Mộng Trong Mộng

Chương 18: 18: Đại Náo Phong Lâm




Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần

Nhóm Dịch: Vạn Yên Chi Sào

Vân Phi Dương dựa vào địa hình, né tránh Bạch Vũ Hổ, thân thể nhanh nhẹn không thể ngờ chiếm ưu thế, Bạch Vũ Hổ hình thể to lớn tốc độ rõ ràng muốn chậm hơn nửa nhịp nên tạm thời không bắt được hắn.

Dựa vào thân pháp cùng địa hình, an toàn chỉ tạm thời, cùng nhất phẩm Bạch Vũ Hổ so ra Linh lực trong thân thể, Vân Phi Dương hoàn toàn ít hơn rất nhiều, sớm muộn gì cũng bị đuổi kịp.

Xoát!

Ngay khi Vân Phi Dương lần nữa chuyển hướng, linh lực dần dần tiêu hao hết, tốc độ giảm bớt, mông bị Bạch Vũ Hổ hung hăng chạm một phát.

Tê.

Vân Phi Dương hít một hơi lãnh khí, nhưng dưới chân vẫn chưa ngừng lại, đơn chưởng vỗ vách đá, mượn lực chuyển hướng.

Rống!

Bạch Vũ Hổ lại vồ hụt, giận dữ nộ hống. Thời gian dài như vậy còn không có bắt được một nhân loại nhỏ yếu, khiến nó rất tức giận.

Vù vù.

Bạch Vũ Hổ lần nữa tăng tốc.

Ba!

Vân Phi Dương một lần vỗ lên thạch bích, nhưng không có dựa vào quán tính rẽ hướng, hắn thuận thế vọt đến chỗ thoáng.

Nếu có người thấy, định sẽ cho rằng tên này đang tìm cái chết.

Vây quanh sơn phong, hắn có thể mượn lực tăng tốc chuyển hướng để né tránh, nhưng khi ra nơi khoáng đạt, hắn có thể né tránh sao?.

Nhưng mà.

Kỳ quái là, trong nháy mắt ngay khi Vân Phi Dương thoát đi, đỉnh núi nhọn đột nhiên vỡ vụn, cự thạch trong khoảnh khắc sụp đổ.

Bạch Vũ Hổ thoát không kịp, thân thể bị thạch đầu rơi xuống xuyên thấu.

Ầm ầm!

Núi đá rơi xuống, nhấc lên cát bụi cuồn cuộn.

Vân Phi Dương thoát ra ngoài, thấy Bạch Hổ bị đá nhọn đâm xuyên thân thể, nhất thời buông lỏng một hơi, nhưng Linh lực hao hết, chân hắn mềm nhũn, cả người như bùn nhão co quắp ngã trên mặt đất.

Núi đá sụp đổ là kiệt tác của hắn.

Mỗi lần đánh trên thạch bích hắn vừa mượn lực chuyển hướng đồng thời vận chuyển Tam Thức Cầm Long Thủ, chiêu này có một chổ đặc biệt là có thể hình thành ám kình tác dụng vào bên trong của đối tượng.

Nhiễm Tiểu Huy chính vì bị ám kình trong cánh tay phản phệ gây ra gãy tay.

Lần lượt nện trên thạch bích, ám kình thẩm thấu, cuối cùng đánh nát đá trong lòng núi, mà mất trọng tâm, thạch bích tự nhiên sụp đổ, do đó mới có một màn Bạch Vũ Hổ bị đá rơi xuống đâm xuyên thân thể.

Nói thật.

Vân Phi Dương làm đến bước này hoàn toàn do hắn có sự tính toán cùng thông hiểu siêu phàm đối với vũ kỹ. Nếu như tính toán sai lầm, không đoán được thời gian cùng địa điểm cự thạch rơi xuống, thì hắn sẽ thảm.

Đương nhiên.

Càng trọng yếu là Bạch Vũ Hổ thụ thương từ trước dẫn đến tốc độ bị cản trở nên hắn mới có thể thừa cơ tránh thoát.

(Truyện được thực hiện bởi Hám Thiên Tà Thần -)

...

Hơi chút nghỉ ngơi.

Vân Phi Dương nhịn đau đứng lên, đi đến thi thể Bạch Vũ Hổ, hắn từ không gian giới chỉ lấy ra dao găm sắc bén thuần thục lột da.

Da lông Nhất phẩm hung thú so gấu ngựa còn đáng tiền hơn nhiều.

Ừm?

Sau khi lột xuống da lông, Vân Phi Dương phát hiện chỗ lồng ngực Bạch Vũ Hổ mơ hồ có lưu quang lấp lóe.

- Tinh hạch?

Vân Phi Dương có chút ngoài ý muốn, lúc này hắn vung vẩy dao găm xé mở lồng ngực Bạch Vũ Hổ, một khỏa tinh hạch lớn chừng trứng gà lăn xuống.

Võ giả tu luyện võ đạo, trong đan điền uẩn dục Linh lực, hình thành cội nguồn cung cấp lực lượng, tinh hạch uẩn dục trong thân thể hung thú đồng dạng cũng là cội nguồn lực lượng.

Chỉ có đạt tới nhất phẩm hung thú, mới có tỷ lệ uẩn dục ra tinh hạch.

Vân Phi Dương vuốt vuốt tinh hạch nóng hầm hập, cười nói:

- Không ngờ đầu mèo nhỏ này có thể uẩn dục ra tinh hạch, coi như thu hoạch ngoài ý muốn.

Tinh hạch ẩn chứa nguyên năng lượng, khảm nạm binh khí và hộ giáp có thể đề cao uy lực, ngoài ra cũng có thể phân giải thành tài liệu luyện đan, luyện dược.

Nói đơn giản.

Công dụng của Tinh hạch rất nhiều, giá cả cũng rất cao, Vân Phi Dương có thể thu được một khỏa nhất phẩm tinh hạch, cũng coi như may mắn.

(Truyện được thực hiện bởi Hám Thiên Tà Thần -)

...

Ban đêm.

Vân Phi Dương nằm sấp trong sơn động, trên mặt hiện vẻ đau đớn, bời vì Mục Oanh đang bôi thuốc cho hắn, giờ không biểu hiện ra thì phải chờ đến khi nào.

Thuốc này do chính hắn phối.

Bởi vì tinh thông Độc Đạo, hầu như bên trong thảo dược hắn phối đều trộn lẫn một số độc dược có độc tính không mạnh.

Cũng khó trách tên này biểu lộ ra như thế.

Trộn độc dược vào dược liệu, tuy có tác dụng liệu thương nhưng khẳng định sẽ mang đến tra tấn thống khổ cho người phục dụng.

- Vân đại ca, đau không.

Nhìn lấy hai đạo vết trảo bắt mắt sau lưng, Mục Oanh đau lòng không dứt, sợ mình bôi thuốc mang thống khổ đến cho hắn.

Tại trước mặt nữ nhân mình thích, coi như đau cũng phải nhịn.

Cho nên Vân Phi Dương tiêu sái nói:

- Không đau, tiếp...

Ba.

Nhưng lúc này, Mục Oanh thoa thảo dược trực tiếp lên trên vết thương của Vân Phi Dương.

Tê!

sắc mặt Vân Phi Dương nhăn nhó hẳn lên.

Quả nhiên, dược vật có kèm độc tính, thoa lên vết thương như một sự tra tấn.

- Oanh... Oanh Oanh...

Vân Phi Dương sụp đổ:

- Nhẹ, nhẹ!

Ba.

Mục Oanh thừa dịp Vân Phi Dương nói chuyện, lại thoa thảo dược lên trên vết thương.

- A!

Vân Phi Dương hét thảm.

Hai lần bị tập kích không có dấu hiệu nào để hắn chịu nhiều đau khổ.

Bất quá.

Sau khi thảo dược được thoa lên, cảm giác đau đớn cũng giảm bớt không ít.

Sau khi bôi thuốc ở phần lưng, chỉ còn lại thương tổn trên mông, khi Mục Oanh chuẩn bị thoa nốt thảo dược còn thừa, Vân Phi Dương vội vàng nói.

- Oanh Oanh, để ta thoa đi.

Nàng thoa thuốc vài lần, tâm lí hắn có chút sợ, hắn cũng không dám giao mông nhỏ của mình cho nàng nữa.

(Truyện được thực hiện bởi Hám Thiên Tà Thần -)

...

Hôm sau.

Vết thương trên người Vân Phi Dương đã khép lại.

Quá trình tuy thống khổ, nhưng hiệu quả trị liệu vô cùng rõ rệt.

Mục Oanh khó tin nói.

- Vân đại ca, huynh phối dược thật thần kỳ.

- Tất nhiên

Vân Phi Dương nói khoác:

- Trên thế giới này, bàn về y thuật, ai cũng kém nam nhân của muội.

Mục Oanh bĩu môi.

- Được.

Vân Phi Dương hoạt động gân cốt, nói:

- Chúng ta lên đường thôi.

Hai người tiếp tục lên đường.

Ước chừng nửa ngày, rốt cục ra khỏi sơn lâm rậm rạp, hướng đến Đông Lăng thành.

Chỉ là ven đường, Vân Phi Dương thủy chung suy nghĩ.

Ngày hôm qua rỏ ràng hao hết linh lực, nhưng tại sao chỉ cần qua một đêm linh lịch lại hồi phục tràn đầy.

- Bởi vì Nghịch Thiên Quyết chăng?

Vân Phi Dương bắt đầu coi trọng môn tâm pháp này,.

Hắn càng không hiểu, hắn vốn xuất thân Thần Giới, hoàn cảnh ưu việt nên hắn chưa từng tiếp xúc với tâm pháp cấp thấp, hắn luôn nghĩ rằng, tâm pháp cấp thấp thì sẽ không có tuyệt phẩm. Hắn chưa từng sưu tập một quyển tâm pháp cấp thấp nào cả.

Như vậy, không gian giới chỉ của hắn tại sao lại cất giữ một bản Nghịch Thiên Quyết?

- Thật kỳ quái...

Vân Phi Dương nghĩ sao cũng không thông.

Đúng lúc này, Mục Oanh nhẹ nhàng giật góc áo hắn, nhẹ nói:

- Vân đại ca.

- Ừm?

Vân Phi Dương lấy lại tinh thần, nhìn thấy con đường phía trước đứng mấy vị đại hán, tay cầm vũ khí mặt dữ tợn nhìn hắn.

Nhìn trang phục bọn họ, rỏ ràng là cường đạo.

Quả nhiên.

Một hán tử mặt đen giơ Đại Hoàn Đao, âm thanh lạnh lùng lên tiếng:

- Đường này ta mở, cây này do ta trồng, muốn qua phải bỏ tiền mãi lộ.

Vân Phi Dương đanh mặt lại.

Đến thời nào rồi, cái nghề cường đạo này không thể thay đổi được khúc dạo đầu nào hay hơn à.

Đại ca.

Một tên cường đạo chỉ Mục Oanh, mặt cười xấu xa:

- Tiểu nương bì này lớn lên xinh đẹp, xem mặt nàng trắng noãn, thật muốn đi lên xoa xoa bóp bóp vài cái, nhìn bộ ngực xem, ta dám chắc một bàn tay cầm không hết nha.

Mục Oanh sợ hãi tránh sau lưng Vân Phi Dương.

Con ngươi Vân Phi Dương lóe lên vẻ lạnh lùng, dám đùa giỡn nữ nhân hắn coi trọng, muốn chết mà!

Ba.

Đột nhiên, cường đạo đầu mục đánh mặt thủ hạ, cả giận quát:

- Nói bao nhiêu lần rồi không nghe, chúng ta chỉ cướp tiền, không cướp sắc, một chút đạo đức nghề nghiệp cũng không có, ta thật mất mặt vì ngươi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.