Mộng Tình - Thập Ngũ Vỹ

Chương 31: 31: Bóng Đen Của Lý Nhiên




Lượt xem ngày đầu tiên của bộ phim mới không đạt được kì vọng của đạo diễn, 24 giờ sau mới nhích hơn 5 triệu một tí.

Hôm sau lúc đi quay phim đạo diễn nhìn đến là phờ phạc, giờ giải lao ôm điện thoại thở ngắn thở dài.

Là linh hồn của cả đoàn làm phim, anh như vậy có ảnh hưởng rất lớn đến những người dưới mình, thế là bầu không khí bi thảm bao trùm cả đoàn làm phim.

Tâm trạng của Thịnh Kiến Trạch cũng không tốt cho lắm.

Anh tự thấy là kĩ năng diễn xuất của mình không tệ lắm, nhìn cũng đẹp trai, thế mà trong vài cái bình luận lác đác dưới bộ phim, đa phần đều là khinh bỉ anh.

Nói anh quá là đẹp trai, nhìn không giống cảnh sát mà như nhân vật phản diện vậy, còn nói anh lúc nào cũng tỏ ra cool ngầu, kĩ năng diễn xuất gượng gạo chết đi được, đóng vai cảnh sát mà lại diễn thành tổng tài bá đạo, chẳng kém gì diễn viễn XX nọ.

Người diễn viên XX kia có kĩ năng diễn xuất bị chế giễu nhiều năm nay, dư luận đều nói anh ta diễn cái gì cũng y như nhau, có thể làm người ta nhìn thấy tên là muốn tránh.

So sánh anh với vị minh tinh đang “hot” kia không biết là đang làm nhục ai nữa, nhưng dù sao thì tâm trạng của anh chỉ tệ hơn mà thôi, quay phim cả ngày mà chả nhập tâm được tí gì.

Mà theo Hải Đồ thấy, cái trạng thái không nhập tâm được của anh thế này lúc quay phim còn tạo hiệu quả tốt hơn.

Càng giống hơn cái nhân vật không có bản lĩnh gì lớn lao, gặp chuyện chỉ biết nhờ vả các tiền bối, tâm địa không xấu làm người nhiệt tình trong kịch bản.

Chứ không phải cái khí thế mỗi lần ngẩng đầu nở nụ cười tà mị kiểu trời lạnh Vương phá (1) như bình thường.

(1): Trong mấy bộ ngôn tình với đam mỹ hay có cái thể loại “Hôm nay trời lạnh, cho nhà họ Vương phá sản đi.” của mấy anh tổng tài ý.

Chuyện Hải Đồ nhìn ra thì người khác chắc chắn cũng nhìn ra, nên để quá trình quay phim được tiến hành thuận lợi, tất cả mọi người quyết tâm không an ủi anh gì hết.

Buổi trưa sau khi cơm nước xong đạo diễn tìm một góc để hút thuốc, hút hết điếu này đến điếu khác, hút xong đưa tay vò mái đầu đã thưa thớt tóc, trở về tiếp tục công việc.

Suy sụp tinh thần mất hai ngày, đạo diễn quyết định tập trung vào gia tăng quảng bá cho bộ phim.

Vì anh kiêm luôn cả nhà sản xuất, nên rất có quyền quyết định về mặt tài chính, sau khi thức suốt đêm để làm dự toán mới, hôm sau trên các nhà đài đã xuất hiện quảng cáo của bộ phim “Ẩn hình”.

Xét thấy trong đoàn làm phim cũng không có nhân vật nào đình đám, nên khi quảng cáo chỉ giới thiệu nội dung bộ phim, cảnh phim, cắt nối vài đoạn, không dùng giọng điệu quá hoành tráng, chỉ là nhìn không quá tệ, mong đợi kết quả sau này.

Sau một phen như vậy, không ngờ lại kéo được danh tiếng đoàn làm phim lên không ít, trên mấy trang mạng đã bắt đầu xuất hiện khu bình luận riêng cho bộ phim.

Một tuần sau đó, lượt xem của 2 tập mới phát sóng đã lên đến 80 triệu!

Lượt xem nhiều hơn thì bình luận cũng nhiều hơn, đại đa số đều là bình luận khách quan, khen đoàn làm phim có tâm.

Nhưng không ít người nói rằng diễn xuất của nhiều diễn viên vẫn còn gượng gạo, trong đó được nhắc tên nhiều nhất là Thịnh Kiến Trạch.

Vết thương lần trước của Thịnh Kiến Trạch còn chưa kịp khép lại đâu.

Quá nhiều người nói, Thịnh Kiến Trạch mới bắt đầu hoài nghi có phải vấn đề ở mình hay không. Anh chuyển ánh mắt về phía người bị chê ít nhất là Hải Đồ, cố gắng xem cậu diễn thế nào.

Sau đó đến lúc quay phim cũng không cẩn thận mà lơ là, bị đạo diễn sạc một trận.

“Thịnh Kiến Trạch, cậu đang báo cáo với lãnh đạo sao không nhìn lãnh đạo mà nhìn chỗ nào đấy? Trên mặt Hải Đồ có lời thoại à?”

Lượt xem nhiều hơn đạo diễn nói chuyện cũng táo bạo hơn, ngay cả nhà đầu tư cũng dám chỉ vào mũi mà mắng.

Thịnh Kiến Trạch rất ít khi bị đối xử như vậy, nên chợt cảm thấy rất xấu hổ, anh thu lại ánh mắt trên người Hải Đồ, đạo diễn cũng đúng lúc mà thu lại lời nói của mình, tiếp tục quay phim.

Nửa ngày nay Hải Đồ cứ cảm giác có một ánh mắt gắn chặt trên người mình, cậu bị nhìn đến sợ hết cả hồn, cử tưởng mình lộ ra sơ hở gì.

Nhân lúc nghỉ ngơi Hải Đồ trốn vào nhà vệ sinh, ngắm mình từ trên xuống dưới, bảo đảm là không mọc ra cái gì thừa thãi, mới thở phào một cái, yên tâm đi ra ngoài.

Trên đường về gặp được Thịnh Kiến Trạch đang đứng hút thuốc, người kia liền dùng một ánh mắt rất kì quái nhìn cậu, sau đó dừng lại trên gương mặt cậu, cân nhắc rồi hạ giọng nói: “Có rảnh không? Ra ngoài tâm sự chút.”

Vì vậy Hải Đồ cùng anh đi ra ngoài.

Sau khi đi ra ngoài Thịnh Kiến Trạch cứ mải mê hút thuốc, không có vẻ gì là định nói chuyện.

Hải Đồ đứng hít khói mười mấy phút, cuối cùng không chịu được phải mở miệng hỏi: “Anh muốn nói cái gì?”

Thịnh Kiến Trạch hút xong điếu cuối cùng, ném tàn thuốc xuống chân rồi dập đi, hít một hơi đầy khói thuốc, hỏi Hải Đồ: “Cậu… lúc đóng phim, có kỹ xảo gì vậy?”

Nói ra những lời này Thịnh Kiến Trạch thấy cực kỳ mất mặt, thế chẳng khác nào thừa nhận mình không bằng người ta.

Thực ra anh cũng thấy không phục, rõ ràng anh dã quan sát rồi, kỹ năng diễn xuất của Hải Đồ cũng chẳng có gì ghê gớm, nhưng khán giả lại yêu thích cậu một cách khó hiểu.

Bây giờ dưới khu bình luận có hẳn một ngày 7-1 âm lịch để tỏ tình với cậu.

Hỏi Hải Đồ về vấn đề kỹ năng diễn xuất… Nói thật cậu cũng không biết, nhìn cậu diễn có vẻ tốt chủ yếu là nhờ một đám diễn kém xung quanh làm cậu bật lên thôi.

Trên thực tế người xem cũng chẳng cần diễn viên phải diễn quá xuất sắc, có thể định hình được nhân vật là ok, nếu không so sánh thì cũng chẳng ai nhìn ra được sự khác biệt của diễn viên.

Đối với người xem, kịch bản trôi chảy, đạo cụ ổn, diễn viên dễ nhìn là đủ rồi, thậm chí vì bây giờ đại đa số phim truyền hình không có đủ những yếu tố đó mà yêu cầu của khán giả cũng bị cắt giảm xuống, ví dụ như chỉ cần diễn viên đẹp là được.

Bình thường Thịnh Kiến Trạch trông cũng khá đẹp trai, góc cạnh rõ ràng đủ sự nam tính, thân thể cường tráng làm các em gái phải âm thầm nuốt một ngụm nước bọt.

Nhưng anh không ăn hình cho lắm, vào ống kính máy quay nhìn Thịnh Kiến Trạch béo hơn bên ngoài một chút, nhìn có vẻ khỏe mạnh. Hơn nữa anh hay có theo quen nhếch một bên khóe môi, lại càng là người ta thấy khó chịu.

Thấy Hải Đồ có vẻ khó xử, ấp úng không nói lời nào, Thịnh Kiến Trạch liền đốt một điếu thuốc, cà lơ phất phơ nói: “Thôi, là tôi lắm miệng, không muốn nói cũng không cần nghĩ nhiều đâu.”

Anh phi một cái nhổ ra mẩu thuốc lá đã cháy gần hết, giả vờ không vấn đề phất tay: “Cậu quay về đi, lát nữa đạo diễn lại gọi đấy.”

Hải Đồ không ngốc, nhìn dáng vẻ anh như vậy là biết người này nói một đằng nghĩ một nẻo.

Cậu vốn đang sắp xếp câu từ sao cho phải, giờ thì chẳng thèm suy nghĩ nữa, mở miệng nói thẳng: “Vì anh mang thói quen của mình vào trong bộ phim.”

Nói ra được câu đầu thì sau đó trôi chảy hơn nhiều.

“Anh thử nghĩ mà xem, bình thường khi không đóng phim anh thích nhướng mày mỉm cười với các cô gái, cả khi đóng phim cũng vậy.” Hải Đồ liệt kê ra vài cảnh, đều là những cảnh của mấy tập trước: “Thế nhưng nhân vật anh đóng không phải vậy mà, cậu ta là kiểu người cần khoản vay cho sinh viện cộng thêm học bổng mới học xong đại học, trong nhà còn có một em trai đang học lớp 12, bữa sáng chỉ nửa cái bánh mì nửa cái bánh bao là xong, sao có thể đùa giỡn đồng nghiệp được chứ?”

Hải Đồ nói tiếp: “Trong phần giới thiệu bối cảnh nhân vật đã nói rõ ràng, Lý Sâm chưa từng yêu đương bao giờ, thế nhưng nhìn anh không giống vậy chút nào.”

“Ngược lại giống mấy vai nam chính quá tận thiên phàm trong phim thần tượng ấy.”

Một lèo nói ra tất cả những gì muốn nói, Hải Đồ nuốt miếng nước bọt, cảm thấy hơi khát.

Trong lòng cậu có chút lo lắng, Bảo ca đã dặn khi nói chuyện không được thẳng thắn quá, có khi nào cậu đã đả kích người ta rồi không?

Đúng là Thịnh Kiến Trạch đã bị đả kích, anh vẫn cho rằng bản thân rất hoàn mỹ, kể cả có bị mắng cũng nghĩ là do thẩm mỹ người ta có vấn đề.

Hỏi Hải Đồ phương pháp đóng phim không phải để nghe góp ý, mà là muốn có người với anh rằng, thực ra anh không hề sai.

Nhưng Hải Đồ nói ra những lời này không chút lưu tình, phá vỡ hết mọi ảo tưởng của anh, chẳng khác nào túm cổ áo anh rồi hét thẳng vào mặt: Mày đúng là thằng bỏ đi!

Anh thấy rất khó tiếp thu.

Đứng im càng lâu, Hải Đồ càng thấy chột dạ, cứ có cảm giác mình đã làm sai chuyện gì rồi.

Cậu càng lúc càng nôn nóng bất an, thậm chí không dám ngẩng đầu lên nhìn Thịnh Kiến Trạch.

“Tôi quay lại đây.” Không muốn tiếp tục chờ đợi trong tình trạng như vậy nữa, Hải Đồ biến thành con rùa, nói xong cái chạy luôn.

Cảm xúc của Hải Đồ đến nhanh mà đi cũng nhanh, quay được 2 cảnh sau đã đem Thịnh Kiến Trạch quên sạch sẽ.

Đến khi đạo diễn nói muốn thay đổi cảnh diễn, quay cảnh ngày mai trước, cậu mới nhớ ra.

Lúc thông báo với Hải Đồ, đạo diễn có giải thích một câu: “Thịnh Kiến Trạch có chút việc, ngày mai không quay được, cậu ta muốn quay bù cho cảnh ngày mai.”

Vì vậy Hải Đồ vốn đã quên sạch người ta giờ mới nhớ tới, hình như mình đã làm chuyện gì không hay ho cho lắm?

Bình thường những chuyện liên quan đến công việc Hải Đồ đều chạy đi hỏi Bảo An, thế như vụ này của Thịnh Kiến Trạch hình như không liên quan đến công việc cho lắm.

Cho nên cậu do dự một chút, quyết định đi hỏi Kỳ Khiêm.

Kỳ Khiêm đang bàn chuyện thu mua một dự án.

Một trong những mảng kinh doanh chính của tập đoàn nhà hắn là người máy công nghiệp, sau mấy chục năm gây dựng, quy mô tập đoàn có thể coi là dẫn đầu. Mà bây giờ đã không còn nhiều chỗ trống để phát triển, cho nên cấp lãnh đạo quyết định mở rộng phạm vi nghiệp vụ, đầu tư cả vào người máy cỡ nhỏ và người máy gia dụng.

Thế nhưng đối với hai lĩnh vực này, có thể nói là bọn họ không có tí kinh nghiệm nào, nếu bây giờ mà đi nghiên cứu phát minh, không những cần nhiều vốn, lại còn bị người khác bỏ xa, rất khó phát triển.

Cho nên Kỳ Khiêm đã để mắt tới một nhà máy sản xuất người máy lâu năm, công ty kia làm ăn đình trệ đã lâu, báo cáo doanh thu 2 năm nay đều là con số âm, lúc này được thu mua, đương nhiên kì kèo không bao lâu là đồng ý luôn.

Kế hoạch thu mua đã được tiến hành từ lúc Kỳ Khiêm vẫn còn bệnh, nhân sự hai bên đàm phán suốt mấy tháng cuối cùng mới nhất trí được với nhau về mọi vấn đề tranh cãi, lúc này hai bên mới có thể ngồi xuống, hòa hoãn nói chuyện với nhau.

Lúc Hải Đồ nhắn tin tới thì Kỳ Khiêm sắp họp xong, chỉ chờ hai bên ký xuống cái tên để tượng trưng nữa thôi.

Lúc họp Kỳ Khiêm không đưa điện thoại cho trợ lý, mà đặt trong túi quần mình, bây giờ thấy nó rung lên, biết ngay là Hải Đồ nhắn tin.

Dù sao số người liên lạc với điện thoại này cũng không nhiều, đa số đều biết là mình đang ký thỏa thuận, sẽ không dại mà quấy rầy.

Trong đầu hắn suy nghĩ xem Hải Đồ sẽ nhắn cho mình cái gì

Chắc là vài ảnh phong cảnh tẻ nhạt, hoặc là một câu chuyện cười không buồn cười tí gì, còn không thì ăn được món gì đó rất ngon chăng?

Kỳ Khiêm bị phân tâm, một bên nghe người khác nói chuyện, một bên đoán xem Hải Đồ đang làm gì, trên mặt không tự chủ được mà mang theo chút ý cười.

Những người khác thấy vẻ mặt của hắn, trong lòng suy đoán chắc ông chủ rất hài lòng với vụ làm ăn này, biểu hiện thế này có phải là định tăng lương cho bọn họ không?

Hết chương 28.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.