Mộng Tiên Tại Hoài

Chương 1: Hoàng hậu




Tống biệt

Thời điểm Tư Đồ Bích ly khai Hoàng cung, thiên không đột nhiên lại hạ tuyết. Mấy hôm trước ngẫu nhiên cũng sẽ có tuyết rơi thế nhưng bông tuyết chân chính thì vẫn chưa thành hình, thế nhưng hôm nay bông tuyết hoàn chỉnh tám theo bầu trời xám xit mông lung phiêu phiêu tán tán rơi xuống, đợi đến khi y hoàn toàn rời khỏi Hoàng cung, trên cành cây đã đọng lại không ít tuyết trắng.

Tư Đồ Bích cởi trên con ngựa Cam Đường mang đếnmột đường chạy như điên ra khỏi thành. Ngày cử hành nghi thức phong quan của y cũng chính là ngày Quân Thái khởi hành đi Kiềm Châu, Tư Đồ Bích không khỏi âm thầm bội phục sự xảo diệu trong việc chọn ngày của Quân Thụy. Lúc y muốn xuất cung đã gặp phải rất nhiều cản trở, xem tình hình này người kia quả thật không muốn để y và Quân Thái có cơ hội gặp lại.

Bất quá may mắn rằng trước khi Tư Đồ Bích tiến cung đã phân phó Cam Đường vào ngày cử hành nghi thức phong quan đến trước cửa cung chờ mình, lúc ấy y chỉ cho rằng đến khi tiến cung thụ phong sợ rằng sẽ khó thoát thân, lại không ngờ rằng ngày đó nhập cung liền vẫn bị Hoàng đế nhốt trong tẩm cung, thẳng đến hôm nay mới có cơ hội rời đi. Bất quá chuyện này vốn cũng không trách được người khác, nếu ngày đó y không tiến cung, làm sao lại sẽ có thể gặp nhiều chuyện đến thế ? Chẳng qua, ai lại có thể đoán trước tương lai sẽ xảy ra chuyện gì đâu?

Thời tiết ở Nghê Đô không thể so phương bắc, bởi vì nhiệt độ không khí hơi cao cho nên tuyết rơi xuống trên mặt đất không lâu liền tan chảy, trên mặt đường nơi nơi đều là nước đọng, tuyết trắng vốn thanh khiết vương lại trên ngọn cây nào có người được sau khi rơi xuống mặt đất lại trở thành vũng nước đen dơ bẩn, sự tương phản thật sự là rất lớn.

Gió rét gào thét đi qua, ở trước thành môn mở rộng một đám vệ binh đang lập trạm kiểm tra theo thông lệ, Nghê Đô không thể so với những địa phương khác, bởi vì là kinh thành, hơn nữa tân đế mới vừa đăng cơ, tất cả dân chúng ra vào đều phải kiểm tra kỹ lưỡng rồi mới có thể thông quan. Mà ở bên này, Tư Đồ Bích lại cưỡi ngựa chạy vội mà đến, bộ dáng đầy khí thế đó thật sự khiến bọn lính canh cửa thành vô cùng hoảng sợ.

Tư Đồ Bích còn chưa kịp thay đổi triều phục, quan phục đỏ tươi từ xa thoạt nhìn giống như một ngọn lửa đang nhảy nhót, bọn lính canh cửa thành phần vì sợ hãi cước bộ của tuấn mã, một phần cũng vị nể sắc đỏ rực rỡ kia mà không dám ngăn đón, chỉ trơ mắt nhìn Tư Đồ Bích giục ngựa chạy vội qua.

Vào thời điểm Tư Đồ Bích ra khỏi Hoàng cung mới từ chỗ của Cam Đường biết được hôm nay là ngày Quân Thái khởi hành đi Kiềm Châu. Lúc còn ở trong cung dưỡng bệnh thỉnh thoảng y cũng có nghe được phong thanh nhưng thật sự không ngờ động tác của Hoàng đế lại nhanh như vậy. Kiềm Châu là một địa phương như thế nào cơ chứ? Đó là một vùng khỉ ho cò gáy khấu phỉ thành đàn, cách Nghê Đô đến vạn dặm, lần này từ biệt không biết khi nào mới có thể gặp lại. Y nghĩ muốn giúp Quân Thái, chính là hiện tại ngay cả bản thân cũng khó bảo toàn, y còn có thể trợ giúp ai?

Từ rất xa Tư Đồ Bích đã nhìn thấy hai chiếc xe ngựa thanh bố cùng một đội kỵ binh đằng trước, một đường chạy thẳng đến đây cũng đã đủ khiến Tư Đồ Bích vốn không am hiểu cỡi ngựa không thể chống đỡ tiếp nữa, trong lòng y một mảnh đau đớn chờ đợi, khát vọng muốn một lần nữa nhìn thấy Quân Thái thì mới có thể tạm yên long. Dù sau kể từ khi sự việc không may xảy ra cho đến giờ, y vẫn không có cơ hội nhìn thấy Quân Thái, cũng không biết người ấy có bình an trải qua không.

Tuấn mã dưới thân châm rãi đi về phía trước, trái tim Tư Đồ Bích cơ hồ đang muốn nhảy khỏi ***g ngực trong giây phút nhìn thấy hai chiếc xe ngựa kia đột nhiên lại bình tĩnh xuống, y ghìm lại cương ngựa, si si ngốc ngốc nhìn về đoàn người đằng xa, Bây giờ chính mình phải dùng tư cách gì để gặp mặt Quân Thái? Sau khi người ấy thất thế mình liền được Hoàng đế khâm điểm thành Ngự Sử trung thừa, tất cả manh mối đều cho thấy mình chính là phản đổ của Thái tử phủ, phản bội bằng hữu đầu phục Duệ vương để đổi lấy chức vị hiện tại.

Tư Đồ Bích vô hạn phong quang, người này vốn là kẻ thân cận nhất bên cạnh Thái tử, sau khi cung biến xảy ra lại chẳng hề chịu chúc ảnh hưởng nào, ngay cả Tư Đồ gia hậu thuẫn cho Thái tử cũng vẫn sừng sững không ngã. Những điều này cho thấy cái gì? Tất cả đều chỉ ra một kết quả, Thái tử Quân Thái bất quá chỉ là một con cờ của Tư Đồ gia, hiện tại tân Đế đã đăng cơ tự nhiên cũng là nhạc hết người đi!

Tư Đồ Bích, ngươi có gì mặt mũi gì đến gặp người đó?

Tư Đồ Bích cắn chặt môi, nhìn theo bóng xe ngựa càng đi càng xa, cuối cùng biến thành một chấm đen nhỏ giữa thiên địa bay đầy tuyết mịn, sau đó chính là biến mất vô tung.

Thái ca. . . . . . Bảo trọng. . . . . .

Tư Đồ Bích quay đầu ngựa lại chuẩn bị trở về, không ngờ vừa mới siết chặt dây cương liền nghe “Sưu” một tiếng, một vật gì đó lấp lóe hàn quang lướt sát qua cánh tay của y cắm phập vào thân cây bên cạnh, nhắm chuẩn lực dầy, dây cương Tư Đồ Bích đang nắm trong tay cũng theo đó mà đứt đoạn. Thuật kỵ mã của y vốn không tinh thông, con ngựa lại bị mũi tên ẩn chứa khí thế kia làm kinh hách không ít liền nhảy dựng lên, khiến y thẳng tắp ngã xuống.

Một người áo xanh nhanh chóng lắc mình lao đến, “Soạt” một tiếng, thanh trường kiếm hàn quan lóng lánh thẳng tắp chỉ vào cổ họng của Tư Đồ Bích.

Gương mặt người mới xuất hiện chằng chịt vết sẹo ngang dọc, bởi vì thời tiết rét lạnh mà những vết sẹo đó còn phiếm ra chút màu xanh tím, càng làm người ta cảm thấy uy hiếp dữ tợn. Có một vài vết thương còn chưa kịp lên vảy vẫn còn rỉ máu, từng đợt máu đen chảy ra khiến cho người nhìn cũng cảm thấy buồn nôn.

Hạ Ly. Đây là Hạ Ly đã hoàn toàn thay đổi, Tư Đồ Bích chỉ có thể dựa vào ánh mắt sắc lạnh cùng với dáng người cao ngất mà miễn cưỡng nhận ra gã. Nam tử diện mạo oai hùng tư thế hiên ngang được vô số thị nữ trong phủ Thái tử âm thầm ngưỡng mộ hiện tại đã trở thành bộ dáng nửa người nửa quỷ như thế.

Tư Đồ Bích nhìn nhìn bàn tay mình đang chống trên mặt đất, đã có một dòng máu uốn lượn dọc theo mu bàn tay chảy xuống trên mặt tuyết trắng, thật là một cảnh tượng đẹp đẽ đến ghê người, cảm giác này thật giống như trái tim của y cũng đã bị lấy ra khỏi cơ thể. Tư Đồ Bích nhìn nhìn Hạ Ly, trong ngực cảm thấy vô hạn mệt mỏi cái gì cũng lười nói chỉ trực tiếp vươn dài cố ra, một bộ muốn chèm muốn giết mặc người xử lý.

Hạ Ly chán ghét đạp Tư Đồ Bích một cước, lại dùng kiếm điểm điểm trên ngực y, nói: “Ngươi làm ra cái bộ dáng thấy chết không sờn này cho ai xem. Tư Đồ Bích ta nói cho ngươi biết, nếu không phải nhìn ở mặt mũi của Thái tử ta đã sớm đem ngươi thiên đao vạn quả !”

Tư Đồ Bích nhìn nhìn quan phục đã dính đầy nước bẩn, không khỏi cười lạnh : “Hạ Ly, ngươi giết hay không giết ta không phải xem ở mặt mũi Thái tử. Mà là hiện tại ngươi căn bản không dám giết ta.”

Hạ Ly ngẩn người, híp mắt lạnh lùng nhìn Tư Đồ Bích, hèn mọn nói: “Ngươi cho rằng ngươi là ai? Bất quá chỉ là kẻ bán đứng Thái tử, chó săn của Duệ Vương.”

“Chó săn? Hạ Ly, ngươi nhớ kỹ về sau không nên nói chuyện như thế với ta, ta chán ghét loại này ngữ khí này của ngươi. Ngươi đừng quên ta mang họ gì, nếu Tư Đồ gia có thể sừng sững không ngã trong trận cung biến này, tự nhiên sẽ có đủ năng lực một lần nữa nâng đở Quân Thái trở về. Những chuyện như vậy không phải là chuyện ngươi có thể tính toán.” Tư Đồ Bích cao ngạo nói, y chậm rãi đứng lên phủi phủi vạt áo dính đầy vết bẩn, thản nhiên địa nói, “Cũng đừng quên, ngươi tìm đến ta là muốn cầu ta, người đi cầu xin kẻ khác nên có một chút tự giác.”

“Ta cầu ngươi?” Hạ Ly cười nhạo nói, “Cầu ngươi làm cái gì? Ngươi hiện tại bất quá chỉ là cấm luyến của Duệ Vương, là kẻ *** đãng bị người ta đặt ở dưới thân xâm phạm, ta vì cái gì phải cầu ngươi?”

“Nguyên nhân chính là vì quan hệ của ta với Hoàng đế nên ngươi mới phải đến cầu ta. Hạ Ly, ngươi có dám phủ nhận rằng ngươi lần này chặng đường của ta không phải là vì muốn ta giúp ngươi ám sát Duệ Vương?”

“. . . . . .” Hạ Ly dừng một chút, không hé răng, nhưng vẫn là mạnh miệng nói, “Ngươi là một kẻ tay trói gà không chặt thì có thể làm được gì. Đừng quên Duệ Vương xuất thân từ võ tướng.”

“Hạ Ly, ta nói rồi, cầu người phải có bộ dạng của cầu người.” Tư Đồ Bích lạnh nhạt nói, lục mâu chợt lóe ra quang mang làm cho người ta không khỏi cảm thấy rét lạnh. Thế nhưng bản thân y vẫn hoàn hảo giữ vững bộ dáng khiêm khiêm quân tử, chỉ là theo bản năng phủi phủi vạt áo vừa dính bẩn, xoay người đứng nhìn theo phương hướng xe ngựa của Quân Thái vừa ly khai, “Thái ca có được một thị vệ trung tâm như ngươi quả thật rất có phúc khí, chẳng qua ngươi rất ngốc, hễ có chuyện là cứ muốn đánh muốn giết đúng là ngu chẳng ai bằng. Ngươi cũng không biết nghĩ lại, hiện tại Thái ca đã bị biếm đến Kiềm Châu, khoảng cách xa như thế cho dù ngươi có thành công hành thích được Duệ Vương thì huynh ấy có kịp quay về chủ trì đại cuộc sao? Bên cạnh huynh ấy bây giờ còn thân tín nắm binh quyền không? Giết Duệ Vương chỉ tạo thành thế cuộc Đại Thích hỗn loạn, sau đó chính là các Phiên vương nổi dậy tranh đoạt đế vị, ngươi nói Thái ca có cơ hội ở đâu?”

Hạ Ly lại ngẩn người, thanh âm run rẩy nói: “Ngươi. . . . . . Ngươi là nói. . . . . . Điện hạ đã không còn cơ hội ?”

“Ba!” Tư Đồ Bích cầm lên một mảnh vỏ cây xoay tát mạnh một bạt tay lên mặt đối phương, giống như người đứng trước mắt y bất quá chỉ là một hạ nhân thấp kém, thậm chí cũng không đáng để y dùng tay mà đánh mà phải dùng một mảnh vỏ cây vừa bẩn vừa ướt, hoàn toàn không hề bận tâm đến vừa rồi Hạ Ly hoàn toàn có khả năng lấy mạng y. Sau đó, Tư Đồ Bích lại chán ghét ném mảnh vỏ cây kia xuống, vỗ vỗ bàn tay tựa hồ như sợ thứ đó sẽ làm bẩn tay mình: ” Hạ Ly, có còn cơ hội hay không, không phải do ngươi nói.”

Hạ Ly cắn chặt hàm răng cố gắng đem mấy lời mắng chửi nuốt ngược trở về, bàn tay vốn đặt trên chuôi kiếm cũng thả lỏng ra quẳng kiếm xuống đất, nghiến răng nghiến lợi hỏi han: “Vậy ngươi nói, rốt cuộc là phải làm như thế nào?”

“Ta sẽ ở trong triều nghĩ biện pháp, trợ giúp Thái ca lung lạc những đại quan trong kinh thành. Thái ca vốn cần chính, chỉ cần ở Kiềm Châu chú ý bí mật bồi dưỡng thế lực. Đến lúc đó nhất hô bá ứng, nội ứng ngoại hợp, tự nhiên phần thắng sẽ cao hơn nhiều so với phương pháp lỗ mãng của ngươi.” Tư Đồ Bích thản nhiên nói.

“Phải rồi! Phải rồi! Tại sao trước đây ta lại không nghĩ đến chứ?” Hạ Ly kích động nói với Tư Đồ Bích, còn Tư Đồ Bích lại mặt không chút thay đổi nhìn biểu tình vui sướng của người đối diện, sau đó y lại thở dài quay đầu nhìn về phương hướng Quân Thái rời đi. Mỗi cử động của y thoạt nhìn đều vô cùng lãnh mạc, giống như đã dung nhập vào khung cảnh tuyết rơi, càng nhìn càng khiến người ta cảm thấy được sự lạnh lùng cô độc. . . . . .

Tư Đồ Bích về tới Phù Sơ Viên cũng đã chạng vạng, quay về cùng y còn có một gã trung niên mặt vàng như nến, gã trung niên kia có một gương mặt vô cùng đáng sợ nhưng dáng người lại cao lớn khôi ngô, gã đứng ở phía sau Tư Đồ Bích càng tô đậm thêm sự đơn bạc gầy yếu của y.

Đối với những việc mua bán nô lệ thế này Tư Đồ Giác cũng không nói gì, hơn nữa gã cũng vốn không muốn nói chuyên với Tư Đồ Bích, càng không có hứng thú với chuyện của nô lệ thấp kém. Thế nhưng Tư Đồ Cẩn lại có rất nhiều nghi vấn, còn Tư Đồ Bích thì cũng không giải thích nhiều, chỉ đơn giản nói là khi đi ngang qua chợ nô lệ thì thuận tay mua về.

“Thập ca, ngươi muốn mua thì cũng nên mua một người thuận mắt chút để làm sai vặt?” Tư Đồ Cẩn thân thiết kéo tay của Tư Đồ Bích nói, đã nhiều ngày không được gặp Thập ca, trong lòng cậu đã nhớ đến không chịu nổi.

“Nhìn thấy gã thân hình cao lớn, thân thủ cũng không tồi thì mua thôi. Hạ nhân ở Phù Sơ Viên cũng không còn nhiều lắm, để gã ở lại đây làm chút việc nặng nhọc cũng không tệ. Dù sao đệ và đại ca đều ở chỗ này, những việc linh tinh hằng ngày cũng nên có người lo liệu.” Tư Đồ Bích mệt mỏi xoa xoa long mày, nhẹ giọng nói.

“Ai, huynh nói thế nào thì cứ làm thế ấy đi!” Tư Đồ Cẩn cười tủm tỉm địa nói, “Thập ca, huynh thật sự là bận rộn, hễ tiến cung là đi mất vài ngày, Cẩn nhi nhớ huynh muốn chết. Thập ca, chúng ta cùng vào trong đi, sắc mặt của huynh không tốt lắm, đi nghỉ ngơi một chút, Cẩn nhi xoa vai cho huynh được không?”

Tư Đồ Bích gật gật đầu, quay lại nhìn Hạ Ly vẫn đang khom người đứng một bên, thở dài nói: “Hạ. . . . . . Hạ lão Nhị, ngươi đã vào Tư Đồ gia thì cái tên trước kia cũng không nên dùng nửa, , từ nay về sau ngươi là người của Tư Đồ gia.”

“Dạ, công tử.” Hạ Ly lên tiếng tỏ vẻ vâng lời, hoàn toàn nhìn không thấy sự kiệt ngạo bất tuân ban đầu, nhìn qua thực sự giống như một nô lệ trung niên có chút khiêm tốn vâng lời, thậm chí còn có một chút kích động khi đứng trước chủ nhân mới.

Tư Đồ Bích ngẩng đầu nhìn ngoài trời mưa tuyết rét lạnh, thở dài, gần như tự nhủ nói: “Đã là mùa đông . . . . . . Thôi, về sau cứ gọi ngươi là Trọng Đông đi. . . . . .”

———————————

1/ Nhạc hết người đi: Nguyên văn “khí chi như tệ kịch”, vốn định dùng cụm không cần phải diễn kịch nữa, nhưng sau lại thấy câu này cũng có ý tương đồng mà văn phong lại thích hợp hơn nên mạn phép sửa đổi một chút.

Mèo: Ở chương này, bởi vì TDB và HL đều thuộc thái tử đảng nên hiển nhiên sẽ không công nhận Quân Thụy là Hoàng đế, vẫn dùng phong hào Duệ Vương để gọi hắn. Qua vài chương nữa có thể sẽ có thay đổi, lúc đó mong các bạn reader thông cảm.

Published by: ổ mèo lười



đơn giản là lười Xem các bài viết của ổ mèo lười

Categories Cổ trang, Nịnh thần – Địch Khôi (Hoàn)Để lại bình luận

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.