Mộng Giang Hồ

Chương 30: 30: Được! Nhớ Giữ Lời Cô Đã Hứa




“Đáng chết đạo tặc! Đứng lại cho ta!”

“Bắt hắn lại!”

“Chết tiệt! Lại biến mất!”

Long Thiên không truy đuổi, không có nghĩa là người khác không truy đuổi.

Một ngàn người bên trong, ít nhất cũng khoảng một nửa trong số đó xông lên truy đuổi rồi.

Mà những người khác khi biết số lượng hạt châu mà Vân Hoàng chiếm được lên tới năm trăm hạt, đã giết tới đỏ mắt rồi.

Năm trăm hạt a! Đổi ra chính là năm vạn điểm cống hiến! Trong tông môn chính là một bút tài phú khổng lồ. Vân Hoàng hắn không thiếu gì cả không có nghĩ là người khác không thiếu. Bọn họ cũng cần đổi tài nguyên, cũng cần thuật pháo, cũng cần nhiều thứ.

Một chùm kim quang bắn tới chỗ Vân Hoàng, hắn nghiêng đầu né ra. Kim quang bắn trượt, đột ngột nổ tung một cái kiến tầm nhìn của hắn có chút mờ ảo. Sau lưng, hàng chục đạo kim quang như vậy lại bắn ra, ánh hoàng kim đẹp đẽ chiều sáng cả khu vực đó. Nhưng nó không tốt một chút nào. Cả năm giác quan đều nhận lấy quấy nhiễu.

“Bắt tặc nhân này lại!!!”

Sau lưng tiếng hô như vậy càng lúc càng gần. Vân Hoàng mới ý thức được mình chạy tốc độ chậm lại. Vận dụng lục lượng loại bỏ kim quang, sau lưng lại có lấp loé ánh kim bắn ra.

“Anh hùng thiên hạ quả thật không thể coi thường a.”

Vân Hoàng cảm khái. Thế giới này rất lớn, thiên kì bách quái sự tình đều có. Kim quang lực lượng này là linh lực cụ hoá thành, mang năng lực quấy nhiễu rất mạnh, kể cả tinh thần dù đã phong ấn đến Thông Linh cảnh cực hạn cũng nhận lấy ảnh hưởng.

Vân Hoàng quyết định không vận dụng linh lực, Long Thiên biết hắn là thể tu, những kẻ khác cũng chỉ biết luyện thể thực lực của hắn rất cao, nhưng không biết rằng Vân Hoàng tu vi cũng không kém. Đây cũng là cho những đối thủ cạnh tranh kia một cái kinh hỉ đi.

Vân Hoàng đem khí tức hoà vào thiên địa đến mức tận cùng, nguỵ trang thành một tảng đá. Xung quanh đệ tử thần thức quét một vòng không thấy phát hiện, lại đổi chỗ khác truy đuổi.

Tất cả đều đã đi, Vân Hoàng vẫn im lặng tại chỗ không nhúc nhích. Một lát sau, dồn dập thần thức quét tới, đem phương viên cả dặm xung quanh đó lột sạch không thiếu chỗ nào. Lúc này xác nhận thật sự là Vân Hoàng không có mới rút đi.

Hắn không có di chuyển mà một mực chờ đợi đến lúc trời tối. Trong khoảng thời gian đó thỉnh thoảng cũng có người đi qua dò xét, thậm chí động thủ lên xung quanh. Vân Hoàng khéo léo nguỵ tạo một chút bằng chứng giả dẫn đi, đồng thời còn đánh ngất một vài kẻ, lấy được thêm ba mươi hạt châu nữa.

Đêm đen, Vân Hoàng nằm trong một hốc cây, hắn quyết định đưa cho nhóm Tư Hạo một nửa số châu. Bất quá vẫn còn có ba trăm hạt của hắn. Đổi ra chính là ba vạn điểm tích luỹ.

Vân Hoàng đối với Thanh Hư Tông tài nguyên không lọt mắt quá nhiều thứ. Chủ yếu là điểm cống hiến để hắn đổi lấy cảm ngộ kiếm đạo chi ý cùng huỷ diệt chi ý thôi.

“Thiên Thụ tập hợp...”

Vân Hoàng khẽ vuốt cằm, Tư Hạo trước đó cũng đã nói cho hắn biết.

Ngày thứ bảy, tức là ngày cuối cùng. Thiên Thụ sẽ truyền tống ra bên ngoài toàn bộ những người chưa nắm giữ châu, những người còn lại sẽ tập hợp dưới chân Thiên Thụ. Thực hiện leo lên Thiên Thụ.

Đây chính là đạo khảo nghiệm cuối cùng của vòng thứ nhất, cũng chính là cơ duyên. Thiên Thụ là thượng cổ kì vật, càng leo lên cao, Thiên Thụ sẽ ban tặng càng phong phú.

Vân Hoàng cũng hiếu kì không dứt, Thiên Thụ loại kì vật này, kể cả bên ngoài tứ lục cũng vô cùng hiếm thấy, ban thưởng chắc cũng không đến nỗi chứ?

Hắn bố trí từng tầng ẩn nấp trận văn, sau đó mới yên tâm bình tĩnh thổ nạp. Trong đầu chậm rãi suy nghĩ phương pháp nhanh nhất gia tăng thực lực trong vài ngày tới.

Ngũ đại thiên kiêu mỗi một người đều có thực lực mạnh hơn hắn. Đặc biệt là Long Thiên, hắn chửi Long Thiên là phế, nhưng đó là chuyện của Chân Đan cảnh sau này, bây giờ Long Thiên không phải hắn có thể đơn đả độc đấu được.

“Nhìn thử hoả diễm đồ án vậy.”

Vân Hoàng ý thức chìm vào trong Hắc Động Hồn Hải, bên trong đó, hoả diễm ấn kí trôi nổi trong hư không. Từng đạo tinh khiết liệt diễm bốc cháy màu than hồng, trong không gian tối kịt thắp lên một cái le lói ánh sáng.

Vân Hoàng hắn trước khi bước vào Thiên Thụ không gian đã đem hoả diễm ấn kí chỉnh lý chín phần mười. Bây giờ chỉ còn kém một bước cuối cùng mà thôi.

Hắn tinh thần chạm đến hoả diễm đồ án, tinh tế cảm ngộ một hồi. Sau đó ý thức bắt đầu vũ động. Hoả diễm đồ án thay đổi. Giống như phát giác được cái gì đó, Vân Hoàng chỉnh lại hoả diễm đồ án lại như cũ.

Chỉnh lại một cái đồ án cần sự kiên nhẫn cực kì lớn, đồng thời tinh thần cũng phải mạnh mẽ mới có thể chịu được ngần này trí năng. Để chỉnh đến chín phần đồ án, Vân Hoàng đã thử đến hơn bảy trăm vạn con đường khác nhau. Suýt nữa đem Hoá Đan kì viên mãn cấp bậc hồn hải no bạo. Đổi lại là một cái Thông Linh cảnh tu sĩ sợ rằng hồn hải sẽ bị quá tải mà tan vỡ, nhẹ thì ngu ngốc, nặng thì phế luôn cái mạng.

Bảy trăm vạn lần, may mắn là trong thế giới tinh thần thời gian trôi qua rất chậm, nếu không không có mấy tháng thời gian thì không được.

Chín phần đã hoàn thành, một phần cuối cùng liền đơn giản hơn rất nhiều, nhưng cũng tốn đến thời gian gần hai canh giờ.

Thôi diễn đến lần thứ mười lăm vạn thời điểm, Vân Hoàng rốt cuộc thở dài một hơi, cuối cùng cũng xong rồi.

Hắn nhìn lại toàn cảnh một lúc, đột nhiên cau mày.

“Đây là... một tấm địa đồ?”

Hoả diễm đồ án... không, đúng hơn là một tấm địa đồ tạo ra từ hoả diễm đang hiển hiện ngay trước mắt hắn.

Vân Hoàng ý thức đi ra khỏi hồn hải, theo ý chí của hắn, một tấm hoả diễm địa đồ xuất hiện. Địa đồ vô cùng hư ảo, giống như là một cái quang ảnh mô phỏng lại đồ vật trong đầu hắn.

“Thật sự là một cái địa đồ, nhưng mà nó là địa đồ của cái gì mới được chứ?”

Vân Hoàng vuốt cằm suy nghĩ.

Đầu tiên là một cái hỗn loạn hoả chi đồ án nhét vào bên trong một chiếc bàn đá. Cần phải phá giải đồ án mới hiện ra địa đồ, hơn nữa bàn đá chứa hoả diễm đồ án cũng không phải vật phàm. Nếu không phải hoả diễm đồ án tự động chui vào hồn hải của hắn thì Vân Hoàng cũng không có cách nào đạt được.

Kì công một cách một cách kì lạ.

Nếu chỉ là địa đồ thì vẽ ra là xong, hay nhất quyết đem khắc vào ngọc giản. Loại chuyện vô bổ này, trừ khi có lí do đặc biệt, nếu không không có ai sẽ tốn sức đi làm.

So với việc suy đoán xem địa đồ này địa điểm là chỗ nào, Vân Hoàng ngược lại càng hứng thú với kẻ tạo ra địa đồ này.

Đang suy nghĩ, bên dưới truyền đến tiếng bước chân. Vân Hoàng loại bỏ ngổn ngang ra sau đầu. Nhảy xuống dưới ném ra một cái túi trữ vật.

Tư Hạo một tay bắt lấy, chép miệng đầy cảm khái.

“Chà chà! Vân Hoàng, không nghĩ ngươi bản lĩnh lớn như vậy. Dưới mí mắt của ngàn người đào bảo! Lại còn chạy thoát nữa! Long Thiên bị ngươi khí điên rồi! Vân Hoàng ngươi không thể tưởng tượng được mặt hắn lúc đấy đâu!”

“Vân Hoàng! Hay lại tiếp một bút, ta quấy rối, ngươi trộm?”

Sau lưng đàn em của Tư Hạo điên cuồng lắc đi lắc lại cái mặt xưng vù. Quá thảm thiết rồi, đại ca còn bị đánh đến lộ ra cái mông. Bọn họ thì đã suýt mất nửa cái mạng rồi.

“Tư Hạo tên ngu ngốc này!”

Một cánh tay từ phía sau cấp đánh cho Tư Hạo một cái bạo lật. Lạc Vô Ngọc thu tay lại, vẻ mặt tràn ngập khinh bỉ nhìn về phía Tư Hạo.

Hôm nay không chỉ có Long Thiên bị Vân Hoàng khí điên, mà hắn Lạc Vô Ngọc cũng bị Tư Hạo khí điên.

Vân Hoàng không có nhấc lại chuyện lúc trước giao thủ với Lạc Vô Ngọc thì Lạc Vô Ngọc đã nói trước.

“Long Thiên tên này điển hình là tính thù dai, vì vậy sẽ không có thiếu những kẻ như ta muốn đến giáo huấn ngươi. Dù sao thì tài nguyên mà Long Thiên nắm giữ không phải những đệ tử như chúng ta có thể so sánh.”

Lạc Vô Ngọc nói những điều này, cũng coi như hoá giải lúc trước khúc mắc.

Vân Hoàng thực ra cũng không để ý lắm, bởi vì bây giờ bọn họ đã là một hội cùng thuyền. Ngược lại hứng thú hỏi.

“Long Thiên trả cho các ngươi bao nhiêu?”

“Một trăm khoả Thiên Linh Đan.”

Thiên Linh Đan, Bán Huyền Giai đỉnh phong đan dược. Là loại đoan chuyên dụng cho Thông Linh cảnh sử dụng gia tăng tốc độ tu luyện. Nhưng mà chỉ là Bán Huyền Giai đan dược nên Thông Lunh cảnh hậu kì về sau hiệu quả giảm mạnh. Thông Linh bước vào cửu cấp về sau hầu như không đem lại tác dụng bao lớn.

Lấy Thông Linh cảnh bát cấp hậu kì tu vi của Lạc Vô Ngọc, trăm khoả Thiên Linh Đan cũng chỉ đủ tăng lên đến đỉnh phong là kịch cỡ.

...

Ba ngày thời gian trôi qua như chớp mắt. Càng về cuối, chiến đấu càng kịch liệt hơn. Cướp bóc, tranh đoạt, đấu đá, thậm chí đã có người tử vong.

Tuy rằng tông môn quy định tồn tại, nhưng mà cũng không tránh khỏi nhiều trường hợp chết người. Nhưng mà mấy chục đệ tử tử vong so với gần vạn người tham gia thí luyện thì lại lộ ra nhỏ bé.

Nhóm Vân Hoàng, Tư Hạo, Lạc Vô Ngọc cùng Tư Hạo đàn em tuy rằng tránh đi cỡ lớn đoàn thể chiến, nhưng những trận đánh lẻ tẻ tầm tầm mấy chục người giao chiến vẫn đánh nhiều. Ít nhất không dưới mười lần va chạm.

Ngày thứ sáu thí luyện buổi đêm kết thúc, đột nhiên xung quanh không gian đột nhiên an tĩnh lại.

Không còn một tiếng nói, không một tiếng chém giết, chỉ còn lại tiếng lá cây xào xạc.

Thiên Thụ toản ra sóng tinh thần ra toàn bộ không gian, vô luận đứng ở chỗ nào đều sẽ cảm nhận được. Sau đó từng từng cột sáng bắn lên trời, số lượng cột sáng tăng lên nhanh chóng, từ lẻ tẻ vài cột sáng đến hàng ngàn cột sáng cùng nhau, đem thiên địa chiếu sáng một mảng lớn.

Đó là những người không sở hữu hạt châu.

Vân Hoàng trước mắt tối sầm lại, đầu ong ong, phản ứng chỉ xảy ra khi hắn thực hiện truyền tống cự ly xa.

Đến lúc mở mắt ra, xung quanh hắn là rất nhiều người. Mà đứng trước tất cả là một gốc to lớn Thiên Rhụ, lấy hắn ánh mắt vậy mà lại không thể trông thấy Thiên Thụ phần đỉnh, nơi đó giống như bị sương mù phong toả, chỉ thấy được màu xám lờ mờ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.