Mong Ước Lâu Bền

Chương 48: Oan hồn trong đầm tối




Tiêu Lăng Phong đứng lên cũng không nói tiếng nào, mặc dù vẫn không muốn thừa nhận, nhưng mà sự thật là Diệu Tinh rất đẹp. Làn da trắng sáng vừa phải, xương quai xanh xinh đẹp, tuy dáng người không phải đẹp nhất anh từng thấy, nhưng cả người phối hợp với nhau lại tạo thành cơ thể hoàn mỹ nhất.

“Tổng giám đốc Tiêu, hợp đồng này anh có muốn bàn bạc hay không?” Ánh mắt Triệu Chí Viễn nhìn về phía Tiêu Lăng Phong, ông biết Tiêu Lăng Phong cũng chưa thể hiện rõ ý tứ, chỉ cần một câu nói của anh ta, ông có thể đường hoàng mang Diệu Tinh đi. “Các người có ý gì!”

“Tổng giám đốc Triệu, thật sự xin lỗi, là tôi quản giáo không chặt chẽ, Diệu Tinh, uống rượu đi.”

“Tiêu Lăng Phong, làm sao anh không trực tiếp trói tôi lại đưa cho ông ta đi!” Diệu Tinh căm hận nhìn Tiêu Lăng Phong. Đôi mắt cô đã ngấn nước, lại bướng bỉnh không muốn nó rơi xuống.

“Diệu Tinh, cô nhất định phải uống…, tôi cũng không giúp được cô.”

“Muốn tôi nói xin lỗi, anh nghĩ cũng đừng nghĩ nữa!” Diệu Tinh hét lên. Bởi vì dùng quá nhiều sức, nên giọng nói có hơi khàn khàn.

Chân mày Hạ Cẩm Trình nhíu chặt. Ngón tay gõ trên mặt bàn, bầu không khí giương cung bạt kiếm này thật nặng nề.

“Tổng giám đốc Tiêu, nếu cô ta đã không chịu xin lỗi, thế thì tôi sẽ dùng phương pháp của mình để giải quyết!”

Tiêu Lăng Phong dừng lại một chút, lộ ra nụ cười khẽ. “Ông cứ tự nhiên.”

“Tiêu Lăng Phong, anh là tên khốn kiếp!” Diệu Tinh gào thét.

“Vậy thì tôi sẽ không khách khí, Tổng giám đốc Tiêu, chuyện hợp tác, ngày mai chúng ta sẽ tiếp tục!” Ông ta nói xong, cưỡng ép kéo Diệu Tinh ra ngoài.

“Ông buông tôi ra!” Diệu Tinh thét lên, “Tiêu Lăng Phong, anh không phải là người!”

Bỗng nhiên, tim Tiêu Lăng Phong bị lỡ một nhịp. Tuyệt vọng gào thét như thế, rất giống cái đêm ba năm trước…

“Diệu Tinh, tốt nhất cô ngoan ngoãn chút đi, nếu không, cô sẽ hối hận!” Triệu Chí Viễn cảnh cáo, ánh mắt thì đang lưu luyến trước mặt Diệu Tinh. Cảm giác trơn mịn trong lòng bàn tay làm ông ta khoái chí, nếu như không phải nơi này là nhà hàng, ông chỉ ước sao có thể chiếm giữ cô gái mỹ lệ này ngay lập tức.

“Buông tôi ra, các người là bọn khốn kiếp!” Diệu Tinh lớn tiếng kêu lên, Triệu Chí Viễn bịt chặt miệng cô. “Tôi đã cho cô cơ hội, là tự cô không biết quý trọng.” Ông ta nói xong, không quan tâm những người đang đi qua đi lại, ông ta kéo Diệu Tinh ra ngoài.

Tiêu Lăng Phong đứng đó, nhìn Diệu Tinh từ từ khuất khỏi tầm mắt, nhưng mà tiếng la mắng của cô vẫn vang vọng bên tai anh, các ngón tay anh từ từ cuộn chặt lại. “Thì ra Tiêu thiếu gia cao cao tại thượng cũng sử dụng phương pháp xấu xa như thế này để làm thủ đoạn kinh doanh nha! Hôm nay tôi thực sự được mở mang kiến thức rồi!” Hạ Cẩm Trình nói xong thong thả đứng dậy. “Thật là tò mò, nếu Nhã Đình biết, sẽ như thế nào…”

“Hạ Cẩm Trình, chuyện của tôi và Nhã Đình không cần anh quan tâm!”

“Tôi cũng không muốn xem vào.” Hạ Cẩm Trình nhún vai. “Chỉ là… Nếu như có một ngày, Nhã Đình bị ức hiếp như thế, anh sẽ có cảm giác gì?” Hạ Cẩm Trình thoải mái nói.

“…”

“Thế nào, đau đến mức không muốn sống sao!” Hạ Cẩm Trình nói. “Vậy anh có nghĩ tới, khi cô ấy bị người khác ức hiếp, cũng sẽ có người đau lòng như thế. Người đã chết, có lẽ… Cũng có cảm giác.” Hạ Cẩm Trình nói xong, xoải bước đi khỏi nhà hàng.

Tiêu Lăng Phong gắt gao nhìn chằm chằm Hạ Cẩm Trình, mỗi một câu nói của anh ta, rõ ràng đều rất bình thường, nhưng… Tại sao khi nghe thấy, lòng anh lại thấy khó chịu. Anh chậm rãi nắm chặt khăn trải bàn, kéo mạnh một cái.

Xoảng xoảng! Một tràng tiếng vang lanh lảnh, đồ đạc trên bàn ầm ầm rớt xuống.

Một làn gió đêm khẽ thổi làm người ta thấy nóng bức thiếu kiên nhẫn, Diệu Tinh bị kéo ra ngoài, nhét vào một chiếc xe bên đường.

“Triệu Chí Viễn, ông buông tôi ra!” Diệu Tinh gào thét. “Ông mà dám đụng vào tôi, tôi nhất định làm cho ông phải hối hận!”

“Diệu Tinh, tôi không đụng vào cô mới là hối hận!” Triệu Chỉ Viễn cười châm biếm. “Yên tâm, chú sẽ yêu con thật tốt.” Ông đóng mạnh cửa xe.

Roẹt!!!! Quần áo Diệu Tinh đã bị xé rách…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.