Mong Ước Lâu Bền

Chương 6: Cửu long thần ma




Sự tình ở đời, đâu có cái gì giống như mơ. Vài chục giây cuối cùng, bỗng nhiên hai tên võ tướng thực lực khủng bố kia bỗng nhiên nổi cơn điên, dùng thế lôi đình không ai cản nổi vọt thẳng tới chỗ Thần Vương. Trùng trùng, điệp điệp những bức tường người lại tựa hồ như vô hình đối với bọn hắn. Chỉ ngắn ngủi 3 4 giây đồng hồ, hai thằng này đã vọt tới trước hơn 100m.

Thần Vương hoảng hốt, đây là cái thứ khốn kiếp nào! Quá bug đi!

“Ngăn bọn hắn lại!...... Bằng mọi giá ngăn bọn hắn lại cho ta!” Thần Vương điên cuồng gào thót.

Nhưng đám gamer ở dưới, dù đã dùng hết toàn lực, thế nhưng khi đối mặt với hai tên này mới biết, bọn hắn căn bản như hai cỗ máy chiến tranh hình người vậy, muốn động đến bọn hắn đã là một chuyện vô cùng khó khăn rồi. Mà coi như có đụng chạm được tí, sướng chả thấy đâu, chỉ cảm giác như lao trym vào tấm thiết bản, sau đó bị lực phản chấn hất ra, thốn đến tận rốn.

Mười giây đồng hồ cuối cùng, Phi Thiên Thần Vương đã không cách nào chứng kiến thời khắc kết thúc của tranh đoạt kỳ nữa, bởi vì một thanh điểm thép đoạt đã đâm sâu vào ngực hắn. Lực lượng cuồng bạo trong nháy mắt bạo phát, xé toang thân thể. Cùng lúc đó, tiếng nói ngọt ngào của hệ thống được cất lên bên tai: Chúc mừng, ngươi đã được nếm mùi tử vong. Hiện cưỡng chế logout khỏi game. Sau 8 giờ mới có thể tiếp tục đăng nhập.

Mà trong lúc đó, hai võ tướng kia một người thì xử lý sạch sẽ đám binh lính xung quanh, trong phạm vi 5 trượng không một người của Phi Thiên Minh có thể sống. Nhìn một màn này, ai nấy đều hít vào một hơi lạnh, khí thế thế kia, chỉ sợ chỉ có Quan Vũ, Triệu Vân… các danh tướng lịch sử mới có thể đánh ra. Thế nên, ai nấy đều rất lý trí lựa chọn đứng từ đằng xa mà xem cho sướng mắt. Đối phương đã lộ rõ ý đồ, cách xa Phá Thiên 5 trượng là bọn hắn sẽ không tấn công, thế thì việc cái gì mà phải lao lên chịu chết?

Mấy giây sau, một đạo hào quang từ mặt đất dâng lên, một thanh trường kích lạnh lẽo xuất hiện trước mắt mọi người. Nhưng mà đại đa số còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì một trong hai gã võ tướng đã giơ tay nắm lấy trường kích. Lập tức, trường kích biến mất không còn dấu hết. Tất thảy mọi người chỉ cảm thấy một hồi mê muội, sau đó bị cưỡng chế truyền tống ra ngoài.

Đến đây, cuộc tranh đoạt kiến trúc thần bí cuối cùng cũng đã kết thúc. Tám tòa thần bí kiến trúc trong cảnh nội huyện Thủy Trữ huyện rốt cục đã là danh hoa có chủ. Mà chủ nhân mỗi tòa kiến trúc thần bí này đều trải qua con đường tràn ngập huyết tinh cộng thêm vô số thủ đoạn ngươi lừa ta gạt mới có thể đạt được.

Mặc dù ai chiếm được cũng muốn tiến hành giữ bí mật, bởi vì nói thật ra, các mánh lới thủ đoạn được sử dụng khi tranh đoạt cũng chả vinh quang gì. Thế nhưng giấu được ai thì giấu chứ cái hiệu quả tăng thêm nó sờ sờ ra thế, giấu sao được người trong lãnh địa công hội.

Không đến một ngày, chủ sở hữu của các kiến trúc thần bí đều đã lộ mặt. Thiết Kỵ hội, Thí Thần hội, Vạn yêu minh, Tiêu dao minh, Thanh y, Đế vương, Dục hỏa.. mỗi công hội nắm một tòa. Bất ngờ nhất là Phi Thiên minh, một cọng lông cũng không lấy được, còn bị tổn thất thảm trọng. Quá nửa thành viên trong liên minh bị giáng cấp, sĩ khí tụt thê thảm. Một số thành viên cũng nản lòng thoái chí, có ý định out công hội.

Về phần các công hội khác, khi chiếm kiến thúc thần bí có ước định gì không thì không ai biết được.

......

“Hồng trần, ngươi nên cũng đã biết chuyện của Phi Thiên minh rồi chứ?” Trong một tòa tiểu viện thuộc thành Thủy Trữ, Tiểu Thiến cau mày hỏi Nhất Kỵ Hồng Trần.

Nhất Kỵ Hồng Trần nói :“Cái này cũng không phải chuyện bí mật gì, dù sao trận đại chiến kia, bên Phi Thiên minh có tới gần mười vạn người tham dự, muốn giữ bí mật cũng không giữ nổi.”

Tiểu Thiến nói :“Vậy ngươi xem, thế lực tiến đánh Phi thiên mình và hai siêu cấp võ tướng xuất hiện vào thời điểm cuối cùng là thế nào?”

Nhất Kỵ Hồng Trần cười nhạt nói:“Tiểu Thiến, ngươi thật không biết sao? Cái thế lực fang Phi Thiên Minh lúc đầu ta xem đã quá rõ ràng rồi, chỉ có thể là thế lực người chơi ở Thủy Trữ mà thôi. Khả năng cao là do mấy nhà khác liên minh với nhau. Về phần hai võ tướng xuất hiện lúc cuối cùng kia thì lại rất khó nói. Ta đoán là người từ những châu, quận khác phái tới. Dù sao chỉ có hai người, phí truyền tống cao nhất cũng có bốn kim. Bọn hắn nắm được tin tức trong Thủy trữ xuất hiện kiến trúc thần bí liền lập tức chạy tới. Mà cái thứ kiến trúc khốn nạn này cũng quá vô sỉ đi. Chẳng những trong phó bản tranh đoạt chiến không thể nhìn ra tin tức địch nhân, mà ngay cả sau khi chiếm được cũng không biết đối phương là ai. Thế nên cái chuyện sợ bị trả thù là không có. Đã như thế, không loạn thành một bầy mới là lạ.”

Tiểu Thiến cười khổ nói:“Qua lần chiến đấu này mới biết, cái kiến trúc thần bí này xét đúng ra cũng chỉ là cái gân gà mà thôi. Đương nhiên nếu như không mất một binh một tốt mà có thể chiếm được thì sẽ là món hời lớn. Nhưng nếu như cứ thông qua phương thức chiếm đoạt trực diện thế này, chỉ sợ được không bù mất. Mà loại lợi ích này ngươi xem, ai nguyện ý chắp tay nhường cho người khác cơ chứ. Cuối cùng quay đi quay lại đều đi theo lối mòn hệ thống đã định sẵn hết. Chiến đấu - là không thể tránh khỏi.”

Nhất Kỵ Hồng Trần nói :“Cũng không phải hoàn toàn không có khả năng tránh chiến đấu trực tiếp. Đối huyện Thủy Trữ chúng ta mà nói, chia nhau kiến trúc thần bí để sử dụng cũng không phải chuyện không thể. Phương thức chia kiến trúc thì có hai cách. Cách thứ nhất là giải quyết bằng hiệp thương, tuy nhiên ta thấy loại phương pháp này xác suất thành công không lớn. Cách thứ hai là tổ chức lôi đài luận võ, theo thứ tự xếp hạng mà lựa chọn....... Vì để sau này người chơi thuộc huyện Thủy Trữ có thể đứng vững trong bảng xếp hạng toàn quốc, thậm chí toàn bộ Server cũng chiếm được một chỗ cắm dùi, có lẽ chúng ta phải mời toàn bộ lão đại của các công hội lớn trong huyện, bàn bạc cho kỹ chuyện này, bằng không cứ một tháng nội chiến một lần, vậy......”

Nhất Kỵ Hồng Trần không có nói hết, nhưng Tiểu Thiến cũng hiểu được kết quả, nói :“Vậy lần này có mời Dương Quang không? Kỳ tranh đoạt chiến vừa rồi hắn tựa hồ không có chút động tĩnh nào. Nếu nói Thiên hạ đệ nhất trấn bị mười vạn người của Phi Thiên minh dọa sợ tới mức co đầu rút cổ không ra thì đến ta cũng không tin nổi.”
......
Dương Thiên nhìn hai người đang mơ mơ hồ hồ trước mặt, trong nội tâm tràn đầy kích động.
Một thoáng sau, có vẻ cơn choáng váng đã qua đi, người lớn tuổi hơn trong hai thanh niên vừa bị bắt lên tiếng :“Các hạ là ai? Vì sao lại bắt chúng ta?”

Dương Thiên cười nói :“Ta là ai không quan trọng, mà quan trọng là... hai người các ngươi đang nằm trong tay ta, có lẽ hiện tại, cái các ngươi cần quan tâm là đi ra khỏi đây như thế nào chứ?”

Nghe vậy, thanh niên hừ lạnh một tiếng, nói:“Ngươi hẳn là dị nhân a! Không phải là muốn hai huynh đệ chúng ta quy hàng ngươi sao?”

Dương Thiên vui vẻ, không nghĩ tới tên này lại thẳng thắn như vậy0, liền hỏi :“Nói chuyện với người thông minh luôn là chuyện vô cùng thoải mái a! Vậy ý ngươi thế nào?”

“Mơ tưởng!”

Dương Thiên ngạc nhiên, hai thằng này có phải tù binh không a? Đến nửa ngày mới phát nộ mà quát :“Đi! Để ta nhìn xem xương cốt của các ngươi cứng thế nào. Người đâu, đem hai tên này ném vào ngục. Lần trước lấy được cái ghế dựa tiêu dao còn chưa thử nghiệm hiệu quả a. Để cho hai tên này mở hàng đi!”

Lập tức liền có bốn tên bộ khoái đi đến, dẫn hai người này ra ngoài. Thủ hạ của Dương Thiên, cái gì thì thiếu chứ người tài không bao giờ thiếu. Hai thằng này năng lực thế nào mình còn không biết, cũng không đến nỗi quá để tâm. Thế mà vừa rồi còn giám chế nhạo mình? Nghĩ bản thân là Triệu Vân hay Quan Vũ chắc?

Lắc lắc đầu, Dương Thiên quay qua Đại Ngưu và Hô Thông đang đứng cạnh, nói :“Hai người các ngươi không tệ a, kiếm đâu ra hai tên gia hỏa này đây? nói rõ tình huống lúc ấy một chút ta xem!”

Đại Ngưu nghe vậy nghiêm mặt trả lời:“Ta cùng Hô Thông đại ca tiến vào thần bí chiến trường theo phân phó của chúa công. Không lâu sau liền phát hiện hai tên kỳ quái này. Bọn hắn một tên có thể ẩn hình, hơn nữa ẩn hình xong vẫn còn có thể di động mặc dù là khá chậm chạp. Tên khác thì có khả năng lập tức bố trí bẫy rập, mà bẫy rập cái nào cái ấy có lực sát thương lớn vô cùng”

“Ẩn hình?” Dương Thiên lấy làm kỳ,“Xem ra cái này dường như cũng tương đương với kỹ năng đặc thù của võ tướng a?”

Hô Thông lại nói:“Khả năng không phải, lúc theo dõi, ta nghe bọn hắn nói chuyện với nhau, tên có thể ẩn hình kia là một vị Võ sư, tên gia hỏa còn lại thì là một vị bẩy rập sư.”

“ Ẩn hình Võ sư? Nhân tài khó có được a.” Dương Thiên có chút tâm động “Thế còn bẩy rập sư là cái gì? Các ngươi có nghe bọn hắn nói qua không? có tác dụng gì?”

Hô Thông nói :“Chúa công, ngươi cũng đừng xem thường tên bẩy rập sư này. Thứ mà hắn bố trí cũng không phải mấy cái bẫy rập cùi bắp mà người bình thường vẫn đặt đâu. Ít nhất là ta và Đại Ngưu, dù nhìn kỹ thế nào cũng không tìm thấy sơ hở trong các bẫy rập hắn bố trí. Mà bố trí xong là không có vết tích nào hết, không tài nào nhận ra chỗ đấy có bẫy rập luôn. Hơn nữa toàn bộ những người lọt vào bẫy rập của hắn, bọn ta chưa ai có thể sống sót đi ra"

“Ah?” Dương Thiên kinh hỉ vạn phần, nếu thật là có thể bố trí bẫy rập mà không ai phát hiện ra nổi, hơn nữa sát thương lại cao, như vậy tác dụng đã không thể dùng từ lớn để hình dung nữa rồi “Hiện hai tên này đã bị ta ném vào ngục, có thể làm cho bọn hắn quy hàng không còn phải xem vận khí nữa. Mà hai người các ngươi nói lần này còn có thu hoạch nữa? là cái gì vậy?”

Đại Ngưu đắc ý nói:“Chúa công, giờ ta mới biết, hóa ra tăng thực lực lại là chuyện dễ dàng như thế. Trước khi tranh đoạt chiến, ta mới up 45, không nghĩ tới chỉ có 10 phút ngắn ngủi chiến đấu với đám Phi Thiên minh, lại up luôn hai cấp. Giờ đã 47 rồi. Mà Hô Thông đại ca thì càng tởm lợm hơn, up một phát bốn cấp. Giờ đã lên 38, danh xưng thánh cấp võ tướng đã không ai còn nói được gì nữa rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.