Mộng Lệ Hoa Lạc

Chương 8-2




Cặp đùi tròn trịa rắn chắc đàn hồi mang theo mùi thơm nhẹ nhàng của cơ thể, nó có thể theo tư thế của người ngủ mà tự có những điều chỉnh rất nhỏ, để làm cho người gối lên nó thoải mái hơn, hơn nữa nhiệt độ lại thích hợp, ôn hòa, mềm mại, đây chẳng phải là chiếc gối hương diễm nhất thế gian sao?

Say gối đùi mỹ nhân, hưởng thụ không chỉ là sinh lý, càng khiến cho người ta có cảm giác lâng lâng say say, tiếc nuối chính là Dương Phàm hiện tại không có cảm giác.

Dương Phàm không có, Cổ Trúc Đình có.

Cổ Trúc Đình ngồi ở nóc nhà, lưng dựa vào mép Để, khi hai má của Dương Phàm dán vào bên trong bắp đùi của nàng, hơi thở nóng rực phả vào nơi bí ẩn nhất của nàng, thân thể mềm mại của nàng không kìm nổi khẽ run rẩy lên, cả người huyết mạch sôi sục, vốn nàng cũng không uống nhiều, lúc này lại như say, đầu choáng choáng giống như ngồi trên mây.

Đợi khi nàng dần dần thích ứng, trái tim rung động kịch liệt đã trở nên nhẹ nhàng hơn nhưng làm cho cả người nàng như mềm nhũn. Nhìn Dương Phàm ngủ say trên đùi nàng, tình yêu thương và dịu dàng trào lên trong tim nàng, sau đó hóa thành một cảm giác thỏa mãn, an tường, hạnh phúc không nói nên lời.

Nam nhân chuyện thỏa mãn nhất là nắm giữ và chinh phục, mà nữ nhân thì hoàn toàn ngược lại, đây đại khái là bản chất khác nhau của hai loại sinh vật thư và hùng. Bị nắm giữ làm cho nàng sinh ra một cảm giác an toàn nương tựa, bị chinh phục làm cho nàng trong hiến dâng là sự thăng hoa khoái hoạt.

Nhìn Dương Phàm ngủ say sưa trên đùi mình, trong lòng Cổ Trúc Đình liền có một cảm giác thỏa mãn và khoái hoạt khó nói lên lời. Tối nay, đại khái là lần đầu tiên hắn bóc đi vẻ ngụy trang, phô bày vẻ yếu đuối và đau đớn trước mặt người khác, mà người này là nàng. Nhận thức này làm nàng vui sướng, làm nàng thỏa mãn.

Trời tờ mờ sáng, Cổ Trúc Đình đang dựa vào mép Để ngủ gà ngủ gật bỗng nhiên choàng tỉnh, đêm thu giá rét, nàng vì quá lạnh mà tỉnh giấc đấy, rùng mình một cái, nghĩ đến Dương Phàm còn ngủ say trên đùi mình, Cổ Trúc Đình bỗng nhiên có chút bận tâm.

Dương Phàm chẳng biết trở mình từ lúc nào, quay sang bên khác để ngủ. Cổ Trúc Đình cắn môi ngẫm nghĩ một chút, tuy rằng tình nguyện cùng hắn một đời một thế như vậy nhưng trời cũng đã sắp sáng rồi, cả phỉ sẽ bắt đầu bận rộn, Đại phu nhân lại có thói quen sáng sớm luyện võ, vậy thì sẽ bị mọi người nhìn thấy…

Cổ Trúc Đình do dự một chút, liền khẽ đẩy đẩy Dương Phàm:

- A lang! A lang!

Vừa gọi xong, một sự chua xót dâng lên, một đêm ngọt ngào tựa như ảo mộng, hiện tại, cũng nên tỉnh lại rồi.

Dương Phàm không dậy, còn lầm bầm rồi tiếp tục ngủ. Cổ Trúc Đình rất buồn rầu, lại nhẹ nhàng đẩy hắn, Dương Phàm vẫn không dậy. Cổ Trúc Đình thử muốn đẩy hắn nằm nghiêng đi, tay đặt lên vài hắn, đầu ngón tay chạm vào cổ hắn, nơi đó nóng rực. Nàng giật nảy mình, vội vàng cong chân xoay cả người Dương Phàm lại, thấy hai má hắn đỏ rực như lửa, sờ vào chán hắn nóng hầm hập, nàng hoảng sợ, tim nhảy loạn lên:

- Không ngờ hắn bị ốm rồi.

Cổ Trúc Đình sốt ruột, dù nàng có thể ôm Dương Phàm đỡ lên, nhưng để nàng mang theo một nam nhân từ trên nóc nhà nhảy xuống, nàng lại không làm được, nàng phải tìm người hỗ trợ, nhưng canh giữ trong nội trạch chỉ có một mình nàng là nữ nhân, những người khác đều gác đêm ở bên ngoài, vậy phải làm sao bây giờ?

Đang lo lắng, cửa phòng xá đối diện mở ra, Cổ Trúc Đình nhìn thấy người ở trong đi ra, mừng rỡ kêu:

- Tam tỷ nhi!

Tam tỷ nhi từ trong phòng đi ra, lười biếng ngáp ngáp, duỗi lưng mỏi được nửa chừng thì như nhìn thấy cảnh quái dị trên không trung, miệng mở to không khép lại được:

- Cổ cô nương ngồi ở trên nóc nhà, trong lòng ôm một nam nhân!

Lửa bát quát trong mắt Tam tỷ nhi lập tức hừng hực bốc cháy.

Cổ Trúc Đình vừa thấy Tam tỷ nhi như gặp cứu tinh, khẩn trương nói:

- Tam tỷ nhi, ngươi đi tìm cây thang...

Nàng còn chưa nói xong, Tam tỷ nhi đã cao hứng phấn chấn quay vào trong phòng hô to:

- Đào Mai, Đào Mai, mau tới đây, mau tới đây!

Đào Mai tóc tai bù xù từ trong phòng chạy ra, thấy rõ tình hình ở trên nóc nhà, lập tức chạy đến gian phòng bên cạnh, nhảy nhót đập cửa gọi:

- Tập Thu, Tiểu Liên, Lục Bình, Nhược Hương, Y Xảo, An Dương, các ngươi mau đến xem…

Một đống nha hoàn đi ra, tiếp theo một đống phụ nữ cũng đi ra, nha hoàn và bà tử đứng ở dưới mái hiên, nhìn Cổ cô nương đang đắm chìm dưới ánh mặt rời rạng rỡ ở trên nóc nhà chính, trong lòng nàng là một nam nhân đang ngủ, miệng cười toe toét.

Sau đó... Sau đó... Tam tỷ nhi và Đào Mai sống ở Dương gia lâu nhất phát hiện ra đầu tiên, nam nhân đang ở trong lòng Cổ cô nương hình như là A Lang nhà mình, một đám người lập tức mắt hoa choáng váng.

Lúc này, Tiểu Man đi tới, lang quân đêm qua rõ ràng có tâm sự nặng nề, sau đó cho người hỏi lão quản sự trong nhà, nghe nói là lang quân ngủ ở thư phòng, nàng càng không yên lòng, sáng sớm thức dậy khi chạy đến thư phòng thì kết quả là thấy một đống nha hoàn bà tử đứng ở chỗ này, thật là kỳ quái, trên phòng có cái gì?

Tiểu Man vừa đến, nhóm nha hoàn bà tử lập tức giải tán, chỉ có Tam tỷ nhi và Đào Mai là ở lại, mặt mày đang hớn hở lập tức biến thành nổi giận đùng đùng, căm giận nhìn lên trên nóc nhà. Hai nàng là nha đầu thân thiết của Đại nương tử, nên đương nhiên là đứng về phía Đại nương tử rồi.

Tiểu Man vừa thấy cũng ngây người:

- Lang quân…thế này là thế nào, chẳng phải là ở trong mắt người ta, là thê tử hống hách không cho trượng phu vào phòng, hay là trượng phu lén lút? Nhưng…cho dù là “thâu hương thiết ngọc” thì cũng không nên lén lút ở trên nóc nhà chứ? Nếu truyền ra ngoài thì không biết sẽ như nào?

Ngay sau đó, a Nô gọi người giúp đỡ, ưỡn bụng bầu đi tới.

"Thình thịch thình thình..."

"Đương đương đương..."

Tiếng chuông trống thành Lạc Dương đã vang lên đấy, Cổ Trúc Đình khóc không ra nước mắt, mặt đỏ bừng, khóc nói với mọi người:

- Đại nương tử, a lang hắn….ngã bệnh, tự bắc thang trèo lên đây…

Tiểu Man sau khi kinh ngạc đã bình tĩnh lại, vội vàng nói:

- Cổ cô nương, ngươi trông nom a Lang, ta đi tìm thang.

Tiểu Man vội vàng đi, A Nô vẻ mặt cổ quái quay sang nhìn Đào Mai và Tam tỷ nhi, phân phó:

- Các ngươi khẩn trương đi dặn dò những nha hoàn bà tử kia, không cho phép ai nói lung tung, coi như chưa phát sinh chuyện gì, bằng không, tiền lương sáu tháng đừng hòng nhận! Đúng, sáu tháng!

************

Một đêm này, trong phường Ôn Nhu cũng không yên tĩnh, tuy rằng từ trước tới giờ phường Ôn Nhu chưa bao giờ yên tĩnh đấy.

Đại Đường là thời đại thiên hạ chơi gái, mặc dù là quan viên cũng phạm pháp, càng không liên quan đến đạo đức, thậm chí đó là một loại xã hội thời thượng. Cho nên mới có khách làng chơi Đỗ Mục, Lý Bạch, Bạch Cư Dị, Nguyên Chẩn và một đám quan viên cũng là danh sĩ phong lưu lãng tử.

Thời đại này chuyện niêm phong kỹ viện tuyệt đối không xuất hiện, nhưng tối hôm đó lại đã xảy ra.

Chuyện Dương Phàm và Võ Ý Tông người biết kỳ thật cũng không nhiều, chỉ có những cô nương hầu hạ Võ Ý Tông ở trong phòng nghe những người khách xưng hô cho nhau mới biết được, sau đó có người sau đi ra ngoài, đã khoe chuyện này cho các tỷ muội đợi khách ở phòng bên cạnh mới có câu chuyện về sau.

Đợi cho Dương Phàm giận xông vào thanh lâu, đuổi Hà Nội Vương chạy trối chết, những cô nương này cũng rất tự giác giữ kín miệng không lan truyền về thân phận của hai nam nhân này. Những cô nương này là ai? Đó là những hồ ly tinh liếc nhìn là biết người đó nên nịnh bợ hay là không nên nịnh bợ, tán gẫu hai câu là biết tình tính của người đó có đáng cho mình dựa vào hay không.

Đường đường Hà Nội Vương không để tâm tới mặt mũi chạy trối chết, loại náo nhiệt này cũng có thể đường hoàng sao được? Các nàng rỉ tai với tú bà vài câu, mụ tú bà đang kêu gào khóc lóc lập tức bỏ ý nghĩ báo quan trong đầu, khẩn trương gọi người tới thu dọn tàn cục, coi như không có chuyện gì xảy ra. Vì thế, chưa đến nửa canh giờ, trong lầu lại khôi phục sự náo nhiệt như trước.

Các nam nhân cầm túi tiền, quan sát các cô nương đứng xếp hàng trước mặt, xem ai xấu ai đẹp, ai trắng ai đen thì lựa chọn, các cô nương sau đó thì ở trên giường đợi…

Ai ngờ ngay lúc tất cả mọi người rất bận rộn, đột nhiên có rất nhiều Kim Ngô Vệ vội vã tới, bao vây thanh lâu. Nghe nói là có gian tế Đột Quyết trà trộn vào thanh lâu này, muốn đưa tất cả mọi người đi để thẩm vấn.

Chuyện đầu tiên sau khi Võ Ý Tông quay về là ngậm miệng, nhưng thù thì nhất định phải báo đấy, nhưng việc cấp bách là không thể để chuyện của y thành trò hề được. Hà Nội Vương là kẻ sĩ diện.

**********

- Tất cả các ngươi cần phải xử lý không cho phép ai nói lung tung, coi như chưa xảy ra chuyện gì, bằng không…hừ, hừ, hừ!

Võ Ý Tông nhe răng cười độc ác, Tuần nhai sử Đinh Thắng ngầm hiểu gật đầu, nghĩ nghĩ lại hỏi:

- Mấy vị cô nương từng tiếp rượu Vương gia…

Võ Ý Tông ngẫm nghĩ một chút, hừ lạnh nói:

- Trước tiên phải gõ mụ tú bà, mặc kệ những nữ nhân kia có đáng tin hay không cũng đều bán hết đi Dương Châu, không để bọn họ xuất hiện ở Lạc Dương nữa.

- Vâng!

Nơi này là đại lao phủ Lạc Dương, tuy nhiên sau khi bắt mọi người vào đó, Đinh Thắng căn bản không để người của phủ Lạc Dương nhúng tay, mà là phái người của Kim Ngô Vệ trông giữ. Lúc này, có người vội vàng đi tới, nói với Võ Ý Tông:

- Đại tướng quân, hoá ra ngài ở chỗ này, Lương Vương điện hạ đang tìm ngài.

Võ Ý Tông quay đầu nhìn lại, thấy là Lương quản sự của quý phủ Lương Vương Võ Tam Tư, liền đi theo gã ra ngoài, vừa đi vừa hỏi:

- Lương Vương tìm ta làm gì?

Quản sự kia cười nịnh:

- Tiểu nhân chỉ là người chạy việc, Vương gia cũng không giải thích gì với tiểu nhân.

Võ Ý Tông vội vàng đuổi tới Lương Vương phủ, Võ Tam Tư ra đón, vừa thấy Võ Ý Tông liền nói:

- Ý Tông à, ta có việc gấp muốn thương lượng cùng ngươi, chúng ta đến thư phòng…Ồ? Ngươi làm sao vậy, một đêm không ngủ sao, sao mắt lại đỏ thế?

Võ Ý Tông vừa nghe gã hỏi, hận chạy lên não, cười lạnh nói:

- Còn không phải tên Dương Phàm kia sao, ta không nghiền hắn thành tro, thật khó tiêu mối hận trong lòng ta!

Võ Tam Tư nhướn mày, không vui nói:

- Hai người các ngươi lại sao rồi?

Võ Ý Tông vừa đi với gã vừa nói lại chuyện xảy ra một lượt, Võ Tam Tư liếc y, ung dung nói:

- Vậy ngươi định làm như thế nào? Loại chuyện nhà này, cháu trai Hoàng đế mắng con gái Hoàng đế, Hoàng đế ra mặt đòi công đạo cho con rể, ngươi trông cậy vào Hoàng đế sẽ giúp ngươi sao? Hoàng đế cũng là nữ nhân đấy.

�ng dài kéo từ trên đỉnh xuống dưới mái. Ngay dưới chân của bốn cái đường đó thường có đầu rồng đang há mồm nuốt thú. Năm con thú sẽ ngồi xếp hàng theo thứ tự trên bốn cái đường đó. Đây là thần thú trấn tích có ba chức năng quan trọng là: mang lại may mắn, trang trí cho đẹp và bảo vệ toà nhà. Bởi vì kiến trúc cổ có kết câu bằng gỗ, thế nên dùng thần thú trấn tích để tránh hỏa hoạn thiên tai. Ngoài ra, hai bên sườn mái nhà có nhiều ngói đan xen vào nhau, cho nên con rồng nuốt thú là dùng để chắn gió, đề phòng nước mưa thấm làm dột. Vừa làm đồ để trang trí, vừa có hiệu quả bào vệ gia đình. Năm con thần thú đó là: Đường nghê (Sư tử), đẩu ngưu (con trâu), hải trãi (lân sư), phượng, áp ngư (một loại cá).

g, ngẩn người nhìn rất lâu, ánh mắt từ từ hạ xuống, khi nhìn qua một mái cong góc lầu, thấy mép Để trên lầu kia thì khẽ ngẩn ra.

(Để: Tục gọi các dinh các phủ của các vương hầu là để. )


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.