Mộng Hoa Xuân

Chương 6




-----

Như một cô chim khách hạnh phúc, Mã Liên Nhi vừa ngâm nga một khúc hát vừa bận bịu lôi quần áo lót vốn để cho tôi tớ dọn dẹp ra khỏi bọc đồ, xếp ngay ngắn rồi đặt ở đầu gường.

Trong phòng bao phủ bởi một mùi thơm nhàn nhạt, Dương Lăng khép lại cửa phòng, mỉm cười ngắm bóng lưng nàng. Dáng người Mã Liên Nhi thon thả thướt tha, vai và lưng vẫn nhỏ nhắn, mặc dù đã cấn thai rất lâu song vẫn không mất được dáng người mảnh khảnh. Rõ ràng nàng mang thai trước Hàn Ấu Nương cả nửa tháng, ấy vậy mà khi nhìn từ phía sau lại không thấy bụng gồ lên lắm.

Người ta nói phụ nữ mang thai như mang lò lửa trên người, quả thật không sai chút nào. Cái rét đầu xuân chưa tan, vậy mà nay Mã Liên Nhi lại chỉ mặc độc một chiếc áo dài sốp nhẹ. Nàng khom người thu dọn quần áo, chiếc áo dài mềm mại ép sát vào người lộ bờ mông khá tròn trịa và săn chắc, chính giữa lõm vào một rãnh lờ mờ, như thể ẩn dưới lớp áo là một quả đào mật chín mọng trắng ngần đang chực phá lớp vỏ mỏng, ứa mật thơm lừng.

Dương Lăng nhìn mà thấy rung động trong lòng. Y nhỏ giọng gọi:

- Liên Nhi!

Thoáng run lên, Mã Liên Nhi thoắt xoay người lại, mừng rỡ nhìn Dương Lăng rồi chợt chạy ào tới sà vào lòng y, nước mắt không kìm được cứ trào ra.

Thấy nàng ôm cái bụng bầu chạy ào tới như vậy, Dương Lăng sợ giật nảy cả mình, liền vội kêu:

- Đi chậm thôi, đi chậm thôi! Nàng đang mang thai sao lại còn nhảy nhót lung tung như con nít thế, chẳng chín chắn chút nào cả!

Mã Liên Nhi ngừng khóc gượng cười, nhẹ nhàng đứng thẳng người lên, nguýt yêu y rồi nói:

- Chàng thật là vô tâm, người ta trông ngóng đến mòn con mắt chàng mới sai Thành tỷ tỷ tới. Nếu không chủ động dâng đến tận cửa thì không biết đến khi nào Dương đại hầu gia chàng mới chịu đi thăm thiếp đây.

Dương Lăng cười áy náy:

- Nàng tưởng ta không nhớ nàng sao? Chẳng qua vừa về kinh ta liền bận rộn bao việc, có mấy việc mà giao cho người khác thì ta thật không yên tâm. Còn ở bên Giang Nam đã có Thành đáng đầu chủ trì, ta không tin có việc gì có thể làm khó được cô ấy. À đúng rồi, Thành đáng đầu làm thế nào mà đưa nàng đi được vậy?

Dương Lăng nắm tay dìu Mã Liên Nhi đến ngồi xuống bên giường. Mã Liên Nhi khẽ dựa vào lòng y, kể lại sự tình đã qua. Thì ra sau khi nhận được truyền tin của Dương Lăng, Thành Khởi Vận liền giả làm bà con của hải tặc Vương Bành lão thái gia mà dời đến ở Trường Can Lý, âm thầm gặp mặt Mã Liên Nhi, sau đó công khai kết bái làm tỷ muội.

Thành Khởi Vận sắm một tòa trạch viện rộng lớn dưới chân núi Tê Hà. Lúc này bụng Mã Liên Nhi đã bắt đầu gồ lên, sắp giấu không nổi những người bên cạnh, Thành Khởi Vận bèn vịn cớ mời tỷ muội kết bái đến tiếp đãi để đưa Mã Liên Nhi về nhà. Lúc này Mã Ngang cũng đã được điều về Kim Lăng làm quan dưới trướng quan thủ bị, có hắn giúp đỡ che giấu càng khiến cho người khác không nghi ngờ gì. Lần này Thành Khởi Vận trở về kinh thành, Mã Liên Nhi khăng khăng đòi theo, nghĩ thấy cả đi lẫn về cùng lắm chỉ mất khoảng một hai tháng, Thành Khởi Vận bèn tự làm chủ mà đưa nàng theo. Song kế tiếp an bài thế nào thì nàng ta không dám tự quyết mà để cho Dương Lăng quyết định.

Nghe kể xong Dương Lăng cũng cảm thấy có phần khó xử. Liên Nhi vẫn phải chịu tang cha thêm gần hai năm, chẳng lẽ đến lúc đó để nàng dẫn thằng nhóc biết gọi "ba ba" đến kinh thành tìm chồng? Nhưng nếu kiên quyết giữ nàng lại, ở thời đại cực kỳ xem trọng đạo hiếu này y sẽ khó tránh bị hặc tội.

Tuy rằng Dương Lăng hiện đã quen với việc bị hặc tội, kiểu như lợn đã chết thì sợ quái gì nước sôi, song thật ra mỗi lần bị hặc tội y đều đã có sẵn kế sách để phản kích. Nay chuyện này tuy nhỏ nhưng những kẻ đang nhòm chằm chằm vào y lại đều đứng trên quan điểm đạo nghĩa cao vút. Đứng trước đạo hiếu vốn chỉ xếp sau "trung với vua", đối diện với mồm miệng văn chương lê thê và ngòi bút công kích mãnh liệt y sẽ hoàn toàn rơi vào thế bị động.

Dương Lăng không tin sóng to gió lớn gì y cũng đã vượt qua mà lại không bước qua được cái hố cỏn con này. Hai người mới gặp lại nhau nên y không muốn nói tới những chuyện phiền lòng này, bèn ôm lấy vai Mã Liên Nhi, xoa nhẹ bụng nàng, cười nói:

- Xem nàng đi đứng nhanh nhẹn khoẻ mạnh, tám chín phần mười sẽ sinh cho tướng công một thằng nhóc rồi.

Mã Liên Nhi dẩu miệng cười duyên:

- Chàng thật! Chẳng lẽ chàng biết xem tướng à? Thiếp thì lại nghe nói rằng bụng nhọn sẽ sinh trai, còn bụng tròn sẽ sinh con gái. Thế nhưng thiếp nhìn tới nhìn lui mà vẫn không nhìn ra được nó nhọn hay là tròn, còn phu quân thấy sao?

Nếu như Thành Khởi Vận muôn vẻ phong tình thì Mã Liên Nhi lại là trời sinh quyến rũ, bất kể là nàng thẳng áo ngồi ngay hay tẩy son xoá phấn thì vẫn không thể xoá bỏ được cái vẻ dịu dàng đáng yêu toát ra từ tận bên trong. Chỉ cần nàng đứng yên một chỗ, dịu dàng và thướt tha, thì khắp người nàng không chỗ nào sẽ không lập tức toát ra vẻ kiều mị ấy. Lúc này hai mắt rơm rơm chực trào trông càng tươi đẹp như thiên nhiên sẵn có.

Khuôn mặt kiều diễm áp gần đến nỗi mọi đường nét trở nên lờ mờ, chỉ có làn thu ba yêu kiều ập vào trong tầm mắt. Dương Lăng rung động trong lòng, chậm rãi kề mặt đến gần. Liên Nhi không hề cử động; bộ ngực phập phồng, bờ môi đầy đặn hé hờ.

Bốn môi chạm nhau, ngọt ngào, mềm mại. Hai người cứ dịu dàng tiếp xúc với nhau như vậy. Chốc sau Dương Lăng khẽ tách người ra, Mã Liên Nhi vẫn ép người theo, nhắm mắt rên lên một tiếng rồi lại nhào vào lòng y, hai cánh tay trắng nõn vuốt ve khắp người Dương Lăng, thì thầm:

- Phu quân, Liên Nhi nhớ chàng lắm. Lúc không gặp được chàng, thiếp chỉ hận không thể trừng trị được chàng một phen, nhưng khi gặp chàng rồi, thiếp lại chỉ muốn... chỉ muốn chàng thật yêu thiếp...

Dương Lăng nhẹ nhàng xoa nắn ngực lẫn mông nàng. Tay ngọc của Liên Nhi cũng vuốt ve khắp người y, rồi luồn xuống dưới đáy áo, nắm lấy một vật đang "nghểnh cao". Dương Lăng cứng đờ người, cảm thấy kích thích không thôi. Y run giọng bảo:

- Liên Nhi, đừng đùa nữa! Nàng... nàng chịu không nổi đâu. Muộn rồi, nàng đi ngủ trước đi...

Mã Liên Nhi chợt mở mắt ra, ánh mắt mê ly ngước nhìn y đầy trìu mến:

- Phu quân có muốn không? Liên Nhi đi ngủ, vậy còn phu quân thì sao?

Âm thanh của nàng như nỉ như non, khiêu gợi động lòng người. Tay ngọc chợt siết nhẹ, bộ phận mẫn cảm của Dương Lăng bất ngờ bị bàn tay mềm mại láng mịn của nàng bóp nhẹ, y bất giác rên lên một tiếng; lửa dục càng sôi lên sùng sục.

Mã Liên Nhi cười quyến rũ, thỏ thẻ:

- Phu quân định đi tìm hai nàng ái thiếp hoàng thượng ban thưởng cho chàng ư? Là Ngọc Nhi... hay là Tuyết Nhi... Còn lâu Liên Nhi mới cho chàng đi!

Hai má ửng lên như tô phấn, trong mắt đã lờ mờ hơi nước, nàng khẽ khàng đẩy nhẹ y xuống. Sợ nàng bị động thai, Dương Lăng không dám chống cự nên bèn thuận thế nằm dựa xuống lớp chăn gấm đã được xếp lớp. Mã Liên Nhi thè lưỡi liếm môi như một chú mèo, rồi chợt cuối người xuống, vùi trán vào trong đáy áo y.

Một tiếng xuýt xoa khẽ cất lên. Sau chút đùa nghịch, "con rồng trọc" căng mình chui vào trong một nơi ẩm ướt và chật chội, âm ấm, mềm mại, gấp gáp... mười ngón tay thon lúc thì như gảy đàn, lúc thì như thổi sáo. Dương Lăng chỉ cảm thấy giữa cặp môi mỏng manh đó như đang có những chú lươn lẫn cá chạch chen nhau nhảy lên, đớp mút nghịch đùa, khiến người ta không nhịn được mà bật ưỡn lưng cong, tê sướng.

Không biết bao lâu, tiếng thở hổn hển dịu lại, căn phòng ngập tràn một bầu không khí kiều diễm. Dương Lăng ôm giai nhân phơi phới trong lòng, cùng nằm song song trên chiếc chăn gấm, mỉm cười bảo:

- Giang Nam phong tục xa hoa, quả thật không sai chút nào. Nha đầu nàng cũng nhiễm thói hư rồi...

Mã Liên Nhi đã súc miệng xong, nghe vậy liền bĩu môi đáp:

- Mấy thứ sách truyện và tranh vẽ đó còn không phải do những kẻ đọc sách trang nghiêm và đạo mạo các chàng soạn ra ư? Chàng không thích à? Uổng công người ta bỏ sức lấy lòng hầu hạ phu quân chàng đây.

Dương Lăng vội đính chính:

- Thích mà, thích mà! Sau này nó sẽ là tiết mục làm vốn của chúng ta nhé?!

- Hử?

Mã Liên Nhi chớp chớp mắt, Dương Lăng đành cười hề hề, lướt qua chuyện đó.

Nằm kề tai nhau một lúc, Dương Lăng nhớ ra hôm nay nàng mới về tới, bèn bảo:

- Nàng nghỉ ngơi sớm đi! Ngựa xe cả một chặn đường dài, nhất định là rất mệt.

Mã Liên Nhi "ưm" một tiếng, uể oải ngồi dậy, tinh nghịch cười nói:

- Giờ phu quân muốn đi đâu ngủ thì đi đi. Đêm nay Liên Nhi phải hầu chuyện Ấu Nương muội muội. Lâu ngày không gặp, Liên Nhi có rất nhiều chuyện muốn nói, lúc nãy đông người nên có điều bất tiện.

Sớm muộn gì cũng sẽ đều là người một nhà, thấy nàng và Ấu Nương thân mật như vậy, tất nhiên là Dương Lăng mừng còn không được, nên lập tức đứng dậy đưa Liên Nhi đến phòng Ấu Nương. Cùng hai nàng trò chuyện một lúc, đưa hai vị ái thê lên giường ngủ xong Dương Lăng mới đi ra, tiện tay đóng cửa lại.

Lúc này sắc trời đã tối, các phòng đa số đều đã tắt đèn, chỉ còn mấy ngọn đèn treo dưới hành lang vẫn còn đong đưa, Dương Lăng tiện chân bước về phía phòng Ngọc Đường Xuân. Vừa mới đến dưới chái hiên, chợt y thấy một bóng người xinh đẹp từ trong phòng Ngọc Đường Xuân bước ra. Dương Lăng vẫn đứng tại chỗ, nhận thấy người đang lững thững đi đến là Đường Nhất Tiên, y bèn cười hỏi:

- Muộn như vậy rồi mà em còn chưa ngủ, lại đi tìm Ngọc Nhi để nói chuyện à?

- Biểu ca? - Đường Nhất Tiên cũng hơi bất ngờ, lấy làm lạ hỏi: - Sao anh lại đến vậy? Chẳng phải anh ngủ trong phòng đại tẩu sao, anh cũng nên bầu bạn với Liên Nhi tẩu tẩu mới phải chứ.

Dương Lăng cười đáp:

- Liên Nhi cách biệt Ấu Nương lâu ngày, nay mới được trùng phùng. Có chút chuyện riêng muốn tâm sự nên hôm nay chị ấy dọn sang ngủ chung với Ấu Nương rồi.

Đường Nhất Tiên xoay chuyển tròng mắt mấy lượt, chợt hừ khẽ một tiếng, lầu bầu:

- Tiên Nhi không thích Liên Nhi tẩu tẩu, chị ấy quá mưu mô.

- Ồ? - Dương Lăng chớp mắt, hỏi: - Hiếm khi thấy Tiên Nhi hằng ngày chỉ biết cười đùa nay cũng dẩu miệng chê bai à nha! Liên Nhi ức hiếp em à?

- Cái đó thì chưa, - Đường Nhất Tiên tức tối đáp - Dù sao cũng... cũng là Tiên Nhi không thích. Lẽ ra... đây là chuyện gia đình biểu ca, em không nên xía vào; chẳng qua em thấy chị ấy tính kế hai chị Ngọc Nhi và Tuyết Nhi nên cảm thấy bất bình thay cho hai chị mà thôi.

Dương Lăng bị tính khí trẻ con của nàng chọc cười, bèn ngồi xuống băng ghế đá dài dưới mái hiên, vỗ vỗ lên băng ghế bảo:

- Đến đây, ngồi xuống nói cho biểu huynh nghe, chuyện gì khiến cho em không vừa mắt vậy?

Đường Nhất Tiên bước đến ngồi xuống cạnh y, lẩu bẩu lầu bầu:

- Em nói ra rồi anh không được giận, nói là em đâm bị thóc chọc bị gạo đâu đó! Em có cảm giác là từ khi chị dâu Liên Nhi vào nhà chúng ta, chị ấy tỏ ra hết sức thân thiết với chị dâu cả, dường như cố ý lạnh nhạt với Tuyết Nhi và Ngọc Nhi vậy. Chị ấy đường xa mà tới, nếu nói nhớ thì cũng nên nhớ anh nhất chứ, cho dù anh ngủ lại trong phòng chị ấy thì cũng là lẽ đương nhiên. Chị ấy còn chạy sang phòng đại tẩu trò chuyện, vì sao? Còn chẳng phải là để thị uy với Ngọc Nhi và Tuyết Nhi, nói cho bọn họ biết rằng quan hệ giữa mình và đại phu nhân là thân thiết nhất hay sao? Hừ! Gia đình người ta vốn vui vẻ thuận hoà, em... không thích! Anh nên nói với chị ấy một tiếng đi, tránh để xảy ra chuyện.

Dương Lăng đánh thịch trong lòng. Liên Nhi chí tình chí nghĩa, điều đó không sai, có điều với cá tính cao ngạo của cô nàng, nếu cô nàng giở chút trò ranh cũng không phải là không thể. Y lại nghĩ đến đêm nay Liên Nhi có dũng khí và nhiệt tình không kém gì lúc ở trên núi Tê Hà...

Dương Lăng khẽ cười, hỏi:

- Là Ngọc Nhi nói với em hả?

Đường Nhất Tiên cuống quít lắc đầu quầy quậy:

- Không phải! Không phải! Tính tình chị Ngọc Nhi điềm đạm nhất nhà, chị ấy mới là người không nói gì. Là em tự nhìn thấy thôi.

Dương Lăng bật cười:

- Vậy em nói thử xem Ngọc Nhi với em, ai thông minh hơn?

Đường Nhất Tiên thè lưỡi, cười hì hì đáp:

- Chị Ngọc Nhi thông minh hơn em nhiều lắm. Còn chị Tuyết Nhi ấy hả, cũng không kém hơn em là bao, có điều biểu muội em mới là người nhanh mồm nhanh miệng nhất.

Dương Lăng vuốt mũi nàng, mỉm cười nói:

- Cái tật nhanh mồm nhẩu miệng đó em nhất định phải sửa. Em đã sắp lớn rồi, không còn con nít con nôi nữa! Mai đây gả vào nhà chồng, nếu lúc nào cũng bốc đồng lỗ mãng thì sẽ tự hại chính mình đó! Ý anh không phải là muốn em là người suốt ngày giả lả vui cười, nhưng làm gì cũng nên suy xét, đứng dưới góc độ của đối phương mà suy nghĩ dùm người ta một chút, thì sẽ có lúc em cũng không để tâm vào những chuyện vụn vặt nữa.

Một cơn gió mát thổi qua, ánh đèn lay lắt, thoắt mờ thoắt tỏ.

Dương Lăng hít vào một hơi, nhỏ nhẹ giảng giải:

- Trước đây Liên Nhi vốn cởi mở hoạt bát, có tính cao ngạo của tiểu thư nhà quan, tiếc là thời vận không tốt. Ôi, cũng là do anh cả, nay nàng ấy còn chưa thành thân mà đã bụng mang dạ chửa, đến giờ anh vẫn chưa nghĩ ra làm thế nào để rước nàng ấy vào Dương phủ, lúc nào thì nàng mới có thể trở về đây? Cũng thật khổ cho nàng ấy.

Đoạn y vỗ nhẹ lên vai Đường Nhất Tiên, giải bày:

- Liên Nhi và anh quen nhau từ rất lâu, sớm đã có đính ước chung thân, kết quả nay Ngọc Nhi và Tuyết Nhi đều được cưới trước nàng ấy, hơn nữa còn được ban cho danh phận Cáo Mệnh. Tuy ngoài miệng nàng ấy không nói ra, song trong lòng sao có thể không lo lắng? Cô ấy hoàn toàn không biết gì về tính tình của Ngọc Nhi và Tuyết Nhi, chẳng lẽ không sợ vào nhà họ Dương rồi sẽ bị người ta ức hiếp sao?

Chuyện trong nhà ấy mà, khi mà thị phi chưa rõ ràng, chủ nhân gia đình có lúc phải nên khoan dung, có lúc cần giả bộ hồ đồ. Chỉ cần cân bằng sao cho khéo, đừng để xảy ra chuyện gì lớn, thì sẽ hoà hợp ấm êm thôi! Hà hà, đó gọi là vô vi mà trị.

Liên Nhi là người con gái thông minh, vả lại không hề ngang ngược. Đến khi nàng ta hiểu rõ về tính cách của Ngọc Nhi và Tuyết Nhi rồi, tự nhiên sẽ dẹp bỏ được dè chừng thôi, em hiểu không? À, anh thì tin rằng, với sự thông minh vượt trội của bọn họ, ai lại không biết cái gì nên tiếp thu và cái gì nên bỏ qua, cho nên đương nhiên sẽ đối xử với nhau rất tốt. Ngọc Nhi không nói gì là bởi nàng ấy nhìn ra được điểm này, nha đầu ngốc ạ!

Đường Nhất Tiên há miệng muốn đáp nhưng chẳng nói được gì, mãi sau mới thiểu não:

- Hèn chi mà khi em nói với Ngọc Nhi, chị ấy chỉ cười mà không nói gì hết. Đáng ghét! Cả nhà mấy người đấu đá với nhau, kẻ này lại ranh ma hơn kẻ kia, hại em biến thành tiểu nhân đi châm ngòi thị phi rồi. Hôm nay may mà được nghe anh giải thích, bằng không về sau em tỏ ra bất mãn, đến khi người một nhà của các anh thân thiết nhau rồi thì em sẽ lại đắc tội với mọi người mất!

Nhìn thấy bộ dạng cười như kẻ trộm của Dương Lăng, Đường Nhất Tiên càng thêm tức giận. Nàng hừ lớn một tiếng, đứng phắt dậy, chống nạnh:

- Đương nhiên biểu ca vui rồi! Bọn họ thông minh nên mới sẽ không kèn cựa lẫn nhau, mới sẽ thi nhau lấy lòng biểu ca. Rốt cuộc em đã biết vì sao đám vương phi trong phủ Đại vương thì ai nấy lạnh nhạt với nhau như đá, còn cả phủ nhà anh đây lại trên dưới hoà đồng rồi.

Anh đó, giống hệt như cái tên giặc tai to Lưu Bị vậy. Văn võ chả thấy có bản lĩnh gì đặc biệt, song đều có kĩ năng như nhau, bất kể là quan văn tướng võ lợi hại tới đâu, vẫn cứ bị gạt cho ngoan ngoãn nghe theo, ai nấy đều hết mình phục vụ.

Thời đó "Tam quốc bình thoại(1)" và "Tam quốc chí thông tục diễn nghĩa(2)" sớm đã được lưu truyền rộng rãi, Đường Nhất Tiên nghe riết nên quen. Nàng trừng mắt hạnh, tiếp tục cáu trách Dương Lăng:

- Hừ, uổng cho em còn lo lắng, lo lắng một khi vị Liên Nhi phu nhân này đến rồi, cuộc sống sau này của biểu ca sẽ gian nan vất vả. Cái đồ giặc tai to gian trá như quỷ nhà anh, thứ gì cũng đều không biết, chỉ biết làm cho người ta sợ thiên hạ chưa đủ loạn mà thôi!

Đoạn nàng chắp hai tay ra sau lưng, vùng vằng bỏ đi. Biểu cảm hồn nhiên và đáng yêu của Đường Nhất Tiên khiến Dương Lăng bò lăn ra cười.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.