Mộng Tình - Thập Ngũ Vỹ

Chương 28: 28: Linh Hồn Khảo Vấn Lãnh Vô Yên




Hải Đồ không biết Kỳ Khiêm sẽ lái xe nào đến, nên tạm thời chỉ có thể tản mạn không mục đích nhìn xung quanh.

May mà Kỳ Khiêm cũng không làm cậu phải chờ quá lâu, một lát sau, một chiếc SUV chậm rãi dừng sát ở ven đường.

Cửa xe mở ra, từ bên trong bước ra một dáng người quen thuộc.

Kỳ Khiêm mở cửa xe, dang tay tiếp được cái người đang lao tới: “Điện thoại di động đâu?”

“Hết pin mất rồi!”

Hải Đồ vừa mới lại gần, đã có một hỗn hợp mùi trộn lẫn giữa mùi thuốc lá, mùi nước hoa và mùi đồ ăn đập vào mặt Kỳ Khiêm.

Cái mùi này quá khó ngửi, Kỳ Khiêm mặt không đổi sắc đẩy cậu ra xa một chút, sau đó kéo người qua một bên, đứng ở cửa ghế sau suy nghĩ một giây, cuối cùng vẫn mở cửa ghế phó lái ra: “Đi lên.”

Hải Đồ lên xe, thắt chặt dây an toàn, chờ Kỳ Khiêm ngồi lên là mặt mày hớn hở kể cho hắn nghe những chuyện cậu gặp phải tối nay.

“Cô bé kia đúng là đang thương thật, em ấy bảo nhà không có tiền để đi học, nên mới phải ra ngoài kiếm tiền sớm như vậy.” Cậu đem hết chuyện buồn người ta tâm sự với mình kể cho Kỳ Khiêm nghe, sau khi kể xong còn thở dài: “Bố mẹ em ấy thật là quá đáng mà.”

Kỳ Khiêm khởi động xe, trước sự căm phẫn sục sôi của cậu chỉ cười cười cho qua, những trường hợp xã giao như thế này hắn đã tham gia vô số lần, nghe qua đủ các thể loại câu chuyện, tất cả đều kiểu như cùng đường lắm phải làm nghề này.

Nhưng Hải Đồ không giống hắn, cậu dễ bị lừa gạt như vậy…

Kỳ Khiêm suy nghĩ một chút, vẫn phải nhắc nhở: “Chuyện thì nghe vậy thôi, chứ đừng quen thân.”

Hải Đồ đúng là không định quen thân, lúc gần về cô gái kia muốn trao đổi phương thức liên lạc cũng bị cậu từ chối, tuy nhiên chuyện đó cũng không ngăn được cậu hỏi ra thắc mắc của mình.

Không khí trong xe bởi vì sự tồn tại của Hải Đồ mà trở nên cực kì không dễ chịu, Kỳ Khiêm hạ cửa sổ xe xuống để hít chút không khí mát mẻ bên ngoài: “Dù cùng đường hơn nữa cũng đều là do cô ta tự lựa chọn, quyết định đi trên con đường nào thì phải chấp nhận cuộc sống đó.”

Kỳ Khiêm cũng không quen đường, nhưng hắn ỷ lại rằng mình đã đi một lượt rồi, nên lúc về tắt luôn bản đồ đi.

Tiếc là hắn đã đánh giá quá cao khả năng của bản thân, đến khi xe cứ đi mãi trên một con đường một lúc lâu, Kỳ Khiêm mới nhận ra là nhầm đường rồi.

Hắn bất động thanh sắc quay xe ở giao lộ, đồng thời không thèm đếm xỉa đến thắc mắc của Hải Đồ.

Nhưng Hải Đồ cũng có mắt, sau khi nhìn thấy đoạn đường quen thuộc, cậu chế nhạo: “Có phải anh không biết đường không?”

Kỳ Khiêm đã mở hướng dẫn ra, mỗi bước đi đều thực hiện y như những gì được nhắc, nghe thấy vậy hắn liếc mắt nhìn cái người đang ngồi ở ghế phó lái, cau mày nói: “Ngồi cẩn thận.”

“Anh thẹn quá hóa giận kìa.” Hải Đồ chẳng sợ hắn tí gì, miễn cưỡng ngồi thẳng lưng rồi miệng lại bắt đầu liến thoắng liên tục, đa phần là nói về đồ ăn.

“Tôi thấy chân vịt bao ăn ngon thật đấy, phần trong ăn còn ngon hơn cả bên ngoài, Kỳ Khiêm ngày mai anh bảo đầu bếp làm món này nha?” Hải Đồ bị món ăn mới làm cho mê mẩn, chỉ mong thực đơn cả tuần sau đều có món đó.

Ở phương diện ăn uống thì Kỳ Khiêm không quá hạn chế cậu, Hải Đồ có yêu cầu hắn liền gật đầu đồng ý, rất là dễ dãi.

Xe đi gần một tiếng đồng hồ mới đến nhà, Hải Đồ liên thanh một lúc thì im dần, tựa lưng vào ghế ngủ thiếp đi.

“Về nhà rồi, dậy đi.” Đang mơ mơ hồ hồ thì Hải Đồ nghe thấy có người gọi cậu, cậu chép miệng, cố gắng mởi mắt.

“Đứng lên đi, giờ đi tắm trước, người cậu hôi muốn chết.” Kỳ Khiêm đã phải nín nhịn cả đoạn đường, giờ không nhịn được nữa phải nói ra, hắn hận không thể lột sạch người kia rồi lẳng vào bồn tắm ngay lập tức.

Hải Đồ ngồi trên ghế hoãn hoãn thần một chút, cuối cùng mới chậm rì rì bò lên, cùng Kỳ Khiêm đi vào nhà.

Cậu kéo thân thể nặng trịch đi lên lầu 2, mở cửa vào phòng thì thấy Kỳ Khiêm cũng theo vào. Hắn ngồi vào cái bàn tròn trong phòng, hất cằm hướng về phía buồng tắm: “Tắm xong tôi có chuyện muốn nói với cậu.”

Ngay lập tức Hải Đồ phấn chấn hẳn lên, cậu nhìn về phía Kỳ Khiêm với vẻ đầy khó tin, sau đó mang theo một nụ cười quái lạ đi vào phòng tắm.

Ôi chao, đây chính là quy tắc ngầm mà Bảo ca đã nói hay sao? Nhưng cậu vẫn chưa quan sát quá trình đó, làm sao bây giờ?

Trong lòng suy nghĩ một đống chuyện linh ta linh tinh, cuối cùng Hải Đồ cũng chậm rì rì mà tắm xong, mặc quần áo tử tế rồi đi ra ngoài, ngồi xuống trước mặt Kỳ Khiêm.

Sau khi lấy hết dũng khí trong lòng, Hải Đồ ngẩng đầu, ưỡn ngực, mở miệng hỏi: “Anh nói đi, có chuyện gì!”

Kỳ Khiêm không vội trả lời, trước tiên đưa cho cậu một ly sữa bò nóng. Chờ Hải Đồ nhận lấy rồi uống một ngụm, hắn mới e hèm một tiếng, mở miệng nói: “Tuy là tôi thấy việc đi xã giao là một chuyện rất bình thường, nhưng vẫn có một số phương diện cần phải chú ý một chút.”

Hải Đồ sững sờ: “Hở?”

Hình như so với tưởng tượng của mình không giống nhau cho lắm?

Kỳ Khiêm gõ ngón tay lên bàn hai lần, nói tiếp: “Đầu tiên là vấn đề địa điểm, trước khi đi nhất định phải hỏi lộ trình cụ thể, nếu thấy có gì không đúng thì phải hỏi người khác.”

Hắn ho khan một tiếng: “Ví dụ như hỏi tôi.”

Tuy rằng không giống với suy nghĩ của mình cho lắm, nhưng nghe cũng có vẻ đúng, Hải Đồ bèn gật gật đầu: “Biết rồi.”

“Quan trọng nhất là trên bàn cơm. Nếu như không phải người chủ trì, thì cậu chỉ cần ăn là được, không cần làm thân với ai cả.” Kỳ Khiêm suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn nói ra nửa câu sau: “Cậu muốn diễn vai gì cứ nói, tôi sẽ giúp cậu được nhận.”

Hắn cảm thấy lời này nghe không hay ho cho lắm, sợ Hải Đồ cả nghĩ, nên phải thay đổi cách diễn đạt.

Hồn vía Hải Đồ đang trên mây, thấy hắn dừng nói thì gật gật đầu, gật xong uống thêm một ngụm sữa, không biết có nghe lọt chữ nào không nữa.

Kỳ Khiêm ghé qua lau bọt sữa bên mép cậu, thuận tay nhéo má cậu một cái: “Có nghe tôi nói không vậy?”

Hải Đồ uể oải mở miệng: “Có nghe.”

Kỳ Khiêm cảm thấy mình như ông bố già vậy, tất cả đều muốn tốt cho đứa nhỏ của mình nhưng lại sợ nó có ý nghĩ phản nghịch, hắn bàn kéo ghế lại gần một chút: “Cậu đừng chê tôi phiền, đến lúc bị người ta lừa cậu sẽ biết.”

“Tôi không có chê anh phiền.” Hải Đồ xoay người đối mặt với Kỳ Khiêm: “Anh chỉ muốn nói về chuyện này sao?”

Kỳ Khiêm nói dĩ nhiên không phải.

Trước ánh mắt sáng rực lên của Hải Đồ, hắn nở nụ cười, trong sự mong đợi của cậu hắn nhẹ giọng dạy bảo: “Chuyện nữa là vấn đề pin điện thoại của cậu, đừng ôm chơi suốt, cậu xem nếu hôm nay tôi không tìm được cậu thì phải làm sao bây giờ?”

Hải Đồ cúi đầu nhỏ giọng phản bác: “Vậy anh khỏi tìm cũng được.”

“Lại còn mạnh miệng.” Kỳ Khiêm bực mình, giả vờ nghiêm túc gõ đầu cậu một cái, động tác nhìn có vẻ mạnh, nhưng thực ra lực rất nhẹ: “Những gì tôi nói với cậu nhất định phải nhớ, đừng có quay đầu một cái là quên luôn, có nghe không?”

Hải Đồ lấy tay che đỉnh đầu: “Biết rồi mà.”

“Chỉ có vậy thôi, tôi đi đây, cậu ngủ sớm chút nhé.” Kỳ Khiêm đứng lên chuẩn bị đi ra ngoài, vừa mới bước được một bước đã quay lại nói: “Uống rượu có đau đầu không?”

“Không đau không đau, anh đi nhanh đi.” Hải Đồ xua xua tay với hắn.

Bây giờ nhìn thấy Kỳ Khiêm là cậu lại thấy cái ảo tượng lúc nãy của mình, cho dù không ai biết cũng vẫn cảm thấy mất mặt, cho nên vội vàng muốn kẻ đầu sỏ biến mất khỏi tầm mắt ngay lập tức.

Chờ Kỳ Khiêm đóng cửa lại, Hải Đồ từ chỗ ngồi bò lên, đổ người xuống cái giường lớn mềm mại, chùm chăn kín từ đầu đến chân lăn lộn hai vòng.

“A a a, chắc chắn là mình bị làm hư rồi.” Hải Đồ dừng động tác lăn lộn, tin chắc là do Bảo An suốt ngày ghé vào tai cậu nói linh tinh, mới làm cho cậu sinh ra cái ảo giác quái gở này.

Viện cớ xong, cảm giác thẹn thùng đã bốc hơi không còn chút vết tích.

Hải Đồ nằm co quắp trên giường, một tay gian nan giải cứu mình ra khỏi cái chăn, lúc nãy trùm nhanh quá, cậu còn không kịp thở ít không khí.

Trên mặt cậu ửng hồng, mắt mang hơi nước nằm trên giường, cứ như là vừa hoạt động mạnh xong nằm lì ở đó 2 phút, Hải Đồ lại xoay người, bọc mình trong chăn.

Hôm sau, nhân lúc giải lao Hải Đồ gặp được Bảo An hôm nay cũng đến.

“Hôm qua nói chuyện với website bên kia thế nào, bộ phim chừng nào thì lên sóng?” Bảo An mở miệng trước, hắn hi vọng bộ phim sớm được chiếu, có câu chết sớm siêu sinh sớm mà.

Hơn nữa anh còn chưa nhắc đến chuyện, bộ phim “Đông cung” quay lúc trước giờ đã đến giai đoạn cắt nối biên tập, nếu như tiếng tăm của Hải Đồ theo bộ phim này đi lên một chút, phần diễn bị cắt bớt bên kia có lẽ cũng được chú ý tới.

“Họ bảo là sau 2 tuần nữa.” Hải Đồ kéo người vào trong góc, nhìn xung quanh không có ai, mới nghiêm túc nói với Bảo An: “Sau này anh không được nói với em mấy chuyện đó nữa!”

Bảo An sửng sốt: “Nói cái gì?”

Hải Đồ trừng mắt nhìn anh: “Thì cái chuyện kim chủ gì gì đó, rồi an toàn sinh lý gì gì đó.”

Để tăng cường khí thế cho mình, âm thanh của cậu không nhịn được mà lớn hơn một chút.

Bảo An bị cậu dọa tí chết, vội vàng che miệng cậu nhìn bốn phía, thấy không có ai mới buông tay ra: “Ban ngày ban mặt sao cậu tự dưng lại nói cái đó? Sao vậy? Người kia có gì không hài lòng với cậu à?”

“Hợp đồng của chúng ta ký mấy tháng thôi mà? Tính đi tính lại cũng còn hơn chục ngày thôi, cậu cố nhịn một chút, chờ một thời gian nữa anh đây sẽ tìm cho cậu phòng trọ to hơn, không phải ở nhà người ta chịu khinh bỉ nữa.” Bảo An an ủi, nhưng đáng tiếc lại thành ông nói gà bà nói vịt.

Hải Đồ cảm thấy mình đang ở chỗ này rất tốt mà, không cần phải đổi sang nơi khác: “Em không đi đâu.”

“Được rồi, nghe cậu hết.” Bảo An cẩn thận từng li từng tí một nói: “Có phải người kia đưa ra yêu cầu gì bất hợp lý với cậu không? Anh đã bảo cậu rồi, thân thể cậu mới là quan trọng nhất, có chỗ nào không thoải mái thì để anh xin cho cậu nghỉ 2 ngày.”

“Có gì mà không thoải mái?” Hải Đồ chẹp miệng, nhớ lại những gì Bảo An đã nói với mình về chuyện ấy ấy này, cuối cùng cũng biết là không đúng chỗ nào: “Em với Kỳ Khiêm không phải là quan hệ như anh tưởng đâu!”

“Ừ, thế là quan hệ như nào?”

“Em chữa bệnh cho anh ấy, anh ấy cho em ở nhờ thôi mà.” Hải Đồ dùng một câu nói tổng kết xong, tiện thể khinh bỉ nhìn Bảo An một cái: “Tư tưởng của anh có vấn đề rồi, lúc nào cũng nghĩ mấy chuyện kì quái.”

“Không phải mà.” Bảo An cảm thấy mình rất là oan, anh thì kỳ quái chỗ nào chứ, đó đều là sự quan tâm rất bình thường dành cho nghệ sĩ của mình mà.

“Mới cả cậu biết chữa bệnh từ khi nào thế?” Sao trước giờ anh chưa từng nghe nói!

Ánh mắt Hải Đồ bỏ qua Bảo An mà nhìn về phương xa, thờ dài thườn thượt, lấy tay sờ sờ tai: “Em cũng là sau này mới biết.”

Hết chương 25.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.