Mong Sao Cuộc Đời Này Chưa Từng Gặp Anh

Chương 2




Long Hiên đế ngồi trên long ỷ, bóng ma như bao quanh cơ thể hắn, không rõ nhìn rõ thần sắc hắn. Nhưng dù có thấy rõ thì, Phù Lạc nghĩ mình càng nên coi như không nhìn thấy. Hít một hơi sâu,nàng càng đứng thẳng hơn nữa.

"Nô tì thân là công chúa của Ngọc Thực quốc, thân là tần thiếp của Hoàng Thượng, không nên hồi cung sao?"

Phù Lạc chân thành tiến lên hai bước: "Hoàng Thượng từng đồng ý, chỉ cần nô tì “khỏi bệnh”, thì người sẽ không ~~" Phù Lạc thức thời kéo dài thanh âm.

Từ người Long Hiên đế như thoát ra bóng ma, khuôn mặt tuấn mỹ tựa thiên thần nở nụ cười lạnh như băng, khiến Phù Lạc vừa tán thưởng, lại không dám thưởng thức. Nàng theo phản xạ cúi đầu xuống, muốn thoát khỏi loại áp bách này, không thể nhận thua.

Nghĩ tới đây, Phù Lạc lại không thể không thừa nhận, nếu hắn hắn không tuấn mỹ đến thế, có lẽ sẽ dễ dàng đối mặt hơn nhiều. Đáy lòng nàng mặc niệm: "Sắc tức là không, không tức là sắc" n lần, quả là nam sắc mê người a.

"Trẫm có phải nên cảm thấy vui mừng không, vì ngươi rốt cục cũng trở thành một hiếu nữ?" Long Hiên đế cười đến độ làm trái tim Phù Lạc run rẩy

Từng rời khỏi, rồi gặp lại. Ánh mắt hắn lúc còn trong cung nàng không thể nào hiểu được, ra ngoài cung tùy ý phóng tiết, và cho tới bây giờ cũng không thể nào hiểu nổi. Trải qua một cuộc luân hồi, Phù Lạc cũng không rõ lần này hồi cung là đúng, hay là sai. Nhưng phần thưởng kia quá mức mê người, khiến Phù Lạc không thể cự tuyệt ván bài lần này

Lòng nàng chợt nổi lên nỗi chua xót không muốn thừa nhận hắn, lại trở thành Long Hiên đế lúc ban đầu kia, một nam nhân lạnh như băng, chỉ có thể ngước nhìn

Nàng không thể hy vọng xa vời, không dám hy vọng xa vời, không nên hy vọng xa vời, cũng không được phép hy vọng xa vời nữa.

"Vì sao lại trở về?" Long Hiên đế đến gần Phù Lạc, xuất hồ ý liêu, ôn nhu nghịch tóc mai của nàng, khẩu khí dịu dàng giống như một trượng phu đang hỏi thê tử đêm nay ăn gì vậy

Đáng tiếc Phù Lạc không thể hưởng thụ sự ôn tồn này, cảm giác được bàn tay to lớn của hắn nhẹ nhàng trượt xuống, cho đến nơi mềm mại của nàng, dừng lại, yêu thương vuốt ve qua lại, lực đạo như có như không

Đáng tiếc Phù Lạc không thể hưởng thụ sự ôn tồn này, nàng cảm thấy tay hắn hiện rõ uy hiếp. Chỉ sợ hắn dùng sức một cái, sẽ khiến cổ của nàng nát vụn.

"Bởi vì Hoàng Thượng đồng ý." Phù Lạc không sợ chết ngẩng đầu,nhìn thẳng Long Hiên đế lạnh lùng như đáy biển bắc cực

Long Hiên đế dừng ở ánh mắt Phù Lạc, lâu đến mức nàng thật sự nhịn không nổi, đành bại trận, chớp chớp mắt, thật là mỏi quá.

Long Hiên đế buông tay ra, xoay người trở lại tòa thượng, bóng ma lờ mờ tỏa ra từ hắn khiến lòng Phù Lạc có một tia bối rối.

"Trẫm, ngày mai sẽ phái người hộ tống ngươi về Ngọc Thực quốc, Phù Lạc công chúa." Lời hắn kiên định hữu lực.

Phù Lạc sốt ruột tiến lên từng bước, tới gần bóng ma kia, "Ngươi ~~"

Nàng từng dự đoán mọi cách thức và kết quả, nhưng tuyệt nhiên không thể đoán được hắn lại lựa chọn làm như vậy.

Chẳng lẽ trong tiềm thức nàng cũng cho rằng mình là quan trọng, là đặc biệt với hắn sao? Là vì ở ngoài cung hắn đã khiến nàng ảo tưởng sao?

Phù Lạc cũng từng nghĩ, hắn thả nàng đi, là để xem nàng cùng đường trở về. Nhưng xem ra nàng thật đúng là tự mình suy diễn. Phù Lạc cắn cắn môi.

Ảo não mở lời: "Ngươi ~~" Nàng không muốn rời khỏi quân bài chưa lật Long Hiên đế này

"Vì sao trở về?" Lúc này thanh âm hắn khàn khàn, Phù Lạc cảm thấy nàng nhất định là gặp ảo giác, vì trong lời nói đó dường như ẩn chứa sự vui sướng

"Cái kia, à, ta về là để đòi tiền." Thanh âm Phù Lạc nhỏ như muỗi, nàng cúi đầu đáp lời, trời ạ, phải nhìn thẳng thật sự là mệt chết đi được. Cái này gọi là tính cách quyết định vận mệnh, tính cách nàng đúng là đối nghịch Long Hiên đế, cho nên vận mệnh mới không tốt a.

"Tiền?" Long Hiên đế nhíu nhíu mày, dường như không nghĩ đến.

"Hoàng Thượng còn nợ nô tì ba ngàn lượng bạc mà." Phù Lạc hảo tâm nhắc nhở hắn, về tiền bạc, không biết là do trời sinh, hay do đến cổ đại dưỡng thành, nàng đặc biệt không thể nào quên Long Hiên đế còn nợ tiền mình?

"Đi ra ngoài tìm Vạn Toàn lĩnh ba ngàn lượng ngân phiếu, ngày mai trẫm sai người đưa ngươi quay về Ngọc Thực quốc."

Mắt thấy lấy cớ gì cũng không được, Phù Lạc quyết định dùng chiêu cuối cùng, nếu vẫn không được, xem ra thật sự chỉ còn nước trở về thôi

"Hoàng Thượng ~~" Phù Lạc dùng thanh âm tràn ngập tình cảm nói nhỏ, nay không thể để ý thể diện nữa, chỉ có thể năng động dùng tình cảm, dùng hạ sách này thôi. Xem ra sau này muốn không bị hắn xem thường cũng khó. Nhưng chỉ cần có thể lưu lại, là còn có hi vọng.

Long Hiên đế đứng dậy: "Trẫm hỏi ngươi một lần cuối cùng, vì sao trở về?"

Phù Lạc dùng sức nhào vào lòng Long hiên đế, khoa trương khóc lóc, chỉ sợ hắn sẽ đẩy nàng ra. Thanh âm nức nở, không thể nghe ra ngữ điệu, hai cánh tay chậm rãi dùng sức ôm lấy thắt lưng Long Hiên đế. Nhẹ nhàng nhu tình, ngay cả Phong Tiêm Tầm cũng từng tán thưởng động tác này của nàng, biểu diễn quả thật rất động tình.

Còn phải nói, đó là thành quả luyện tập ba tháng của nàng mà

Cơ thể Long Hiên đế đầu tiên là cứng đờ, sau đó thả lỏng.

Phù Lạc có thể cảm thấy hắn giơ tay lên, đặt trên lưng nàng, dùng sức đem nàng ôm chặt lại, tay nàng đặt phía sau lưng hắn, nhưng nghe thấy rất rõ tiếng tim hắn đập mỗi lúc một nhanh, Phù Lạc cảm thấy áp lực đột nhiên tăng vọt, khó mà hô hấp.

Nam nhân này muốn làm nàng hít thở không thông mà chết sao? Không phải quá mức độc ác chứ.

Phù Lạc vốn cũng định lúc này không động thắng thanh, nhưng không thể không nói, vì không muốn mình phải thở dốc mãi

"Nô tì, nhớ Hoàng Thượng lắm."

Thanh âm mềm mại vẻ mặt đáng yêu, tuyệt đối không thể nghi ngờ

[* Đáng tiếc Minh Nguyệt Đang ở phía sau nhìn mà lo lắng, Phù Lạc có phải xem nhiều phim truyền hình quá không, lại còn vẽ rắn thêm chân nói vào một câu như vậy

A di đà phật,ta thực tình cũng muốn để hai người hòa hảo như lúc ban đầu….]

―――――――――――――――――――

Vương tử cùng công chúa từ nay về sau sống cuộc sống hạnh phúc

Hết truyện

―――――――――――――――――――

Đáng tiếc họa là từ miệng mà ra, có đôi khi thất bại trong gang tấc, cũng chỉ vì một câu như vậy.

Long Hiên đế bỗng nhiên mạnh mẽ đẩy Phù Lạc ra.

Phù Lạc mất thăng bằng ngã ngồi xuống, không hiểu trước mắt đang xảy ra chuyện gì. Đế vương hỉ nộ vô thường, Phù Lạc trong lòng thầm rủa.

Đáng tiếc diễn trò cũng muốn làm cho trọn, Phù Lạc lập tức bức ra một giọt nước mắt.

Nói đến đây thật đúng là phải cảm kích sự huấn luyện ma quỷ ở Mặc Nguyệt Lâu đã khiến nàng thay đổi, để có thể tự nhiên nhỏ nước mắt, cũng đâu phải chuyện dễ dàng.

"Hoàng Thượng ~~" Phù Lạc mở to thủy mâu, u oán ẩn tình nhìn Long Hiên đế.

Vẻ mặt này luyện tập trước gương không dưới mấy trăm lần, gương mặt kiều nhược xuân hoa, đôi mắt như lê hoa hàm lộ, Phù Lạc tự mình nhìn cũng thấy đau lòng không thôi. Huống chi còn từng thử nghiệm trên người kẻ si tình Hiên Dật kia, hiệu quả cũng không tồi.

Nhìn thấy Hiên Dật bị nàng làm cho tim đập gia tốc, áy náy không thôi, Phù Lạc rất tin tưởng.

Trước khi hồi cung, Phù Lạc cực kỳ có lòng tin rằng mình sẽ thành công

Sau khi hồi cung, Phù Lạc vô cùng ai oán bản thân đã tự tin quá mức

Long Hiên đế tức giận, cúi người giữ chặt Phù Lạc, loại vẻ mặt này, như thể nếu Phù Lạc là nam nhân, thì một quyền của hắn sớm đã hạ xuống mặt nàng rồi.

"Ngươi, muốn có được gì từ trẫm?"

Phù Lạc ngạc nhiên.

Mục đích của nàng, biểu hiện rõ ràng tới vậy sao?

"Ngay lúc này, hãy nói ra mục đích của ngươi." Long Hiên đế nghiến răng nghiến lợi phun ra.

Phù Lạc ngây ngốc, lúc đó điều duy nhất nàng có thể nhớ rõ là, nàng từ Phù lúa nữ bị biếm thành cung nữ, đổi tên thành Vô Tâm.

Trước lúc hôn mê, cảm giác duy nhất là: "Đói."

Phù Lạc cảm thán, có lẽ nàng chính là nữ nhân xuyên qua phải nếm tư vị đói khát nhiều nhất rồi...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.