Mong Sao Cuộc Đời Này Chưa Từng Gặp Anh

Chương 7




Ánh mắt Phù Lạc vừa thoáng định rời khỏi lưng Long Hiên đế, lại sững sờ thật lâu bởi vết sẹo rất sâu bên lưng trái của hắn.

Nàng yên lặng mặc long bào cho hắn, nhìn đế vương hắn đi vào hoàng triều.

Chưa bao giờ Phù Lạc dám nhớ tới hoàn cảnh trước kia, không muốn nhớ lại ánh mắt của hắn lúc ấy.

Nàng sợ tâm tư mình từ nay về sau sẽ không thể nghe theo lý trí nữa.

Đôi mắt nàng chợt ướt át

Thì ra có đôi khi khiến một người phải chết cũng không phải là chuyện khó….

Long Hiên đế dời bước tới Côn Dụ Điện tiếp kiến các cơ yếu đại thần.

Phù Lạc tận tâm tận lực pha một ly trà thơm, nhìn thấy chân mày của hắn giãn ra nhờ hương trà thơm, trong lòng nàng âm thầm hoan hỉ.

Nàng nhớ tới một câu nói rất nổi tiếng: “Muốn bắt được nam nhân tâm,trước tiên phải bắt được khẩu vị của hắn”

Phù Lạc đã cân nhắc một chút về chế độ trong cung.Nếu so sánh tài nấu ăn của nàng với các ngự trù bậc nhất thì chênh lệch phải xa đến cả vòng trái đất. Nàng cũng không ảo tưởng Long Hiên đế ăn món gì đó nàng làm,rồi có thể tươi cười nói “Chỉ cần là món ngươi làm,trẫm đều thích ăn”. Phù Lạc lắc lắc đầu,cảm thấy nếu Long Hiên đế nói ra những lời như vậy, nàng nhất định sẽ nổi hết da gà.

Nhưng làm người ai chẳng có nhược điểm. Phù Lạc nhọc lòng trở thành cao thủ trà đạo không phải không có nguyên nhân.

Nhớ ngày xưa ở hiện đại,ước nguyện to lớn của nàng là ăn nho phải được bạn trai lột vỏ rồi đưa đến tận miệng,đáng tiếc ông trời lại phụ lòng người,cư nhiên lại cho nàng rơi xuống nơi này,rồi cư nhiên phải dùng thủ đoạn này để lấy lòng nam nhân

Những lời này có vẻ trơ trẽn, nhưng nếu tiền bối đã nói như vậy thì chắc cũng có đạo lý.

Trước tiên, phải khiến Long Hiên đế yêu thích trà nghệ của nàng.Nghĩ đến đây Phù Lạc lại không khỏi ảo tưởng,nếu cho nàng 1 kg thuốc giảm đau thì tốt rồi,sẽ không phải phiền toái học pha trà như vậy

Nhưng Phù Lạc rất tự tin với trà nghệ của mình hiện giờ,đáng tiếc lại duy trì không được lâu

Có một lần Tố Nguyệt vì bị nhiễm phong hàn,nên Phù Lạc thay nàng ta đem nước trà đến thư phòng cho long hiên đế. Long hiên đế gật gật đầu nói với Phù Lạc: "Hôm nay thủ nghệ của ngươi rất tiến bộ."

Tâm tình Phù Lạc lập tức từ tình chuyển âm.

Cuối cùng nàng không cam lòng,nên xin Tố Nguyệt cho uống thử một ly bình luận một chút,quả nhiên trà nàng ta pha còn hơn nàng tới ba phần, không hổ cao thủ trà ngệ thâm niên hơn mười năm.

Tố Nguyệt sau đó còn cho Phù Lạc một câu như sét đánh ngang tai:

"Tố Liên tỷ tỷ pha còn ngon hơn ta nhiều, ngay cả Hoàng Thượng cũng khen nàng là người tài giỏi nhất hậu cung" Tố Nguyệt thở dài, nghĩ tới Tố Liên đã rời cung.

Phù Lạc cũng thở dài.Xem ra chiêu thứ nhất để làm cho Long Hiên đế mê luyến trà nghệ của nàng là không khả thi, ngay cả Tố Liên cũng cao thủ như vậy,Long Hiên đế xem ra rất biết hưởng thụ,còn nàng cũng chỉ như đang diễn trò thôi.

Tố Nguyệt an ủi Phù Lạc, không quá ba năm tay nghề nhất định có thể vượt qua nàng ta.Phù Lạc thầm nghĩ, vượt qua cũng vô dụng, hơn nữa nếu nàng tiếp tục ở trong này ngây ngốc ba năm nữa thì thật sự là phát điên lên mất

Cứ nhớ lại cảnh Long Hiên đế dùng bữa xong, ban thưởng xuống dưới "Tàn canh lãnh chích",còn nàng giống hệt đám người còn lại phải tạ ơn ân điển rồi lĩnh thưởng, liền cảm thấy khó chịu.

Phù Lạc vốn luôn đặt địa vị của nàng ngang hàng với Long Hiên đế, nên nghĩ đến hành vi cực đoan bất bình này, trong lòng không được tự nhiên.

"Trẫm muốn tắm rửa."

Làm nô tỳ không thể không biết đặc quyền của Hoàng đế.Toàn bộ Viêm Hạ hậu cung chỉ có tẩm cung của Long Hiên đế là dẫn ôn tuyền vào nội bể, sống cơ nhuận phu, chẳng trách da hắn lại trắng nõn bóng loáng như vậy.

Phù Lạc cùng vài cung nữ đem hoa mai vàng đến thả vào trong nước,vì Long Hiên đế chỉ yêu thích mùi hương hoa mai.

"Đi xuống hết đi, Vô Tâm ở lại." Long Hiên đế đi đến chỗ bạch ngọc tạo hình rồng ở đầu bể. Dang rộng hai tay,chờ Phù Lạc cởi áo cho hắn.

Phù Lạc cung kính tiến lên, cởi bỏ đai lưng cho hắn.Tưởng tượng chút nữa có cảnh mỹ nam đang tắm,lòng nàng liền lâng lâng, nàng đã bao nhiêu lâu chưa ăn thịt rồi nhỉ?

Long Hiên đế tuy rằng đang giận nàng, nhưng chắc cũng không cấm nàng thưởng thức hắn đâu-Phù Lạc thầm nghĩ.

Đầu Long Hiên đế dừng lại trên mái tóc Phù Lạc: "Mùi hoa mai." Hắn hít một hơi thật sâu, thanh âm gợi cảm trầm thấp. Phù Lạc vừa nghe xong thầm nhủ,thành quả huấn luyện của nàng cuối cùng cũng có thể phô diễn rồi. Không uổng công nàng cứ giờ ngọ là đứng dưới tàng cây mai độc ác vặt hoa.

Bàn tay Phù Lạc lớn mật xoa cơ ngực của Long Hiên đế,mờ ám chà sát. Phù Lạc cảm thấy da thịt như hỏa dường như thăng ôn.

Ngón tay nàng dần dần tiến đến nội khố, định hoàn thành việc sáng nay còn dang dở,các ngón tay hạ xuống,không sợ Long Hiên đế trách phạt.

Nhưng tay hắn lại ngăn trở phù lạc "Xâm phạm"

"Trẫm tự mình cởi, ngươi đi pha một tách trà tới đây."

Phù Lạc âm thầm tiếc hận, chỉ có thể trơ mắt nhìn Long Hiên đế lộ ra cơ thể trọn vẹn ngâm mình xuống nước.Phù Lạc hít hít,sợ sẽ phun máu mũi ra.

Đường cong mông thật vô cùng gợi cảm,vô cùng rắn chắc.

Khi Phù Lạc pha xong trà bưng tới, nhất thời không thấy Long Hiên đế đâu, rồi đột nhiên thấy hắn ngoi lên từ dưới nước, bọt nước từ mái tóc đen của hắn chảy dài xuống tuấn nhan đẹp như điêu khắc,tay Phù Lạc run lên một trận

Giờ thì nàng đã lý giải được tâm lý đam mê mỹ nhân.

Nam sắc còn chà đạp lòng người ghê gớm hơn! Phù Lạc ảo tưởng vì nàng mà Long Hiên đế chịu tình cảnh này, cả người khô nóng.

Để nước trà cạnh hồ, đang không biết phải làm gì thì Phù Lạc nghe thấy bốn chữ "kỳ lưng cho trẫm" của Long hiên đế,cứ như nghe thấy Thiên Âm vậy.Nàng vội đem áo khoác của mình cởi ra, chỉ mặc áo lót trắng mỏng manh, dưới cái nhìn chăm chú của Long Hiên đế,phong tình vạn chủng bước xuống nước

Chà, ôn tuyền thật thoải mái, từ khi vào cung tới nay nàng vốn không được tắm rửa thỏa thích. Trong cung,cung nữ chỉ được dùng một chút nước ấm, một đoàn nữ nhân tập trung trong một căn phòng nhỏ,dùng chậu nhỏ đựng nước để tắm rửa,cực kỳ không thoải mái.

Phù Lạc nhẹ nhàng vì Long Hiên đế xoa bóp, nhu hòa,từ trước ngực đến phía sau lưng không không nơi nào không dùng ma trảo. Lại có chút giống như vô tình lướt qua da thịt Long Hiên đế,đắc ý nhìn hắn.

Đêm nay Long Liên đế nhẫn nại cực kỳ mạnh,chứ bình thường chỉ sợ sớm đã củi khô lửa cháy lâu rồi.

Phù Lạc bực mình, đưa tay về phía thắt lưng hắn,xoa nhẹ vẽ loạn lên

Xúc cảm nhanh băng sớm tiết lộ,đáng tiếc hắn vẫn rất trấn tĩnh.

Phù Lạc đỏ mặt đưa tay giúp hắn.

"Đây không phải nơi ngươi nên chạm vào." Long Hiên đế trở mặt vô tình chụp lấy tay Phù Lạc,đi ra bể, khoác ti bào vào.

Để Phù Lạc một mình dưới nước, ngơ ngác không biết nên để tay ở đâu

Lúc này từ gian ngoài truyền đến thanh âm của Vạn Toàn

"Hoàng Thượng, Mẫn Tiểu Nghi đã đến Thiên điện."

Phù Lạc mặt nhất thời đỏ lên.Xem ra toàn bộ buổi tối đều là nàng tự cho mình thông minh.Hắn lại ở một bên nhìn nàng như tiểu sửu biểu diễn, Phù Lạc nghĩ đến đây liền phẫn hận.

Thật không dám tin,trải qua đặc thù huấn luyện,nàng cư nhiên còn không thể quyến rũ hắn như trước kia,thật không biết nên khóc hay nên cười nữa.

Xem ra kế trà dụ không được, sắc dụ cũng lâm vào cảnh tuyệt lộ rồi.

Ghê tởm hơn là, sắc dụ Long Hiên đế bất thành, mà còn bị hắn dùng sắc dụ ngược trở lại,Phù Lạc giấu mình vào trong nước, hy vọng sưởi ấm cơ thể.

Nàng nhanh chóng đứng dậy mặc quần áo,đến hầu hạ ở cửa Thiên điện, đây là chức trách của nàng tối nay.

Bên trong rất nhanh truyền đến thanh âm của nữ nhân,tuy rằng không lớn, hơn nữa còn cố kìm nén, nhưng đứng ở ngoài cửa Vạn Toàn và Phù Lạc đều nghe thấy rất rõ.

Nhưng đáng sợ nhất là, tiếng roi da phật phật càng lúc càng lớn.

Phù Lạc giật mình nhìn cánh cửa, sao nàng không biết Long Hiên đế cư nhiên lại mê muội cách thức này chứ.

Bởi vì quá thảng thốt, hơn nữa còn đồng tình với nữ nhân vật chính đang chịu khổ bên trong, Phù Lạc đành bỏ qua sự không thoải mái trong lòng. Nhất định phải đem cảm xúc không thoải mái này quên sạch đi…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.