Mộng Xuân Chào Đón Bạn

Chương 18: Lộ tẩy




"Từ giờ em chỉ nên nghĩ đến anh! Em tốn thời gian để ý người khác làm gì, tập trung yêu anh là được!"- Trình Duệ.

".........."- Lâm An Mỵ.

Trình Duệ nhìn Lâm An Mỵ đang cười ngọt ngào tựa vào người anh, người ngoài nhìn vào liền thấy hai người bọn họ như hai cha con.

"................" Cách biệt về chiều cao thật là trở ngại, nhưng mà anh cũng không muốn vì để ý anh mắt người ngoài mà làm cho tâm trạng của bản bóng dáng hưởng đến cuộc hẹn của bọn họ.

Nếu nói về những thứ anh không thích có thể liệt kê đến mấy năm cũng chưa hết, anh rất kén chọn, vả lại lười nói ra và thường rất kiệm lời. Hiện tại anh cản thấy càng ngày càng thêm muốn mau chóng thành một đôi tình cảm mặn nồng với Lâm An Mỵ, anh không hiểu sao bản thân lại nôn nóng muốn được ngay lập tức không cần phải viện lí do này nọ mà ôm cô, hôn cô không lo lắng ngượng ngùng sợ dọa cô chạy mất.

Phong cách của anh xưa nay không hề thay đổi, đối với mọi thứ đều có kiên nhẫn nhưng không hiểu sao bản thân còn sợ rằng không đủ kiên nhẫn chờ Lâm An Mỵ hoàn toàn dựa dẫm vào anh. Lúc còn trẻ người non dạ, anh cũng không hề có ý định không an phận với bất cứ ai. Có lẽ anh bị vẻ quật cường trong con người nhỏ nhắn của cô chinh phục, bị mùi hương nước hoa ngọt ngào giống như chính cô vậy làm mê mẩn, bị sự tinh quái, và sự cằn cỗi giả vờ che dấu bản thân mình.

Đôi mắt cô lúc nào cũng đượm một chút cô đơn, thanh  thuần, dường như trong mắt cô không có người khác ngoài cảnh vật, không nhiễm một chút xíu "bụi trần", không bị sự ồn ào náo nhiệt của xã hội làm ồn. Cô yên tĩnh ngồi ngoan ngoãn suy nghĩ gì đó, đôi mắt đầy vẻ mơ màng. Thế nhưng đôi mắt kia rất linh hoạt, khi gặp người thân quen thuộc thật sự cô cười tươi tắn, nụ cười xuất phát từ trong tâm, cô vui vẻ thật sự, ánh mắt cô khi cười sáng rực lên có thần thái. Nụ cười của cô ấy có thể làm người nhìn thấy vui lây, nhưng có lẽ cô không biết!

Lâm An Mỵ có một sự phòng thủ rất lớn, tuy cô có thể trò chuyện vui vẻ với người khác nhưng cũng chỉ dừng lại ở đó. Cô chính là một con "yêu nghiệt tuyệt tình", thà cắt đứt chứ không muốn dây dưa lưỡng lự. Muốn tiếp cận cô, đừng nghĩ một vài câu khen ngợi bông đùa mà có thể làm quen với cô.

Cả quãng thời gian bọn họ gặp nhau cho đến bây giờ, chính thức bước sang tháng thứ ba, điều này hoàn toàn không tồn tại trong suy nghĩ của hai người trước đây! Thế nhưng có lẽ là do "duyên" số.

Trình Duệ là bác sỹ, anh lại từng học một khóa tâm lý nên cũng nhận thấy được nét mặt lộ vẻ không vui của cô. Theo nghiên cứu chiêm tinh, một người sẽ cảm thấy bản thân trong suốt dưới ánh nhìn của anh- người thuộc cung xử nữ, thế nhưng lại "trần trụi" dưới ánh nhìn của cô- cô nàng cung bọ cạp. Anh có thể dùng kiến thức của tâm lý học để thêm hiểu cô, nhưng cô thì khác, cô không cần qua trường lớp lại có thể nhìn thấy tâm can của người đứng đối diện.

Trình Duệ đột ngột tránh đi "ôm ấp" của Lâm An Mỵ, cô mở to mắt nghi hoặc nhìn anh. Trình Duệ cười nhẹ, đột nhiên "bế bổng" cô lên. Lâm An Mỵ hét nhỏ một tiếng kinh ngạc. Anh thường không thích nhiều lời, nhưng hiện tại anh muốn nói rất nhiều điều với cô, nhưng lại buồn cười là không biết nói từ đâu!?

Lâm An Mỵ nhìn chăm chú gương mặt của anh, bất chợt không kịp né tránh ánh mắt thẳng thắn của anh, cô bật cười khanh khách. Ánh mắt cô lóe lên chút tinh nghịch, ôm cổ anh: "Không ngờ đến tuổi này em còn được "bế" lên!"

Trình Duệ mỉm cười, lần trước gọi cô là "tiểu hồ ly" quả nhiên không sai, thẳng thắn nhưng lại rất thu hút. Đương nhiên anh không thể nào bỏ qua cơ hội nói chuyện với cô nhiều thêm một chút: "Có thích không?"

Ánh mắt cô sáng ngời, tựa đầu vào vai anh. Trong tư thế được bế kiểu "công chúa" thế này cô đương nhiên rất vui vẻ, đâu phải ai cũng được bạn trai bế kiểu công chúa! Thường thì một là bế "lên giường", hai là bế trong "hôn lễ", ba là bế đi "đẻ" thôi! Đâu phải ai cũng được diễn phim Hàn Quốc như thế này! Cô cười vui vẻ, giọng điệu mềm nhũn như "chọc" vào lòng người khiến cho người nghe không khỏi "ngứa ngáy": "Thích!"

Lâm An Mỵ tựa đầu trong hõm vai của Trình Duệ mà cọ cọ, trông cô lúc này tựa như một con mèo nhỏ tìm được nơi để làm nũng. Thật muốn hôn xuống tóc cô, anh nghĩ liền làm cúi đầu xuống hôn lên đỉnh đầu của cô. Lâm An Mỵ kinh ngạc ngẩng đầu nhìn vào mắt anh, theo phản xạ cô đưa tay lên xoa chỗ bị hôn.

Tim cô đập loạn xạ cả lên, ánh mắt như bị anh hút đi mất, cô buột miệng than nhẹ một câu: "Anh đừng quyến rũ em!"

Trình Duệ hài lòng cười to, xốc cô lên, ôm chặt cô trong ngực. Khóe môi Trình Duệ vẫn giữ một độ cong bất thường: "Hôm nay họp lớp thế nào?"

Lâm An Mỵ không kiềm chế được vẫn đang cong khóe môi, vui vẻ lộn xộn trong ngực anh, nghe được câu hỏi thì nụ cười trên mặt vụt tắt: "Cũng tạm!"

Trình Duệ không nghe được sự nhiệt tình hay hào hứng trong giọng của cô, nhíu mày hỏi cô: "Không vui?"

Lâm An Mỵ méo mặt: "Vui! Nhưng mà..."

"Thế nào!"

Cô chu môi cọ cọ trên vai anh: "Gặp phải người không muốn gặp!"

Trình Duệ cảm thấy bản thân đang ôm trong ngực là một cô bé đang giận dỗi, đương nhiên anh sẽ không "mất não" mà nói đại loại vài câu như là đừng để ý đến bọn họ hay là đừng nghĩ về họ. Đối với anh, cô là một gái thực tế, loại hình thức "an ủi" kiểu đó nếu có ích thì cô cũng đâu phải giận dỗi. Cô bé của anh chắc chắn đã nghe những lời đó nhiều lần rồi.

Trình Duệ cười khổ, anh nên cảm thấy may mắn vì cô bé của anh quá thực tế hay là nên cảm thấy mức độ khiến cô bé này dành trọn tim mình cho anh càng thêm khó khăn. Dù là gì đi nữa thì anh thỏa mãn với hiện tại, tuy còn chưa vừa lòng lắm nhưng tiến độ của bọn họ đã tốt lên nhiều. Khi anh đến "nhờ vả" Lương Đình thì đã phải chấp thuận bị anh ta cười cợt, nhưng quả thật tất cả những lời khuyên của anh ta đều cực kỳ có ích. Lương Đình tuy ở bên cạnh cô khá lâu nhưng trên cơ bản có những chuyện anh ta không thể nào có bản lĩnh cao cường hiểu được.

Tuy nhiên tính cách và phong cách của cô đều nằm trong lòng bàn tay anh ta, vấn đề là Lâm An Mỵ không giống những cô gái khác. Cô có thể bị vẻ ngoài của anh thu hút, nhưng muốn vào được tim cô thì anh phải cố gắng hơn. Trình Duệ muốn là tình cảm xuất phát từ cả hai phía, anh đã xác định người phụ nữ đời mình là Lâm An Mỵ, việc còn lại là biến điều đó thành sự thật. Hiển nhiên nếu dễ dàng thì Lâm An Mỵ đã không chịu đựng cô độc một mình bao lâu nay, cũng không phải chịu đựng một mình mà đến tìm bác sỹ tâm lý.

Trình Duệ thu hồi nụ cười, giọng trầm ngâm: "Em ghét con gì nhất?"

Lâm An Mỵ ngạc nhiên bật cười, dịu giọng lại: "Là gián!"

Trình Duệ xốc cô lên một chút để cô thoải mái nhất trong tay anh, suy nghĩ một chốc rồi nói: "Cứ xem những kẻ em ghét là chúng thì được rồi!"

Cô bật cười khúc khích, cứ nghĩ câu hỏi của anh chả có liên quan gì đến chuyện này nhưng anh lại có thể kết hợp chúng lại rất đặc biệt, nhưng điều đó lại dấy lên chút bướng bỉnh của cô: "Nếu đập "bẹp" nó sẽ rất bẩn đó!"

"Vậy thì đừng để chúng có khả năng "lọt" vào "địa bàn" của em!"

"Em thật sự không thích nhìn thấy bọn họ. Nhưng mà dù phẩm chất đạo đức của họ có xấu xa cỡ nào thì họ vẫn ngoại giao tốt hơn em! Nhưng em vẫn không nhịn  được mà cảm thấy khó chịu!"

"Vậy thì đừng chịu đựng! Bây giờ em có anh, nói với anh, hai ta trả thù bọn họ!"

Lâm An Mỵ nhắm mắt tựa đầu vào ngực anh, thủ thỉ: "Em chỉ cảm thấy họ không xứng đáng với những gì em đã đối xử với họ!"

Trình Duệ lấy lại giọng điệu lạnh lùng: "Anh không biết rốt cuộc em là hai mươi sáu hay mười sáu đây! Thật là..."

Lâm An Mỵ vui vẻ bấu víu trên người anh cười cợt: "Tốt nhất anh nên khai thật là đã "tán tỉnh" bao nhiêu cô gái rồi hả?"

Trình Duệ liếc cô một cái: "Là lần đầu tiên! Em tin không?"

Lâm An Mỵ nhìn vào ánh mắt anh: "Không!"

Trình Duệ cau mày: "Hừ!"

Lâm An Mỵ đeo bám trên cổ anh, đưa tay vuốt vuốt cặp chân mày của anh, đùa nghịch: "Nhăn lại thật xấu!" Thế nhưng không đả động gì được đến anh, Trình Duệ nhìn thẳng về phía trước, bước chân anh cũng nhanh hơn. Giọng cô mềm mại nũng nịu: "Giận rồi à?" Vẫn rước về sự lạnh nhạt của anh: "Nè!"

"............." Anh quyết định "tuyệt ngôn phản kích".

Lâm An Mỵ nhìn anh, nhưng anh vẫn lạnh nhạt không thèm ngó đến cô, cô đá đá chân vùng vẫy: ".............."

"............"Hai tay anh mạnh mẽ áp chế được cô.

"Gãy xương nha! A đau..." Lâm An Mỵ thật sự bị anh làm đau.

".................." Trình Duệ vẫn quyết không nói tiếng nào, tiếp tục "xốc" cô lên, nhưng anh vẫn cố gắng khiến cô thoải mái nhất có thể. Anh cảm thấy nếu cô sinh ra trong gia đình có điều kiện, cô chắc chắn giống như búp bê trong lồng kín.

Giờ đã là nửa đêm, trên đường lớn vắng vẻ đôi chút. Nhịp sống thành phố H là vậy, người người vẫn còn di chuyển trên đường. Lâm An Mỵ cảm thấy buồn ngủ, ở vùng quê của cô, nửa đêm mà ra đường có nước chơi với "ma". Dù sống ở thành phố lâu năm nhưng thói quen ngủ sớm của cô không thay đổi.

Lâm An Mỵ rất ít khi tỏ ra bướng bỉnh nhưng mà hiện tại có người chơi trò "giận dỗi" với cô, cô bắt dầu ngọ nguậy, đạp chân vùng vẫy muốn anh bỏ cô xuống. Trình Duệ lại sợ vô tình làm cô đau nên hết cách đành lên tiếng: "Chớ lộn xộn!"

"Thả em xuống!" Lâm An Mỵ kiên định nói. Thật ra cô cũng không muốn anh thả xuống chút nào, cô lười đi bộ nhưng mà mặt mũi đương nhiên cao hơn. Cô chu môi lầm bầm, lầu bầu: "Biết thế không thèm đi theo anh!"

Trình Duệ lạnh lùng, thả cô xuống. Từ đầu đến cuối vẫn không nhìn ngó đến cô, một mực im lặng, sau khi nhẹ nhàng thả cô lên mặt đất, anh lạnh nhạt bước nhanh về phía trước. Lâm An Mỵ cảm nhận hình như anh đang "giận", nhưng cô không chắc chắn vì đó chỉ là cảm giác của cô.

Trình Duệ đi phía trước, Lâm An Mỵ loạng choạng bước theo phía sau. Anh đột ngột dừng lại, may mà cô kịp thời phản xạ nếu không cái mũi của cô đi đời mất. Cô nhíu mày bực bội nhìn anh, ánh mắt của anh cực kỳ điềm tĩnh làm cho cô có cảm giác bản thân trước mặt anh chỉ như một đứa trẻ, mà cô thì không thích điều đó!

Bị anh nhìn chằm chằm, từ bực bội cô từ từ nhụt chí, cáu kỉnh: "Rốt cuộc anh muốn thế nào?" Quay ngắt thái độ đến 180 độ, thật là kì dị.

Thái độ của anh vẫn không thay đổi, lạnh nhạt im lặng. Cho đến khi cô sắp bùng nổ vì mất kiên nhẫn anh mới chậm chạp lên tiếng: "Anh nghĩ rằng mối quan hệ của chúng ta cần có sự tin tưởng lẫn nhau!"

Cô thở dài nhìn anh: "Không phải lỗi của anh!"

"Anh cần một lời giải thích!"

Lâm An Mỵ lặng lẽ nhìn anh, sau đó nhẹ nhàng nắm lấy tay anh, mười ngón tay đan vào nhau. Sau đó cô kéo anh đi, như đang kể một câu chuyện cô chậm rãi nói. Bàn tay  nhỏ nhắn của cô xiết chặt tay anh như muốn kềm chế cái gì đó, giọng trầm trầm của cô lại vang lên, rồi cuối cùng kết lại bằng một câu: ".... Nói anh cũng chẳng hiểu!"

Trình Duệ mạnh mẽ cắt đứt lời cô: "Thế nên câu trả lời vòng vo của em là do em thất vọng trước bản chất của con người!"

Lâm An Mỵ cười cười: "Chính xác! Em đã lầm tin một lần rồi! Mặc dù muốn tin tưởng anh nhưng dường như vẫn chưa được!" Cô buông lõng tay, rút tay về.

Trình Duệ mạnh mẽ nắm chặt tay cô, giọng nói lạnh ngắt: "Thật tiếc là anh không chấp nhận câu trả lời của em!"

"Dù sao con người em "nhớ dai thù vặt" lắm! Tính em vốn rất thất thường, anh thích hay không cũng không thể thay đổi!"

"Em nghĩ anh sẽ nói gì?"

Lâm An Mỵ nhún vai bày tỏ: "Em làm sao biết được!"

Trình Duệ đột ngột ôm chặt cô vào lòng, giọng điệu trách móc: "Anh muốn biết em thoải mái hay khó chịu vì bất cứ thứ gì? Cô ngốc như em chắc chắn bướng bỉnh không nghe lời người khác khuyên giải gì rồi! Thế nên anh vì hòa bình của thế giới này đến đây để hiểu em!"

Lâm An Mỵ phì cười: "Anh ăn nói cực kỳ xuất sắc, em không nghĩ là anh chưa từng nói mấy lời này với bất cứ cô gái nào?"

Trình Duệ nhìn cô với anh mắt sâu thẳm: "Đừng nghĩ trò đánh trống lảng của em sẽ có tác dụng với anh!"

Lâm An Mỵ đột nhiên nói những lời không đầu không đuôi: "Anh không cảm thấy yêu nhau rồi cuối cùng chẳng thể ở bên nhau rất đau khổ không? Anh không thấy tội nghiệp cho những cô gái phải chịu đựng nỗi đau như vậy sao?"

"............." Trình Duệ thật không hiểu nổi làm sao mới có thể đả thông tư tưởng cho cô, nếu không trả lời sẽ khiến cô càng thêm cho rằng bọn họ khó có khả năng đi tiếp. Anh đành nói thẳng suy nghĩ của bản thân: "Em luôn suy nghĩ nhiều như vậy hèn gì Lương Đình nơi em hết thuốc chữa!"

Lâm An Mỵ híp mắt liếc xéo anh: "Em chính là thế, thích suy nghĩ tiêu cực!"

Trình Duệ đột ngột ấn đầu cô xuống. Lâm An Mỵ bực tức nhìn anh, anh kiềm chế đầu cô, giọng điệu dịu hơn một chút: "Đúng là ngốc nghếch! Nghe cho kỹ đây! Nếu em không biết yêu ghét thì em đã "đắc đạo" thành tiên rồi hiểu chưa?"

Lâm An Mỵ trợn tròn mắt ngạc nhiên nhìn anh, bật thốt: "Hả?"

Trình Duệ buông tha cho cái đầu nhỏ của cô, quay đầu lôi tuột cô đi: "Con người ai chẳng có cảm xúc!"

Lâm An Mỵ mỉm cười nhìn theo bóng lưng của anh: "Chàng trai à, đừng đùa với lửa! Anh luôn nói em nên thành thật và tin tưởng anh! Nhưng mà..." Cô lắc lắc ống tay áo rộng thùng thình của anh đưa cho, giọng điệu như một đứa trẻ đòi công bằng: "...Anh  chưa từng nói về quá khứ của mình nha!"

Trình Duệ liếc cô một cái: "Em muốn biết!"

Lâm An Mỵ híp mắt cười nhìn anh: "Trò chuyện cũng là một phương pháp tốt để bồi dưỡng tình cảm đấy!"

--- ------ --- chợt cảm thấy viết đoạn này hơi lung tung, quay lại với cốt truyện thôi---- -----

Lâm An Mỵ tung tăng vui vẻ đến công ty làm việc, người ta nói phụ nữ khi yêu xinh đẹp hơn chẳng sai. Với Lâm An Mỵ gần đây lại càng muốn trang điểm hoàn hảo hơn, cô chỉ cảm thấy muốn đẹp cũng phải có người xem. Lại nghĩ đến Trình Duệ, cô vô thức nở nụ cười tươi như hoa, lòng lại rộn ràng rạo rực.

Dàn thư ký của cô ai nấy đều cười cứng đờ, bọn họ đang tự hỏi rốt cuộc Tổng giám đốc của bọn họ lại kì lạ vậy là tại sao!? Gần đây Tổng giám đốc đột nhiên thay đổi phong cách, nhưng mà hợp với cô hơn nhiều. Chỉ là bọn họ cảm thấy nếu cô có thể để tâm trạng vào công việc thì bọn họ chắc chắn rất vui mừng.

Lâm An Mỵ vừa rời phòng làm việc lên lầu trên gặp Lương Đình, mọi người ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm, cứ nghĩ tâm trạng tốt thì cô sẽ dịu dàng hơn xưa, ai mà ngờ rằng không có gì thay đổi, ai cũng khóc thét trong lòng. Cầu nguyện cho có người rước cô đi cho thế giới hòa bình.

Bình thường Lương Đình sẽ ngồi ngông nghênh mặc kệ sự đời, nay lại xoa xoa mi tâm, thở dài thườn thượt. Giọng nói cũng chán nản: "Thế nên em và tên đó đang tiến vào giai đoạn ngọt ngào à!?"

Lâm An Mỵ gật đầu vui vẻ: "Anh ấy là người em tìm kiếm!" Nụ cười trên môi cô càng thêm vui vẻ hạnh phúc: "Anh ấy cũng mở lòng hơn!"

Lương Đình lắc đầu, chán nản: "Thế em đến đây làm gì?"

Lâm An Mỵ cười mê hoặc: "Đương nhiên hỏi anh về anh ấy!"

Lương Đình khịt mũi khinh thường sau đó tựa đầu vào lưng ghế, chán ngán nói: "Cậu ta sẽ không nói dối đâu! Hoàn toàn là người đạt mọi tiêu chuẩn của em! Anh đã quan sát kỹ rồi! Cậu ta cực kỳ hợp với em!"

Lâm An Mỵ uống một ngụm cà phê, môi anh đào cong cong vui vẻ: "Thật kì diệu!"

Lương Đình nheo mắt: "Không phải ngẫu nhiên mà là tất nhiên!"

Lâm An Mỵ cười nhạt: "Anh lại còn đạo văn của truyện tranh!"

Đột nhiên Lương Đình thay đổi thái độ cực kỳ nghiêm trọng nói: "Anh đây đảm bảo cậu ta thật lòng! Cậu ta cũng rất cô đơn."

Lâm An Mỵ cười duyên: "Hiện tại anh ấy là của em! Anh cũng nên nén lòng, cẩn thận chúng ta lại "tàn sát lẫn nhau"!"

Lương Đình liếc xéo cô: "Con nhóc chết tiệt!"

--- ------ ---

Trình Duệ mặc áo blue trắng tựa lưng vào bàn, nghiêm mặt nhìn cô gái đối diện. Giọng nói của anh mạnh mẽ như thể hiện rõ quan điểm của bản thân: "Cùng là bác sỹ, tôi nghĩ cô cũng biết hành vi của mình!"

Cô gái xinh đẹp với dáng người nóng bỏng ngẩng đầu lên, khác hẳn với giọng điệu ở buổi tọa đàm cô dùng giọng điệu chắc nịch mỉa mai: "Bác sỹ Trình, có gì xin cứ nói ra đừng úp mở! Dầu gì tôi với anh cũng xem như đồng minh!"

Trình Duệ nhếch môi: "Giao dịch giá cả!"

Cô gái kia túm lấy mềm che lên tận cổ: "Tôi biết thân hình mình xinh đẹp, nhưng mà..."

Trình Duệ khinh bỉ nhìn cô gái: "Bác sỹ Vương, giao dịch tôi nói là muốn cô lấy một vài thứ từ người đó!"

Cô gái trẻ đẹp ấy chính là bác sỹ Vương Minh Nguyệt, hoa khôi ngành y. Cô đương nhiên biết bác sỹ Trình không có hứng thú với mình, cô cũng chỉ đùa một chút với anh ta thôi! Vương Minh Nguyệt cười cười: "Anh biết đó, nếu thứ đó khiến anh ấy gặp phải chuyện xấu thì tôi không thể giúp anh!"

Trình Duệ đứng thẳng dậy: "Chỉ là ảnh chụp thôi!"

"Thế tại sao anh không trực tiếp lấy từ anh ấy! Không phải hai người rất thân sao?"

"Nếu lấy được tôi cần gì giao dịch với cô!"

Vương Minh Nguyệt hào sảng đồng ý: "Được thôi! Tôi đồng ý!"

"Hợp tác vui vẻ!"

"Cảm ơn anh, bác sỹ Trình! Hợp tác vui vẻ!"

--- ------ -------

Hết giờ làm việc, Lâm An Mỵ dự định làm thêm giờ một chút, ngồi trong phòng làm việc cô phải xoay mòng mòng, từng chồng tài liệu đã được cô càng quét gần hết. Ngày đầu tuần nên cô tập trung cao độ để làm việc thật chăm chỉ, hoàn toàn không biết bên ngoài đã trở nên "loạn lạc".

Raymond giật bắn mình, suýt nữa làm rơi tập tài liệu quan trọng trong tay. Cậu ta suýt ngã ngửa trước hình cảnh đẹp mắt, một người đàn ông cao lớn mặc quần áo sang trọng, đi giày da đắt tiền. Nếu cậu ta không nhận ra người này là vị bác sỹ Trình Duệ nổi tiếng của vị Tổng giám đốc trong kia thì cậu ta quá không chuyên nghiệp rồi!

Trình Duệ gật đầu với cậu ta xem như chào hỏi, Raymond đang khóc thét trong lòng, kể cả cậu ta cũng muốn bị anh quyến rũ nha. Nhân viên nữ nhao nhao hồ hởi đón chờ ai là người may mắn được anh chàng đẹp trai này đến tìm. Người nào cũng dậm thêm phấn, tô thêm son cho dạt dào sức sống.

Tận mắt nhìn thấy anh bước vào phòng làm việc của Lâm An Mỵ, bọn họ vẫn tiếp tục lưu luyến nhìn theo. Ai nấy đều nâng cao cảnh giác chờ anh ra ngoài!

Lâm An Mỵ nghe tiếng mở cửa nhưng không ngẩng đầu lên, cứ nghĩ là Raymond nên ra lệnh: "Mang tập tài liệu vào đây!" Trình Duệ đặt tài liệu lên bàn, Lâm An Mỵ vẫn chưa nhận ra điều bất thường, dùng giọng điệu của một người lãnh đạo lên tiếng: "Lại là sai sót làm ảnh hưởng đến việc xây dựng Hải Lan! Bọn họ không muốn làm việc nữa đúng không?"

Trình Duệ thích thú nhìn biểu cảm của cô lên tiếng: "Xem ra hôm nay anh đến không đúng lúc!"

Lâm An Mỵ suýt rớt mắt kính, thật là hù dọa trái tim bé nhỏ của cô mà, cô vỗ vỗ ngực thở phào nhìn anh: "Anh dọa chết em!"

Giọng điệu của anh vẫn lành lạnh, nhưng cô lại cảm thấy nó rất ấm áp: "Vẫn còn bận sao?"

Lâm An Mỵ bước ra khỏi bàn làm việc, hôn lên má anh một cái: "Đợi em một lát!"

Trình Duệ nhìn đôi giày cao gót 15 cm cô đang mang nhíu mày: "Giày cao ảnh hưởng đến xương sống của em đấy!"

Lâm An Mỵ cười quyến rũ: "Lần sau không mang nữa! Được chưa!?"

Cô để anh ngồi sô pha chờ đợi, gọi Raymond vào xử lý công việc, dàn nữ thư ký nhanh chóng bưng trà nước vào, đền cố ý liếc mắt ngó vị mỹ nam áo sơ mi màu xám cổ điển. Bên ngoài người xếp thành hàng đợi vào phòng Tổng giám đốc thông báo công việc, thành ra Lâm An Mỵ làm việc kéo dài thêm hai tiếng.

Công việc xong xuôi, cô dắt anh đến Á My dùng bữa, sau đó anh dùng xe đạp hôm trước chở cô về nhà! Lâm An Mỵ tận hưởng cảm giác tốt đẹp và hạnh phúc khi được anh chở về. Cảm nhận làn gió mát vờn qua da thịt.

Gần đây sau sự kiện hợp lớp đạt được sự thỏa mãn của cả hai về quá khứ và tâm tư, liền càng ngày càng khắng khít. Lâm An Mỵ cũng rất bạo dạn, thường hay hôn lên má anh, và đáp lại những nụ hôn của anh.

Về đến nhà là thời điểm bác sỹ Trình hóa thân thành "sói đói", vừa vào cửa đã thẳng tay "đè" cô lên cửa hôn tới tấp. Lâm An Mỵ dần dần cũng bắt kịp được nhịp điệu nhưng cô cũng mau chóng đuối sức ngay sau đó,  chỉ có thể nói mềm nhũn tựa vào anh. Trình Duệ giống như một học sinh ham học hỏi, đam mê thực hành và Lâm An Mỵ đáng thương trở thành vật nghiên cứu của anh.

Nụ hôn của anh lúc đầu luôn nhẹ nhàng từ tốn, đầu lưỡi ôn nhu lướt qua môi mềm thơm ngọt của cô. Mỗi lần như vậy cô sẽ rụt rè tránh né, anh được nước lấn chiếm thì cô liền mạnh mẽ phản kháng giành lấy quyền chủ đạo. Mỗi lần như thế càng dấy binh trong lòng anh thêm loạn, lửa nóng khó kềm được mà bùng cháy. Anh áp chế cô, cô chống đỡ không nổi cuối cùng chỉ còn mềm nhũn mặc anh xử lý.

Rời đi làn môi của cô, anh mỉm cười nhìn cô dùng ánh mắt đáng thương trừng anh, hơi thở của cô rối loạn mệt mỏi rã rời. Trình Duệ vẫn luôn là một "chính nhân quân tử" thế nên cô hoàn toàn tin tưởng anh, tuy nhiên đáng thương cho cô bé "quàng khăn đỏ" không nhìn ra sự tính toán của "sói đói". Lâm An Mỵ khó khăn hít thở, cô không có kinh nghiệm cũng không phải giỏi như bạn học Trình Duệ mà vừa học đã thông.

Trình Duệ nhanh chóng phục vụ ôm lấy cô, tháo giày rồi ôm vào phòng đặt lên giường. Con "sói đói" nào đó lại bắt đầu dụ dỗ "khăn đỏ" đang mệt mỏi rã rời, còn nói rất là tất nhiên: "Em phải tập luyện hít thở, cũng giống như bơi lội vậy phải có phương pháp?"

Lâm An Mỵ mệt mỏi lăn sang một bên giường, nhắm mắt chờ chết: "Em không biết bơi!"

Con "sói" nào đó ăn chay hai mươi mấy năm làm sao bỏ qua được cho "khăn đỏ": "Hay là để anh giúp em!"

"Khăn đỏ" trong trang phục thợ săn nhanh chóng từ chối, cô mới không có điên đến mức để anh lợi dụng: "Không cần!"

"Sói" có vẻ  thất vọng nhưng không để lộ, làm ra vẻ không sao. Nhưng thái độ đó lại làm dao động "khăn đỏ", cô lăn qua lộn lại hết sức bức bối rồi hỏi lại anh: "Thật sự có phương pháp mà anh nói?"

"Sói" nào đó vứt bỏ đạo đức nghề nghiệp, còn hết sức dụ dỗ: "Bác sỹ như anh gạt em làm gì?"

Thế là Lâm An Mỵ bằng lòng học cái phương pháp quái quỷ của Trình Duệ, mà anh cực kỳ láu cá hướng dẫn cho cô thật lâu. Đến khi cô mệt mỏi rã rời, đá anh xuống giường, đuổi khỏi phòng liền lăn ra ngủ.

Trình Duệ tự châm lửa đốt mình nên đành ngậm ngùi về phòng tắm dập lửa, trong lòng oán thán nhưng chưa đến lúc thích hợp để ra tay. Anh phải nhanh hơn nữa. Nhưng bản thân lại chưa có kinh nghiệm thực tế, đại bác sỹ nào đó liếc nhìn laptop đỏ mặt! Chỉ có cách đó!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.