Mộng Hoa Xuân

Chương 7




- Nếu như xóa bỏ mua bán triều cống, không hạn chế cống sứ và số lượng cống phẩm, để dân chúng tự do đi lại, tăng cường giao dịch giữa triều đình của ta và Thiên triều, thẳng thắn mà nói, chúng ta vô cùng tán đồng, nhưng có một số việc chúng ta vẫn đang lo lắng

Đại Nội Nghĩa Dũng bưng chén lên nhấp một ngụm: - Hôm nay ta và hai vị đại nhân thẳng thắn với nhau, tại hạ ăn ngay nói thật. Ta lấy một ví dụ, việc hợp tác mua bán trước kia, triều đình Đại Minh luôn ban cho triều đình ta thực sự là hậu hĩnh, nhưng còn lâu mới có thể thỏa mãn nhu cầu của triều đình chúng ta.

Suy xét vấn đề này, khi chúng ta triều cống cho Đại Minh, cống sứ thường thường mang theo rất nhiều hàng hóa, bán cho phú thương ở các vùng như Tô Châu, Hàng Châu, Kim Lăng, nhưng những phú thương này lại lấy đủ loại lý do để khất không trả các khoản nợ. Vì để đòi lại tiền nợ, triều đình của ta không thể không dùng thuyền để đi lại, thậm chí còn kiện lên cả Sứ ti nha môn, nhưng vẫn không nhận được quyền bảo hộ. Tại hạ muốn hỏi, nếu như để dân chúng tự do thông thương, Đại Minh sẽ làm thế nào để bảo vệ quyền lợi của thương nhân nước ta?

Dương Lăng thản nhiên cười với Đại Nội Nghĩa Dũng: - Vấn đề này, chúng ta đã nghĩ tới. Trên thực tế, một khi tự do thông thương, thì số lượng thương nhân của Đại Minh đi Đông Doanh cũng nhất định không ít, cho nên chúng ta quyết định: Thứ nhất, xây dựng hệ thống quan lại nha môn chuyên trách, lập ra luật chuyên về hàng hải, luật thông thương để đảm bảo quyền lợi cho thương nhân hai nước. Đương nhiên, quý quốc cũng phải thiết lập bộ nghành như vậy để che chở, bảo vệ lẫn nhau, mà pháp luật được đưa ra cũng đều cần có sự thống nhất của các nhà lập pháp hai nước.

- Còn nữa! Vương Hoa cũng hạ thấp người, nói: - Để đảm bảo quan lại và nha môn chấp pháp theo lẽ công bằng, quý quốc có thể phái ra sứ thần thường trú, đóng tại kinh sư của chúng ta cũng như hai bên cùng nhau cam kết giám sát chặt chẽ nha môn chấp pháp. Nếu như có hành vi xử sự bất công, thì người làm sứ thần có quyền tố cáo lên nha môn cấp trên, có thể là Tam ti nha môn, thậm chí cũng có thể tố cáo với hoàng đế bệ hạ. Đương nhiên, chúng ta sẽ phái ra đặc sứ trú tại quý quốc, phụ trách công việc quan sát, đảm bảo quyền lợi bình đẳng giống như vậy.

Vương Hoa nói xong, cùng Dương Lăng nhìn nhau và cười. Kinh tế, vĩnh viễn phải có chính trị và luật pháp làm chỗ dựa, ý kiến này của Vương Hoa hợp tình hợp lý, Đại Nội Nghĩa Dũng trong lòng rộng mở, không khỏi gật đầu liên tục.

Hắn lại không biết, Thiên triều Đại Minh với ánh mắt luôn để cao quá đầu, vốn không để những nước nhỏ vào mắt, khi đưa ra đề nghị này kì thật còn có mục đích khác. Đại Minh hoàn toàn không biết tình hình của hoàng thất Đông Doanh, sự hưng suy của Mạc Phủ cũng như năng lực khống chế cả nước của họ, còn có thái độ chính trị của một vài bá chủ hùng mạnh của Cửu Châu nữa. Đây căn bản chính là kiến thức nông cạn.

Trong tình hình như vậy, ngay cả chính chủ đều tìm không chính xác, muốn hợp tác, nhất là hợp tác về quân sự, căn bản chính là ảo tưởng. Dương Lăng đề xuất phái ra đại sứ thường trú, lấy quan lại của lục bộ làm quan văn, xưởng vệ Đông Xưởng làm quan võ, trú tại Đông Doanh, thu thập tin tức tình báo toàn diện trên phương diện chính trị, quân sự, kinh tế. Biết mình biết ta mới có thể bảo đảm bắn tên có đích, đảm bảo chính sách quốc gia có thể thực hiện có hiệu quả.

Tế Xuyên Trừng Minh mỉm cười nói: - Đề nghị của Vương đại nhân rất hay, hai nước một khi tự do thông thương, thương nhân nhiều như mây, buồm giương như cờ xí, khó tránh khỏi sẽ sinh ra nhiều tranh cãi, nếu như không có một bộ phận chuyên trách để bảo đảm công bằng, chắc chắn quần chúng sẽ có nhiều khúc mắc.

Mặt khác, triều đình ta cần hàng hóa của Đại Minh rất nhiều, bất kể tơ tằm, thủy ngân, từ khí. Các loại như dược liệu, gia vị, tranh chữ, kinh phật một khi tiêu thụ ở nước ta, giá cả chắc chắn tăng gấp mười.

Mà thương phẩm của bọn ta ở Đại Minh ngoại trừ một ít bình phong, quạt, hòm rương, đao kiếm thì phần lớn là đồng, lưu huỳnh, gỗ vang, trân châu và nguyên liệu, giá tiền tăng lên cũng không được bao nhiêu, như vậy có phải là bất công không chứ?

Dương Lăng cười nói: - Mấy thứ này còn phải dựa vào nhu cầu của dân chúng, huống hồ khi đám nguyên liệu này được đưa đến, thợ thuyền của Đại Minh còn phải tiến hành gia công một lần nữa, nói chung cũng phải cho bọn hắn bù lại một ít lợi nhuận. Tế Xuyên ngài còn có ý kiến gì hay nữa chăng?

Tế Xuyên Trừng Minh thần sắc vui vẻ: - Đại Minh có thể cho phép dân chúng nước ta xây dựng công xưởng hay không. Cũng như mời thợ thủ công của Đại Minh về để học tập công nghệ chế tạo. Nguyên liệu một khi chuyển đến có thể chế thành thương phẩm, sau đó bán ra luôn.

Hắn lại phàn nàn nói:

- Một cái khác nữa, như trân châu, việc mò xuống biển nhặt trân châu cũng vô cùng nguy hiểm, nhưng khi buôn trân châu đến Đại Minh, lợi nhuận cũng không tăng lên bao nhiêu, mà thương nhân của Đại Minh sau khi đem đi gia công lại có thể thu lợi gấp bội. Chân báu mà nước ta gia công xong luôn bị hàng của Đại Minh cạnh tranh, không thể lúc nào cũng bán ra được, như vậy có phải là quá bất công không?

Vương Hoa cất tiếng cười to, phất tay áo nói: - Lời ấy của Tế Xuyên cống sứ sai rồi, tơ lụa gấm vóc của Đại Minh muốn có được cũng phải trải qua lựa chọn loại cây dâu, nuôi tằm, kéo tơ, chế gấm đủ loại công đoạn, vất vả không lẽ còn ít sao? Đại Minh cũng chỉ bán tơ lụa cho quý quốc chứ đâu phải là những bộ kimono đã làm xong.

Dương Lăng cười dài, nói: - Đông Doanh muốn đặt công xưởng tại Đại Minh, thuê thợ thủ công đương nhiên cũng có thể, nhưng nếu chúng ta yêu cầu quý quốc cho phép Đại Minh tới đó để mời thợ thủ công, học tập phương pháp tinh luyện bạc trắng, học tập kĩ thuật rèn kiếm nhật, liệu quý quốc có bằng lòng hay không?

Tế Xuyên Trừng Minh nghe xong bất giác sững người lại, được có vài cái bản lĩnh hơn người thôi, nếu như bị người Minh học được, lấy vốn liếng cùng thực lực của họ, thì nước mình xoay sở làm sao?

Dương Lăng lại nói: - Đương nhiên, cũng chỉ vừa mới mở rộng thông thương trên biển, rất nhiều chuyện không phải cứ muốn là được ngay. Xây dựng nha môn thường trú, cũng là để kịp lúc thông thương, để hai bên có thể không ngừng hoàn thiện luật pháp, đợi nếu như có điều kiện thích hợp, ta nghĩ đề nghị của ngài có lẽ sẽ được xem xét, chỉ cần có lợi cho dân chúng hai bên, có lợi cho hai triều đình thì mọi thứ đều dễ dàng thôi.

Vương Hoa ho nhẹ một tiếng, nói: - Đúng vậy, việc này không thể nói là làm luôn được, còn phải bàn bạc kĩ lưỡng. Ta nghĩ nhiệm vụ hàng đầu bây giờ là làm thế nào để giải quyết chướng ngại lớn nhất của thông thương trên biển: Hải tặc! Bọn chúng quanh năm lang thang trên biển, nhắm người mà cắn, chỉ vì bọn chúng mà bỏ lệnh cấm thông thương là không thể. Thủy sư của Đại Minh và thủy sư của quý quốc phối hợp tiêu diệt hải tặc là việc hàng đầu, không biết quý sứ đã có phương án để thương nghị hợp tác chưa?

Đại Nội Nghĩa Dũng và Tế Xuyên Trừng Minh nghe vậy, thần sắc đều căng thẳng, đều liếc quá nhìn nhau cẩn thận, thân thể không tự chủ được nghiêng về phía trước một chút. Mới vừa rồi là thông thương với nhau, đó là đường ai nấy đi, không quấy nhiễu lẫn nhau, nhưng cùng Đại Minh phái ra thủy sư, phối hợp tiêu diệt hải tặc, cái này lại liên quan đến quân sự.

Hiện nay các thế lực đều nổi lên, là thời đại mà các phương đều tự xưng hùng, một chi thủy sư hùng mạnh có tác dụng rất lớn đối với việc thống nhất Đông Doanh của bọn hắn. Tộc Tế Xuyên và tộc Đại Nội hiện giờ là hai thế lực lớn mạnh nhất, nếu ai có thể nắm giữ đội thủy sư này, làm nó không ngừng lớn mạnh trong quá trình tiêu diệt đám cướp tứ hải, thì sẽ có tác dụng lớn nhất đối với tương lai độc bá thiên hạ. Hai vị sứ giả tự nhiên đều muốn biết ý kiến từ phía Đại Minh, muốn đoạt được sứ mệnh ngon lành này.

Dương Lăng thu thần sắc của hai người kia vào trong mắt, nhớ tới Thành Khởi Vận từng nói: "Người mua có hai, chúng ta có thể nâng giá. Giá bán có hai, chúng ta có thể ép giá" liền không khỏi lộ ra ý cười. Hắn đương nhiên sẽ không tùy tiện để cho một trong hai thế lực thừa cơ phát triển an toàn, dù sao Đại Minh cũng phải tổ chức và thành lập bốn tổ Thủy sư, đề nghị các tổ thủy sư của đối phương lần lượt hợp tác với Đại Minh, duy trì sự cân bằng trong thế lực của họ.

Vì vậy, hai bên vừa thành lập tổ thủy sư để hợp tác lại vừa giương đao múa kiếm, cò kè mặc cả với nhau.

Dương Lăng cực kì coi trọng đối với việc này bởi hắn tự có nguyên nhân của mình. Biển cả mênh mông, các thế lực như Triều Tiên, Lưu Cầu, Lã Tống, Bành Hồ, Đài Loan nhiều như cờ như sao, cùng với Đại Minh kiếm chế lẫn nhau. Trong khu vực và trong các bộ tộc của Đông Danh, cho dù các thế lực thi nhau nổi lên tranh bá nhưng đến hiện tại thì Đông Doanh vẫn là cường đại nhất.

Dương Lăng dự định để Đại Minh bỏ cấm vận trên biển, giao thông với nhiều quốc gia, tăng cường tiếp thu tiến bộ khoa học kĩ thuật và chế độ tiên tiến của các quốc gia, duy trì vị thế đi trước của Đại Minh trên thế giới. Muốn duy trì một vùng vùng biển an toàn, lực lượng thủy sư mới xây dựng của đại mình còn lâu mới đủ sức, do đó việc này còn cần có sự phối hợp của phía Đông Doanh nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.