Mộng Trong Mộng

Chương 20: 20: Người Trong Bóng Tối




- --26---# Tiểu Đào Đào.

2 Canh giờ sau, Hải Đường cầm một tay nải lớn trở về lại miếu hoang. Còn không quên mua một chút vịt nướng mà Uyển Nhi thích ăn.

" Tiểu Thư, nô tì đã trở về đây. Còn có mua vịt nướng cho người..

Nghe thấy đồ ăn, hai mắt Uyển Nhi sáng rực lên. Vội vã làm sạch sẽ nơi ngồi, chờ đợi Hải Đường vào tới..

" Tiểu Thư, người ăn chút gì đi, sau đó mặc thử xem có vừa y phục nô tì chọn hay không?

" Vừa vừa, em chọn thứ gì dĩ nhiên đều vừa..:" Uyển Nhi nhanh tay xé đùi vịt, vừa nhai vừa nói liên tục..

Hải Đường lẫn Thiên Lý lắc đầu cười thầm, hai nàng phải bó tay với tính ham ăn mới bùng phát này của Uyển Nhi..

" Hai em cũng lại đây ăn đi, vịt nướng là ngon nhất.

Nói xong Uyển Nhi xong xé thịt vịt chia cho hai nàng, Hải Đường, Thiên Lý rưng rưng nước mắt nhìn Uyển Nhi. Cảm giác vịt không ngon, vì trong cổ họng nuốt nước mắt thay nàng.

" Tiểu... tiểu thư, người thay y phục thử xem, vừa mắt hay không?

Uyển Nhi vừa ăn xong, vỗ vỗ bụng căn tròn của mình. Nhìn tai nãi có mấy bộ y phục đủ màu sắc, không quá nổi bật.

Cô cầm lên, chọn cho mình một bộ huyết y đỏ rực. Không hiểu vì sao, cô lại thích màu đỏ rực này. Có lẽ nó nổi bật nhất trong số y phục này sao?

" Hai em cũng thay đi, ra ngoài không thể mặc y phục nha hoàn. Ta vẫn muốn gã hai em ra ngoài, tìm một phu quân tốt.

" Tiểu thư, nô tì không lấy nam nhân nào hết. Nô tì nguyện ý đi theo người..

Mắt thấy hai nàng lại muốn quỳ, Uyển Nhi lắc đầu ngao ngán. Không nói thêm nữa.

Một khắc sau cô cũng thay xong y phục. Rất vừa vặn, mặc vào nhìn cô hệt như đoá bĩ ngạn đỏ rực đầy thần bí quyến rũ, ma mị.

Thiên Lý lẫn Hải Đường cũng vừa thay xong, y phục màu hường. Họa tiết đơn giản hơn với y phục của Uyển Nhi, Thiên Lý tiến tới, đưa khăn lụa màu huyết đưa cho cô. Ý muốn cô thay khăn che mặt.

( Truyện chỉ được đăng duy nhất trên medoctruyenchu.net / Hãy tôn trọng tác giả. Không reup mang Tác phẩm đi bất cứ Wed nào. Mọi thắc mắc xin

liên hệ FB: Phạm My (Tiểu Đào Đào)

Hai nàng không hề biết, dung mạo của Uyển Nhi hoàn toàn khỏi. Mô hồ còn xinh đẹp tuyệt sắc hơn.

" Khụ ~~ Ta quên nói cho hai em biết, thực ra dung mạo của ta đã hoàn toàn hồi phục.

Dứt lời, cô nhẹ nhàng gỡ khăn che mặt ra. Để lộ nhan sắc kinh diễm mê hoặc lòng người.

Hải Đường, Thiêm Lý mở to hai mắt. Miệng không nói thành tiếng..

" Tiểu thư... từ khi nào... người....

" Thật tốt quá, ông trời có mắt... vẫn Không tuyệt tình với người... ô.. ô..

Hai nàng ta ôm lấy Uyển Nhi nhi khóc nấc lên, Uyển Nhi cười ngọt ngào. Khẽ lau đi nước mắt trên gương mặt họ.

" Xem kìa, hai em khóc thật xấu. Hải Đường lại giúp ta vấn lại tóc,  đơn giản một chút.

" Chúng ta liền khởi hành tơi kinh thành.

" Vâng, nô tì giúp người vấn tóc ngay đây. Tiểu thư người để kiểu nào vẫn xinh đẹp như tiên nữ...

" Tiểu thư, chúng ta tới kinh thành làm gì:" Thiên Lý nhịn không được, mà lên tiếng nghi hoặc hỏi.

Uyển Nhi hơi xoa xoa cằm một chút, sau đó nở nụ cười sáng lạn. Thản nhiên nói.. z

" Khụ ~~ chúng ta sẽ mở kĩ viện:"

" Hả????:"Hai nàng kinh ngạc, đồng thanh thốt lên.

Đối với thời đại này, nữ nhân. mở kĩ viện không phải không có. Mà nơi đó không phải là nơi đàng hoàng...

" Hai em đừng lo lắng, ta mở kĩ viện. Nhưng chỉ tiếp thu cô nương có hoàn cảnh không tốt.

" Bán nghệ không bán thân..

Nghe thấy như vậy, hai người thở ra nhẹ nhõm. Một hồi sau, ba người bắt đầu khởi hành một đường thẳng tới kinh thành.

Uyển Nhi không muốn để lộ dung mạo ra, sợ sẽ gây không ít phiền toái. Cô đeo mạn che khuất dung mạo của mình.

Xuốt dọc đường Hải Đường lẫn Thiên Lý luôn miệng hỏi cô. Làm sao đưa hai nàng ra khỏi Tử Cấm Thành, Uyển Nhi chỉ cười chừ cho qua chuyện. Cô nói chính mình vác hai nàng bay qua, chắc chắn sẽ không tin..

Bất giác từ xa một vị trụ trì đi tới gần Uyển Nhi. Toàn thân mặc cà sa màu đỏ xen lẫn vàng. Tay cầm chuỗi hạt, hai mắt nhắm nghiền nhưng lại rất rõ lối đi.

Khi bước qua người Uyển Nhi, vị trụ trì hơi khựng lại. Để lại. một câu nói duy nhất..

" Từ nơi nào, vẫn nên trở về từ nơi đó. Vị thí chủ này, lão nạp nhìn không thấu..

Uyển Nhi kinh ngạc xoay người lại, nhưng không còn thấy vị trụ trì kia nữa. Không lẽ ban giữa thanh thiên bạch nhật cô lại gặp ma?

" Hai em có nhìn thấy, vị sư nào mới đi qua đây không?

Hai nàng ngơ ngác lắc đầu liên hồi, Uyển Nhi chỉ còn cách trấn an mình. Cho rằng mình hoa mắt...

Vị trụ trì có tu vi 300 năm, ông ta nhìn cái gì cũng thấu. Duy nhất nữ nhân kia, vô tình chạm qua lại không thể nào nhìn thấu....

Thế gian này, có nhiều thứ không thể nhìn thấu được. Có lẽ hắn vẫn chưa thể nào đắc đạo được...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.