Mộng Hoa Xuân

Chương 8




Huống chi giặc Oa đi rồi thì vẫn còn hải tặc. Dương Lăng còn nhỡ rõ khi đi du lịch trên biển đã từng đọc qua một ít tư liệu, nói các nước Tây Ban Nha, Bồ Đào Nha tới Đại Minh từ xa ngàn dặm, đã lấy Bành Hồ, Đài Loan làm cơ sở để cắm rễ, liền một mạch là mấy trăm năm, chính là dựa vào buôn lậu để tồn tại.

Bọn chúng lợi dụng tình thế cấm vận trên biển, không thông thương với nước ngoài của Đại Minh, ở giữa trở thành trùm buôn lậu, nhờ đó phát triển ngày càng lớn mạnh, cho đến khi thu hút được sự chú ý của các nước phương Tây đối với mảnh đất màu mỡ phương Đông, hơn nữa dã tâm của chúng không ngừng bành trướng, luôn có ý định dùng vũ lực để chiếm lấy thượng phong.

Hiện giờ Đại Minh chủ động gỡ bỏ cấm vận trên biển, hải tặc phương Tây lấy việc buôn lậu sống qua ngày đã không còn. Nhưng những đội tàu của phương Tây lúc đầu khi chu du thế giới thì phần lớn mang tính chất là hải tặc, trong tình huống không có lợi thế, bọn chúng có thể tùy thời biến hóa nhanh chóng, từ bọn buôn lậu hóa thân thành hải tặc, như vậy dù giặc Oa không có, thì cũng sẽ xuất hiện hải tặc.

Nếu chỉ trông vào một phương Đại Minh đến tiêu diệt giặc Oa và hải tặc, không biết sẽ phải trả bao nhiêu xương máu, tiền của. Nếu trong quá trình này có cả lợi ích của cả hai nước, như vậy sao không để bọn họ phải xuất một phần lực lượng? Chỉ có quét sạch, quét gọn đám hải tặc mới có thể làm cho bên kia từ bỏ dã tâm cường đạo, thành thành thật thật buôn bán cùng Đại Minh.

Về phần cơ hội phát triển của Thủy sư Đông Doanh, Dương Lăng ngược lại không hề thấy lo lắng, trước mắt lấy thực lực và cơ sở mạnh mẽ của Đại Minh, trong quá trình phát triển khẳng định còn nhanh hơn bọn họ nhiểu.

Trong một ngày tất nhiên không thể giải quyết hết thảy công việc, nhưng hiển nhiên Đại Nội Nghĩa Dũng và Tế Xuyên Trừng Minh đều vô cùng có thành ý, song phương đều thống nhất ý kiến trong rất nhiều chuyện. Mở cửa thông thương trên biển là việc mà Dương Lăng dốc hết sức để xúc tiến, đây cũng là việc chính quan trọng nhất của hắn.

Hiện tại một phương phản đối mở rộng thông thương trên biển chỉ đang tạm thời thất bại, bọn họ một mặt chờ đợi những người đứng đầu hồi kinh, một bên luôn chú ý tất cả những cuộc thương nghị về mở rộng thông thương. Chỉ cần xuất hiện chỗ sơ hở, bọn họ sẽ nhanh chóng nắm bắt để đánh ra một kích cuối cùng, cho nên Dương Lăng tất nhiên sẽ không dám khinh thường, mắt thấy hiện tại có hiệu quả không khỏi mừng thầm trong lòng.

Song phương đàm phán từ sáng tới trưa, cùng nhau ăn trưa xong Dương Lăng và Vương Hoa mới cáo từ đi về. Nội dung đám phán hôm nay Vương Hoa còn muốn cầm về sửa sang lại, đồng thời để chuẩn bị bàn bạc công việc vào ngày mai cho nên vội vàng chắp tay cáo từ với Dương Lăng, quay trở về Lễ Bộ.

Dương Lăng cũng nhanh trở về kể lại việc thương nghị hôm nay cho mưu sĩ thiếp thân Thành Khởi Vận để có tính toán cho bước tiếp theo. Nắng xuân nhẹ nhàng, ấm áp chiếu vào thôn trang, những người nông dân đang cần cù lao động trên những bờ ruộng thẳng tắp, vài người dắt trâu kéo cày, thợ thủ công trong nhà xưởng đang học cách gieo hạt ngô; ở triền núi trồng đầy những dưa chuột, khoai tây đang đúng mùa thu hoạch Khung cảnh này gợi cho người ta một cảm giác phồn vinh, sung túc..

Dương Lăng chạy về sân, trong viện yên tĩnh, hơi gió nhẹ nhàng phảng qua. Vân nhi đang ngồi dưới hành lang, tay cầm khung thêu, đã dựa vào cột gỗ ngủ say từ bao giờ. Ngoài kia vài con chim sẻ lười biếng ngẫu nhiên đi tới đi lui trên con đường nhỏ rải đá vụn.

Dương Lăng cũng không đánh thức nàng, nhẹ nhàng bước qua, trực tiếp rẽ về hướng nội thư phòng, Thành Khởi Vận mặc một bộ áo bào trắng thủy mặc, môi hồng răng trắng, phát ra vẻ phong tình vô hạn. Áo choàng kia không có đai lưng, có vẻ vừa rộng vừa túy ý, ngẫu nhiên vừa động, áo choàng phiêu đãng liền có thể cảm nhận được eo thon nhỏ nhắn cùng ngọc thể duyên dáng của nàng.

Thấy Dương Lăng tiến vào, Thành Khởi Vận lả lướt đứng dậy, nhẹ nhàng tiến lên chào đón, nở nụ cười nói: - Đại nhân, hôm nay nghị sự thế nào rồi?

Dương Lăng nói: - Ta thấy những vẫn đề quan trọng được đưa ra, cả hai bên cũng không có quá nhiều ý kiến phản đối. Chỉ có điều ở một vài chỗ còn liên quan đến việc phân chia nội bộ của bọn họ, có lẽ còn phải thương nghị thêm, phỏng chừng phải qua thêm hai, ba ngày mới có thể mời Hoàng thượng triệu kiến cống sứ được.

Thành Khởi Vận vui mừng động nhan sắc, đầu lông mày giương lên nói: - Như thế càng tốt, ta thấy ngài làm việc, cứ nhấp nhổm không yên. Gần như mọi chuyện đều phải liên quan đến đao kiếm, không thấy máu là không phân cao thấp, lúc này cuối cùng cũng bình an, thuận buồm xuôi gió rồi.

Dương Lăng bật cười nói: - Nói gì vậy? Cứ như bản quan giống như sao chổi vậy.

Hắn vừa dứt lời, Vân nhi đã vội vàng chạy vào, hấp tấp nói: - Lão gia quả nhiên đã trở lại rồi.

Dương Lăng cau mày nói: - Sao không gõ cửa một tiếng đã vào rồi? Ta về phủ thì có gì ngạc nhiên chứ?

Vân nhi lắp bắp nói: - Không phải, lão gia, là lão quản gia bảo ta đi mời lão gia tới tiền sảnh, có Binh bộ Thị lang Lưu Vũ, Lưu đại nhân xin gặp.

- Hử? Dương Lăng và Thành Khởi Vận không khỏi liếc nhìn nhau một cái. Lưu Vũ nguyên là Đô ngự sử. Sau khi Lưu Đại Hạ bãi quan, Tiêu Phương liền bố trí hắn vào Binh bộ, tạm thời đảm nhiệm chức vụ Thị lang, mục đích cuối cùng là muốn hắn tiếp nhận chức vụ Thượng thư. Người này có thể xem như cùng phe với Dương Lăng, hắn vội vàng tới là có chuyện gì quan trọng?

Dương Lăng vội nói: - Ta đi xem một chút.

Thành Khởi Vận trở về bên cạnh bàn, nhặt lên một cái đai lưng màu tím từ trên ghế, rồi nhanh chóng buộc ở bên hông, vừa nói: - Dù sao cũng là khách đến chơi nhà, lại không phải người ngoài, ta đi cùng đại nhân vậy.

Hai người vội vàng đi tới phòng chính, chỉ thấy Lưu Vũ thỉnh thoảng xoa xoa hai tay, mồ hôi đầy đầu, đi đi lại lại, vừa thấy Dương Lăng đi ra liền mừng rỡ nói: - Đại nhân, đại sự xảy ra rồi. Đại nhân phái ra thị vệ đại nội, đã dặn đi dặn lại, nhưng đám đại gia hầu hạ hoàng thượng này đâu có để đám Oa nhân trong mắt chứ

Hắn còn chưa dứt lời, Dương Lăng đã động dung:

- Làm sao vậy? Thị vệ đại nội phát sinh xung đột với người trong sứ đoàn sao?

Lưu Vũ dậm dậm chân nói: - Đâu có, sứ đoàn của Oa nhân du ngoạn trên phố, những tên lãng nhân bình thường này bọn thị vệ đâu có để trong mắt, nên chả có ai đi theo để coi chừng cả. Cái đám Oa nhân này, từ lúc triều đại sơ lập, mỗi lẫn tới triều cống phải làm náo loạn một phen mới chịu về thì phải! Có một tên Oa nhân lên là Hà Dã Quy Tứ Lang, một mình uống say trên phố, mượn rượu giả điên, chọc ghẹo con cái của chủ tiệm, kết quả nảy sinh cãi vã với chủ tiệm, lúc đánh nhau tên Oa nhân lại đẩy lão chủ tiệm vào trong nồi đun canh, hầm tươi... tươi tươi sống luôn.

Sắc mặt Dương Lăng chợt biến đổi, con ngươi Thành Khởi Vận vừa động, liếc mắt nhìn Dương Lăng một cái, vội hỏi: - Vậy hung thủ đâu?

Lưu Vũ nói: - Tên Oa nhân này tưởng say nhưng thật ra lại rất tỉnh táo, một mạnh chuồn về Tứ Di quán, trốn bên trong. Bởi sự việc này có liên quan đến vấn đề ngoại giao nên ngự sử tuần thành không dám tự tiện chủ trương, hắn phái binh trước tiên vây quanh Tứ Di quán, sau đó trình lên Thuận Thiên Phủ doãn, xin được bắt hung thủ, nhưng Thuận Thiên Phủ doãn Trương Hữu Trương đại nhân cũng không dám làm chủ, lại trình lên Tam Pháp Ti

Chư vị đại nhân của Tam Pháp Ti cho rằng man nhân từ trước đến nay không học tập lễ nghi, hơn nữa là say rượu lỡ tay, mặt khác cũng là vì ngưỡng mộ thiên nhan mà đến triều cống, nếu nghiêm trị sẽ rời xa nhân tâm. Năm Thành Hóa, khi Oa nhân đến triều bài cũng từng bên đường đâm chết người, Hoàng thượng lấy cái cớ "Viễn di" để miễn tội cho hắn, vì vậy theo thông lệ chỉ có thể xin ân xá cho hắn.

Có người thì kiên quyết phản đối, cho rằng phải nghiêm trị hung thủ, cuối cùng làm loạn đến cả nội các, Lục bộ Cửu khanh đều trù trừ, nhất thời không dám quyết định, rồi chuyện này lại truyền đến tai Hàn Lâm Viện, Thái Học Viện, quần chúng bức xúc kích động, hiện tại chuyện này chuyện này động tĩnh quá lớn rồi.

Tiền nhiệm của Thuận Thiên Phủ doãn là Mưu Bân, bị Lưu Cẩn hại chết, sau đó đổi lại thành thân tín của hắn là Trương Hữu. Việc bỏ lệnh cấm thông thương trên biển có lợi đối với Ti Lễ Giám, y tự nhiên không muốn vì cái chết oan uổng của một ông lão bán hàng đầu đường mà cản trở con đường của Lưu Cẩn.

Về phần Tam Pháp Ti và Lục bộ Cửu khanh hiện tại có người của Dương Lăng, của Lưu Cẩn và một số lão thần của thời Hoằng Trị, ngoại trừ những lão thần này, bất kể là phe của Dương Lăng hay là phe của Lưu Cẩn, tự nhiên cũng muốn kiệt lực bảo vệ chủ tử, không muốn bởi vậy mà cùng sứ đoàn Oa nhân kết oán, bị hủy đại kế hợp tác.

- Say rượu mất chất là có thể vứt người sống vào nối nấu canh sao? Sắc mặt Dương Lăng trở nên xanh mét.

Lưu Vũ chần chừ một chút nói: - Dương đại học sĩ đã ra mặt đàn áp, yêu cầu Hàn Lâm Viện, Thái Học Viện tạm thời ổn định lại, Tiêu đại học sĩ phái ta tới xin ý kiến của ngài.

Hắn cũng biết Dương Lăng đối với việc thông thương trên biển đã bỏ ra rất nhiều tâm huyết, từ xưa có câu nhất tướng công thành vạn cốt khô, vì làm được một chuyện lớn, cầu được lợi ích lâu dài, hi sinh vô số tính mạng thì có tính là gì, muốn làm một chính khách có đủ tư cách, nhất định phải có máu lạnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.