theo hình số 8 để thay đổi phương hướng bay rồi đuổi theo, mà Tạ Nghi cùng Lâm Trung Khanh thì phải bay một vòng lớn mới có thể chuyển phương hướng, nhưng cũng bởi vậy mà làm hai người bị tụt lại phía sau.

Lại một trận truy đuổi, nhưng lúc này tất cả những người quan chiến đều không dị nghị với Kiều Đình nữa, bọn họ rất rõ ràng, Kiều Đình hoàn toàn có thể đem đào vong biến thành tuyệt sát, chỉ là hắn có nghĩ hay không.

“Thế nhưng đã trở lại, vận khí mình thật tốt a.” Nguyên bản nhìn mục tiêu lại lần nữa rời xa, cho dù liều mạng tới cũng sẽ bị trễ, Tề Long thập phần buồn bực, nhưng không nghĩ tới mới quá bao lâu, mục tiêu lại lần nữa trở lại, điều này làm cho Tề Long mừng rỡ như điên, ấn đối phương trở về tốc độ, phỏng chừng một phút đồng hồ sau là cậu có thể cùng các đội viên hội hợp

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.