Mộng Hồ Điệp

Chương 4: Em trai đại boss




- Đáng sợ nhất không phải những người có dã tâm cường đại, đáng sợ nhất là những người hành sự khiêm tốn, bất hiển sơn bất lộ thủy, bởi vì không ai biết bọn họ cuối cùng muốn làm cái gì, ngươi là thế, Ngạo Phong là thế, Thương Vô Tà là thế, Mộ Vân Không cũng là như thế.

Lý Lăng Thiên chậm rãi nói, tiếp tục:

- Thương Vô Tà và Mộ Vân Không, một người là Thiên Vương thượng cổ, một người là Địa Vương thượng cổ, tuy hai người đều là dạng thần bí khó lường, bất quá ta nhớ bọn họ sớm muộn sẽ lộ ra giấu đầu hở đuôi, về phần ngươi và Ngạo Phong, đích thực ta không tưởng tượng ra được hai vị cuối cùng là dạng tồn tại như thế nào.

- Lý huynh, ngươi quá lo lắng rồi.

- Lo ngại không phải là ta, là đám người trên Vân Đoan kia kìa, ví như Thái Tử điện, như Tam hoàng tử, như Tứ Vương Tử, như Đại Thế Tử, hay Cửu Tước Tử.

Tần Phấn biết, Thái Tử điện, Tam hoàng tử gì đó trong miệng Lý Lăng Thiên đều là những cường giả, bá chủ chân chính trên Vân Đoan. Hắn cười cười, lắc đầu nói:

- Bất kể là ta hay Ngạo Phong, sự tồn tại của hai người chúng ta rất đơn giản, chỉ là các ngươi tự nghĩ thành phức tạp mà thôi.

- Hắc.

Lý Lăng Thiên cười cười khó hiểu, nói:

- Có lẽ là vậy, chẳng qua Tần huynh phải minh bạch một điểm, ngươi muốn làm gì căn bản không trọng yếu, quan trọng là… Bọn họ cho rằng ngươi muốn làm cái gì.

Tần Phấn có chút tán đồng gật đầu, hắn sao có thể không biết vấn đề này.

- Hiện tại, bất kể là thế giới nhân gian hay Vân Đoan, tựa hồ đều đang giằng co trong một ván cờ hỗn loạn, còn chúng ta nhất định là những quân cờ bố cục bên trong, tất nhiên muốn tranh phong, đấu đá chém giết nhau, tiếc là không thể tránh khỏi, căn bản không thể không đếm xủa đến, cho dù ngươi không muốn, nhưng không thể không thừa nhận sự thực này.

Dừng lại một chút, Lý Lăng Thiên ngửa mặt nhìn bầu trời Tiểu Phật linh giới vạn dặm không mây, nói:

- Nói nhiều như vậy, chắc hẳn Tần huynh biết được ta muốn nói cái gì rồi chứ?

Tần Phấn tất nhiên là biết, sở dĩ Lý Lăng Thiên nói nhiều như vậy, không phải vì muốn nói cho hắn biết, loạn thế đã bắt đầu, trong thời kỳ loạn thế này, lực lượng của một cá nhân mặc dù cường đại đến đâu, chung quy vẫn chỉ là một người, nếu như không muốn bị nghiền ép, chỉ có nước chảy bèo trôi, lựa chọn một phương đồng hành, chẳng qua là khi hắn mở miệng hỏi thăm lần này Lý Lăng Thiên đến thay mặt cho ai, đối phương vẫn cười cười, không có trả lời.

- Vấn đề này về sau chúng ta lại bàn tiếp.

Lý Lăng Thiên không nói rõ, Tần Phấn cũng không hỏi tới, nhìn sắc trời một chút, nói:

- Thời gian không còn sớm nữa, ta còn có chuyện cần phải làm, Lý huynh, hẹn gặp lại.

- Như vậy a… Được.

Lý Lăng Thiên cũng không miễn cưỡng, gật đầu.

Tần Phấn dẫn theo Cổ Ngư Nhi vừa mới rời đi, Lý Lăng Thiên ở phía sau bỗng gọi lại.

- Lý huynh, còn có chuyện gì?

- Có một chuyện muốn thỉnh giáo Tần huynh, nếu như Tần huynh cảm thấy không tiện có thể không cần trả lời, ta cũng không ngại.

- Ngươi muốn hỏi tin tức Lạc gia phải không?

Kỳ thực, khi Lý Lăng Thiên mở miệng gọi hắn lại, Tần Phấn đã suy đoán ra điều hắn muốn hỏi là gì.

- Đúng là không gì có thể gạt được Tần huynh.

Cũng không biết vì sao, khi nhắc tới Lạc gia, thần sắc Lý Lăng Thiên đột nhiên trở nên nghiêm túc, ý cười như gió xuân thường trực trên miệng cũng biến mất, hỏi:

- Nếu như ta đoán không lầm, Lạc gia đang ở trong Tiểu Phật linh giới, đúng không?

Tần Phấn cũng không phủ nhật, gật đầu, với việc Lý Lăng Thiên biết hạ lạc của Lạc gia, hắn cũng không có bất luận điểm ngạc nhiên nào, bởi vì hắn biết rõ, Lạc gia tồn tại quá mức đặc thù, đặc thù đến nỗi khiến vô số người luôn luôn nhìn chằm chằm vào hắn, huống chi, Lạc gia đã đi tới trà trang Ngàn Năm, Lý Lăng Thiên biết một chút cũng không kỳ quái.

Thấy vẻ mặt hắn nghiêm túc, Tần Phấn đột nhiên nở nụ cười, nói ra:

- Nếu như Lý huynh có ý định mượn hơi Lạc gia, ta cũng có thể tiến cử giúp ngươi, tất nhiên, chuyện thế nào ta không rõ được, còn phải tùy theo tâm tình của hắn.

- Tần huynh hiểu lầm, ta cũng không có ý định gặp Lạc gia, về phần mượn hơi…

Vẻ nghiêm túc trên mặt Lý Lăng Thiên hiện ra tia cười khổ bất đắc dĩ, lắc đầu nói:

- Sự tồn tại của Lạc gia quá mức đặc thù, quá mức quỷ dị, cũng quá mức thần bí, hơn nữa cũng quá… Quá nghịch thiên, mọi người tránh hắn còn không kịp, có ai dám đi mượn hơi hắn, ai dám cho nổi…

Nghe lời này, Tần Phấn cười ha ha, hắn thực muốn cười, cũng rất hiểu nỗi bất đắc dĩ của Lý Lăng Thiên, sự tồn tại của Lạc gia là thế nào, không ai biết được, hắn muốn làm cái gì càng không ai biết, nhưng có vài điểm thì ai cũng biết, đó là Lạc gia có một thân thành tựu nguyên tội, hơn nữa năm lần bảy lượt nghịch thiên mà đi, có thể nói là một kẻ chuyên chọc tai họa, quả thực là thiên địa không dung, lão Thiên gia tùy thời có thể giáng xuống thẩm phán kinh khủng đi thẩm phán hắn, người như vậy có ai dám mượn hơi? Mượn hơi hắn chẳng phải là chơi với lửa, có ngày bị lửa thiêu cháy, còn chọc vào đối nghịch với lão Thiên gia?

- Vậy không biết Lý huynh có ý gì?

Lý Lăng Thiên do dự một hồi, thở dài một tiếng, nói:

- Thôi quên đi, không nhọc phiền Tần huynh nữa.

Nhìn thân ảnh Lý Lăng Thiên rời đi, Tần Phấn trầm tư chốc lát, sau đó chẳng biết tại sao cười cười, lắc đầu. Cổ Ngư Nhi ở bên cạnh vẫn luôn không có mở miệng, không phải vì nàng không muốn, chẳng qua nội dung hai người nói chuyện khiến nàng hoàn toàn không thể chen miệng vào được, thậm chí ngay cả nghe cũng không hiểu, cho đến khi Lý Lăng Thiên rời đi, Cổ Ngư Nhi cũng không nhịn được nữa, hỏi:

- Tần ca ca, các ngươi nói chuyện gì thế, ta nghe chẳng hiểu gì cả.

- Không có gì, chẳng qua hắn tới thử dò xét thái độ của ta mà thôi.

Thái độ? Cổ Ngư Nhi lại càng không hiểu, hỏi:

- Sao hắn lại nhắc tới Lạc gia là có ý gì?

Tần Phấn nhún nhún vai, cười nói:

- Vấn đề này sợ rằng chính hắn cũng không trả lời được.

Dứt lời, vỗ vỗ vai Cổ Ngư Nhi, hai người rời đi. Chẳng qua, khi hai người trở lại trà trang Ngàn Năm, lại phát hiện không thấy Trần Lạc đâu nữa, ngay khi Tần Phấn đang nghi hoặc, Cổ lão đã đi tới, nói:

- Tiểu Tần, không cần chờ nữa, Lạc gia bảo lão hủ chuyển cáo lại với ngươi, hắn có việc gấp đi trước một hồi rồi.

- Việc gấp à?

Tần Phấn hơi sững sờ, hỏi:

- cổ lão có biệt Lạc gia đi đâu không?

- Cái này… Lão hủ cũng không biết.

Lời vừa dứt, trong tai đột nhiên truyền đến một tiếng chuông quái dị, Tần Phấn ngưng mi nhìn lại phía sau, bất ngờ phát hiện chân trời phương tây nổi lên Phật quang mênh mông, không suy nghĩ nhiều, lập tức cao từ với Cổ lão, trong nháy mắt liền tiêu thất.

- Này này, Tần ca ca, ngươi cứ đi thế vậy sao, người người ta một chút.

Trong lúc Cổ Ngư Nhi không kịp phản ứng, Tần Phấn đã sớm biến mất vô tung vô ảnh, khi nàng muốn đuổi theo, chẳng qua vừa mới di động đã bị Cổ lão ngăn lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.