Mộng Trong Mộng

Chương 12: 12: Yêu Phi Bị Bôi Nhọ




Vị Tôn Linh này là một Đại Võ Giả đỉnh phong khác của Tôn gia, đã vô cùng cao tuổi, không còn sống được bao nhiêu năm nữa, bởi vì là nữ, cho nên ở trên địa vị không bằng Tôn Không.

Chỉ thấy Tôn Linh lộ ra vẻ mặt kiên quyết xông về phía Diệp Thiên, phảng phất như muốn đồng quy vu tận. Cùng lúc đó, Tôn Không cùng với hai vị Đại Võ Giả còn sống cũng phi tốc lui lại.

"Đi chết đi!" Trên khuôn mặt nhăn nheo của Tôn Linh xuất hiện vẻ dữ tợn.

Sau một khắc, khí tức của Tôn Linh bỗng nhiên tăng vọt lên gấp mấy lần, đột nhiên nổ oanh một tiếng.

Tôn Linh tự bạo không thua gì một kích toàn lực của Tông Sư, bao trùm chu vi 100 mét, toàn bộ phòng ốc bên trong cái phạm vi này hóa thành mảnh vỡ, thậm chí ngay cả mặt đất đều bị đánh ra một cái động lớn.

Mấy người Tôn Không mặc dù kịp thời lui ra, nhưng bởi vì thời gian quá ngắn, cho nên cũng bị liên lụy, nhao nhao thổ huyết, thụ thương không nhẹ.

"Diệp Thiên coi như không chết cũng tuyệt đối sẽ bị thương nặng!" Tôn Không hưng phấn nói.

Ở khoảng cách gần như vậy, tốc độ của Diệp Thiên cho dù có nhanh hơn cũng khó có thể tránh thoát.

Hơn nữa bí thuật tự bạo của Tôn Linh là bao trùm toàn phương vị, căn bản khó có thể tránh đi chỗ yếu hại, đối với Tông Sư mà nói, dạng tự bạo này là không có tác dụng gì, bởi vì Tông Sư chỉ dựa vào phòng ngự liền đủ để chống đỡ.

Nhưng Diệp Thiên lại không phải là Tông Sư, lực phòng ngự còn kém hơn so với Tông Sư nhiều lắm, tuyệt đối không ngăn cản được đòn tự bạo này.

"Chỉ đáng tiếc cho Tôn Linh!" Tôn Không thầm nghĩ.

Nhưng nếu so sánh với sự tồn vong của Tôn gia mà nói, cái chết của Tôn Linh vô cùng có giá trị.

Cùng lúc đó, người Tôn gia cũng nhao nhao kích động khóc ồ lên.

"Diệp Thiên rốt cục đã chết rồi, chúng ta đã bảo vệ được Tôn gia!"

"Trưởng lão Tôn Linh thật là vĩ đại, dĩ nhiên lại đồng quy vu tận cùng với địch nhân!"

"Ha ha, Diệp Thiên cho dù là thiên tài thì lại như thế nào, còn không phải là chết ở trong tay của Tôn gia chúng ta?"

Nhưng mà, đúng vào lúc này, một giọng nói giễu cợt từ trong bụi mù truyền ra.

"Các ngươi có phải hay không là cao hứng quá sớm?" Diệp Thiên bước ra ngoài đống tro bụi, quần áo toàn thân rách nát, nhưng trên người lại không có một chút thương thế nào.

"Không có khả năng, ngươi vì sao lại không bị thương?" Tôn Không bị dọa đến mức lui về sau một bước, trên khuôn mặt không có một tia huyết sắc.

Những người Tôn gia khác cũng lộ ra sắc mặt trắng bệch, trong ánh mắt tràn đầy sự tuyệt vọng.

Đây chính là một kích tự bạo của trưởng lão Tôn Linh, sánh ngang với một kích toàn lực của Tông Sư, lại là loại công bao trùm trong một phạm vi lớn, không có phòng ngự cấp Tông Sư căn bản là đừng hòng đỡ được. Nhưng Diệp Thiên lại không hề bị thương!

Nhưng mà, chỉ có bản thân Diệp Thiên là rõ ràng, hắn cũng không đỡ được, mà đã bị nổ đến mức trọng thương. Phòng ngự thật sự là chỗ thiếu hụt của hắn, mặc dù hắn đã dùng tốc độ gấp 12 lần vận tốc âm thanh nhanh chóng thoát đi, nhưng vẫn chậm một bước, hắn thật sự không ngờ rằng một vị Đại Võ Giả vậy mà sẽ sử dụng bí thuật tự bạo.

Nếu như sớm đoán được mà nói, hắn sẽ không để cho Tôn Linh có cơ hội tự bạo. Bất quá, hắn vẫn cách trung tâm đòn tự bạo 10 mét, cho nên vẻn vẹn chỉ bằng vào phòng ngự Tinh Anh Võ Giả, hắn chỉ bị trọng thương mà thôi, ở dưới hiệu quả của thiên phú khép lại đỉnh cấp, trong mười mấy giây thời gian liền khôi phục lại thương thế. Ít nhất là ở bên ngoài không hề có một vết thương nào.

"Ta đã xem thường các ngươi!" Diệp Thiên không thể không thừa nhận là bản thân quá coi thường Đại Võ Giả, bất quá hắn sẽ rút kinh nghiệm.

"Mau trốn!" Tôn Không hô to, hắn là người đầu tiên chạy trốn.

Nhưng mà tốc độ của hắn có nhanh hơn nữa, cũng không nhanh bằng Diệp Thiên.

Quang mang lóe lên, Diệp Thiên đã đuổi kịp Tôn Không.

Một cái chớp mắt tiếp theo, thi thể của Tôn Không ngã trên mặt đất.

Vẻn vẹn một hơi, Diệp Thiên liền miểu sát Tôn Không.

Vào thời điểm Diệp Thiên đang chuẩn bị đại khai sát giới, ở cách đó không xa truyền đến một giọng nói trầm trọng.

"Tiểu hữu, có thể nể mặt của ta, buông tha cho những người Tôn gia này hay không?" Vừa dứt lời, liền có một ông lão mặc áo bào trắng xuất hiện ở trong tầm mắt của Diệp Thiên.

"Tông Sư!" Diệp Thiên liếc nhìn một cái liền nhận ra thân phận của đối phương.

Đối phương hiển lộ ra khí thế Tông Sư không thể nghi ngờ, không phải là Đại Võ Giả có thể so sánh.

Rất nhanh, vị Tông Sư này liền đi tới vị trí cách Diệp Thiên 50 mét.

"Dò xét!"

—— ——

Nhân loại: Diêu Diệp

Thiên phú tu luyện: Cao đẳng

—— ——

"Nguyên lai chỉ là một vị Tông Sư phổ thông!" Diệp Thiên không hề đặt người này vào mắt.

Lấy thiên phú tu luyện Cao đẳng của đối phương mà nói, tu vi tất nhiên chỉ là Tông Sư sơ kỳ mà thôi.

Chỉ là Tông Sư sơ kỳ, lực lượng thân thể nhiều lắm chỉ mới đạt tới hơn 100 vạn cân, coi như hắn nắm giữ lực lượng 150 vạn cân, tăng thêm sự tăng cường của nguyên lực bất quá cũng chỉ có lực lượng 300 vạn cân.

Đòn công kích mạnh nhất của Diệp Thiên thế nhưng là có thể đạt đến lực lượng 600 vạn cân a!

Về phần tốc độ mà nói, tốc độ của Tông Sư phổ thông có thể đạt được tới 10 lần vận tốc âm thanh cũng không tệ rồi, mà Diệp Thiên lại có tốc độ gấp 12 lần vận tốc âm thanh, đồng dạng cũng có thể nghiền ép vị Tông Sư này.

Ưu thế chân chính của vị Tông Sư này chính là phòng ngự!

Nhưng Diệp Thiên chỉ cần không để cho đối phương đánh trúng chính mình là được, phòng ngự có cũng được mà không có cũng không sao.

Luận thực lực mà nói, vị Tông Sư này không bằng hắn.

"Ta vì sao ta phải cho ngươi mặt mũi?" Diệp Thiên không kiêu ngạo không tự ti mà nói.

Diêu Diệp nhìn chằm chằm vào Diệp Thiên nói: "Bằng vào việc lão hủ là Tông Sư!"

"Tông Sư? Chỉ dựa vào cái này còn chưa đủ tư cách!" Diệp Thiên ngay cả một chút mặt mũi cũng không cho Diêu Diệp.

Xoạt!!! Đám người ở bốn phía nhao nhao khiếp sợ, trong đó còn có không ít người tới xem náo nhiệt.

Bọn hắn rất kinh ngạc đảm lượng của Diệp Thiên, đây chính là Tông Sư a! Diệp Thiên có mạnh hơn nữa, lại có thể chống đối được với Tông Sư hay sao?

"Diêu Tông Sư, ngài hãy làm chủ cho Tôn gia chúng ta a!" Hai vị Đại Võ Giả Tôn gia còn sống đi tới trước mặt Diêu Diệp, quỳ xuống cầu xin.

"Khẩn cầu Diêu Tông Sư làm chủ cho Tôn gia chúng ta!" Một lượng lớn người Tôn gia nhao nhao quỳ trên mặt đất, khẩn cầu Diêu Diệp chủ trì công đạo.

"Cái công đạo này, ta sẽ làm!" Diêu Diệp nhàn nhạt nói.

Kỳ thật, hắn cũng không quan tâm đến sinh tử của đám người Tôn gia, nhưng Tôn gia dù sao cũng là gia tộc tới từ căn cứ Thiết Nha, nếu như mới đến căn cứ Lâm Hải không bao lâu, liền bị Võ Giả của căn cứ Lâm Hải diệt môn, ảnh hưởng của chuyện này quá lớn.

Nếu hắn là một trong hai đại Tông Sư của căn cứ Thiết Nha, lại thờ ơ không quản chuyện này, điều này đại biểu cho căn cứ Thiết Nha sợ hãi căn cứ Lâm Hải.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.