Mộng Giang Hồ

Chương 22: 22: Đừng Ăn Nói Linh Tinh




Đăng Dương cả người bao bọc trong lôi điện ba màu, hai tay hai kiếm đạp đất xông lên, nhắm thẳng vào con Nguyên Thú hình dơi trên bầu trời mà ra đòn tuyệt kỹ

“Địa giai cao cấp võ kỹ - Diệt Thế Thánh Lôi Kiếm!”

Ngay tức thí, tựa như đáp lại lời hiệu triệu của Đăng Dương, bầu trời vốn dĩ đã vô cùng cuồng bạo vì giăng đầy lôi điện, giờ đây lại còn kéo đến từng đám mây đen bịt bùng, giáng xuống cơ thể to lớn của con Nguyên Thú hình dơi từng tia sấm sét thô to.

Chỉ nghe, ẦM… ẦM… ẦM ba tiếng, con Nguyên Thú hình dơi đã ăn trọn toàn bộ tia sét của Đăng Dương, từ trên không trung rơi thẳng xuống đất, mạnh mẽ đè bẹp không ít Nguyên Thú nhỏ bé hơn, nhất lên một trận bụi mù.

Cùng lúc đó, hai con Nguyên Thú cường đại còn lại là Rắn Ba Đầu và Khỉ Đột Bốn Tay cũng đã phát động công kích về phía Đăng Dương.

KHÈÈÈÈ! Rắn Ba Đầu gào lớn, cũng không có há mồm như Địa Ngục Xà Hoàng mà là chĩa thẳng chín chiếc sừng của mình về phía trước, tại giữa ba chiếc sừng trên mỗi đầu tức tốc tụ tập năng lượng lôi điện khổng lồ, rồi bắn mạnh ra ba luồng sấm sét vàng kim chói mắt về phía Đăng Dương, uy lực thập phần cường đại, không hề thua kém bất kỳ một môn Thiên giai sơ cấp võ kỹ nào.

Phía bên kia, Khỉ Đột Bốn Tay cũng dùng những cách tay trán kiện của mình đập mạnh lên mặt đất, kết hợp với đôi chân ngắn nhưng không phải ngắn, tốc độ bạo phát cực nhanh, theo sau ba luồng lôi điện hủy diệt của Rắn Ba Đầu, tập kích vào cánh trái của Đăng Dương.

Bên cạnh đó, vô số con Nguyên Thú nhỏ bé hơn cũng nối tiếp nhau điên cuồng công kích, đồng loạt phóng ra hàng chục luồng sấm xét to nhỏ, đủ màu, tựa như một cơn đại hồng thủy lôi điện, trùng điệp nhấn chìm Đăng Dương.

Đối mặt với thế công hung bạo này, sắc mặt Đằng Dương một chút khinh thường cũng không có, ngược lại còn phi thường trịnh trọng, lập tức thi triển thân pháp Đa Trùng Vạn Lôi Ảnh, tức tốc chuyển đổi phương hướng, quay đầu bỏ chạy.

Đúng vậy, chính là quay đầu bỏ chạy, tuy rằng khả năng công kích của hắn lúc này là phi thường mạnh mẽ, nhưng sức phòng ngự lại yếu ớt đến đáng thương, nếu cứ chính diện chống đỡ một đòn công kích lôi điện tổng hợp này, hắn chắc chắn là tèo đời.

Tốc độ của Đăng Dương là rất nhanh, đến cả sấm sét từ thiên khung đánh xuống còn né được, thì trốn tránh cơn đại hồng thủy lôi điện này cũng không vấn đề gì, chỉ chớp mắt một cái là đã lao xa ba bốn chục mét, để lại sau lưng một trận dày xéo điên cuồng, cả đại địa vỡ tung trong tiếng oanh tạc ‘đùng đùng’ bất thật.

Đòn công kích lôi điện tổng hợp không thành công, nhưng vẫn còn đó con Khỉ Đột Bốn Tay bám đuổi gắt gao sau lưng. Đừng nhìn thể hình nó to lớn mà lầm, bởi cơ thể hoàn toàn được cấu thành từng năng lượng lôi điện cho nên sức nặng không có bao nhiêu, toàn thân vô cùng nhẹ nhành, do đó tốc độ di chuyển phải nói là cực nhanh, chưa đến vài giây thì đã bắt kịp bóng lưng của Đăng Dương.

GẦMMMMM! 

Khi nhận thấy cơ hội tích hợp, con Khỉ Đột Bốn Tay liền gầm lên tiếng thét thị uy, trong khi hai tay hai chân vẫn bám chặt mặt đất để chạy, thì hai cánh tay tráng kiện, cuồn cuộn cơ bắp còn lại đã giơ cao quá đầu, sau đó thì nện mạnh xuống Đăng Dương nhỏ như con tép trên mắt đất bằng một đòn búa tạ kinh điển.

“Địa giai cao cấp võ kỹ - Lôi Thú!” 

Thấy cái bóng to lớn của hai cánh tay cực đại đang giáng thẳng xuống đầu, Đăng Dương vội vàng tung ra Lôi Thú để đáp trả.

Chỉ thấy, từ lòng bàn tay của hắn, lần lược ba con sư tử lôi điện phá không lao ra, con đầu tiên vẫn như thường lệ có màu tím, con tiếp theo thì màu đen và con cuối cùng thì màu trắng.

Trong ba con này, con sư tử lôi điện màu tím là có khí tức yếu ớt nhất, con sư tử lôi điện màu đen là mạnh nhất, đồng thời còn mang trên mình một luồng nhiệt hỏa cực kỳ nóng bỏng, còn con sư tử lôi điện màu trắng thì hoàn toàn không tỏa ra bất kỳ hơi thở hủy diệt nào, thay vào đó lại là một cảm giác hư hư thực thực, khó tả thành lời.

Và rồi…

Đùng… Đùng… hai tiếng nổ vanh dội đồng loạt vang lên, hai con sư tử, một tím, một đen đã cùng lúc va chạm với song quyền khủng bố của Khỉ Đột Bốn Tay, nhất thời ngăn chặn một tay và đánh bật tay còn lại.

Giữa lúc đó, con sư tử lôi điện màu trắng đã nhân cơ hội tìm được khoản trống, chính diện đụng mạnh vào lồng ngực to lớn của Khỉ Đột Bốn Tay, sau đó, một cảnh tượng cực độ khó tin bắt đầu diễn ra.

Con sư tử lôi điện màu trắng, thế nhưng không hề phát nổ, cũng chẳng hề bị đánh bật ra mà tựa như một hồn ma vô hình, dễ dành xuyên thẳng vào bên trong cơ thể to lớn, cao gần hai chục mét của Khỉ Đột Bốn Tay, há rộng cái miệng lởm chởm răng nhọn, cắn chặt lấy viên Tinh Hoa Thạch của con Khỉ Đột rồi lôi thẳng ra ngoài theo đường lưng.

Mất đi hạch tâm sức mạnh, hàng ngàn vạn tia lôi điện cấu tạo nên Khỉ Đột Bốn Tay liền trở nên rối loạn, điên cuồng chia măn xẻ bảy, hóa thành hàng trăm luồng lôi điện to tổ bố, giống như cửu long tranh châu mà tức tốc bay về phía viên Tinh Hoa Thạch vừa bị đánh cắp.

Bất quá đã muộn, sau khi bị sư tử lôi điện màu trắng tha đi, viên Tinh Hoa Thạch đó đã lọt vào trong tay Đăng Dương, bị hắn cường ngạnh chém nát, đồng thời hấp thụ toàn bộ Nguyên Khí ẩn chứa bên trong.

Tinh Hoa Thạch bị vỡ, đồng nghĩa với việc xóa bỏ sự tồn tại của Nguyên Thú, cho nên một giây sau đó, hàng trăm luồng lôi điện do cơ thể to lớn của Khỉ Đột Bốn Tay hóa thành cũng hoàn toàn tiêu biến.

Lúc này, con Nguyên Thú hình dơi, tức Dơi Khổng Lồ đã một lần nữa tung cánh bay lên, từng chiếc móng vuốt sắc nhọn mọc ra tại các đầu ngón tay, tựa như những cột thu lôi mà điên cuồng hấp thụ sấm sét từ bầu trời, sau đó, nó mạnh mẽ vỗ cánh, đem hàng trăm, hàng ngàn tia sét đó, trút thẳng xuống đầu Đăng Dương, hơi thở huy diệt nguy hiểm cực độ lan trần khắp không gian.

Lần này, diện tích bao phủ của đòn tấn công là cực hớn, gần như là hàng trăm mét tính từ vị trí của Đăng Dương, đồng thời nuốt chưởng luôn cả hai mảnh chiến trường còn lại.

Với phạm vi tàn phá rộng lớn như thế này, cộng với uy lực mỗi một tia sét đều không hề kém Thiên giai sơ cấp võ kỹ, Đăng Dương dĩ nhiên là chạy không được mà đỡ cũng không xong.

Có điều, hắn đâu chỉ biết mỗi chạy và đỡ, hắn cũng có thể trốn vậy.

Chỉ thấy, không biết từ lúc nào, trên tay Đăng Dương đã xuất hiện mười mấy lá bùa, tất cả đều có màu vàng đất trầm đục.

Đăng Dương nhanh chóng truyền linh hồn lực vào rồi đậm mạnh toàn bộ bùa chú trên tay xuống đất, miệng quát khẽ

“Thổ thuật bậc 1 - Địa Chấn Khai Lộ!”

Tức khắc, một mét vuông mặt đất dưới chân Đăng Dương đột nhiên rung chấn dữ dội như động đất rồi nối tiếp nhau tách ra hai bên, không ngừng kéo dài từ trên xuống dưới, nháy mắt đã tạo thành một cái lỗ dẫn thẳng xuống lòng đất, sâu không thấy đáy, mà hắn chính là nương theo cái lổ này, lọt thẳng xuống lòng đất luôn.

Ngay khi Đăng Dương vừa biến mất, cơn mưa lôi điện khủng bố kia cũng trút xuống, đùng… đùng… đùng… đùng… điên cuồng oanh tạc cả một vùng, khiến cho trăm mét đất đá, ngoài bị thiêu đốt, vỡ tan thì còn ùng ùng sụp đổ, biến cả một khu vực rộng lớn thành bãi hoang tàn, đen nghịt và bốc khói nghi ngút.

Ở hai mặt trận còn lại, Địa Ngục Xà Hoàng vẫn như lúc trước, ỉ vào tấm thân thể da dày thịt béo của mình, không hề sợ hãi mà chống chịu với cơn mưa sấm sét uy mãnh tuyệt luân, mặc dù vậy, với biến dị Luyện Ngục Lân Giáp có được sau khi tiến hóa, Địa Ngục Xà Hoàng đúng là đủ sức để bình an sống sót qua cơn tai họa này.

Về phần ba Tinh Linh ở chiến trường bên phải, Băng Phách Tinh Linh – Lam Điểu đã dễ dàng tránh thoát mưa sấm sét nhờ vào khả năng bay lượn và tốc độ phi hành cực nhanh của mình.

Đại Địa Tinh Linh – Thổ Địa thì giống như Đăng Dương, trực tiếp ở lì trong lòng đất từ đầu đến cuối chiến cục, cho nên chẳng sợ bất kỳ đòn tấn công nào chạm được đến mình

U Hồn Tinh Linh – Sứ Giả Địa Ngục thì càng phô trương hơn, hắn không thèm tránh mà cũng chẳng thèm né, cứ đứng im một chỗ ở đó, dù là Nguyên Thú hay mưa sấm sét cũng chẳng thể làm gì được hắn, bởi lẽ toàn bộ các đòn tấn công như trút nước kia, đều trực tiếp xuyên qua cơ thể vô định của hắn như xuyên qua không khí, hoàn toàn không gây được một tí sát thương nào. 

Trở lại với Đăng Dương, sau khi trốn xuống lòng đất, có vẻ là đã thoát được một kiếp, nhưng sự thật cũng chẳng khá khẩm hơn là bao. Đúng là cơn mưa lôi điện kia không trực diện oang tạc lên thân thể của hắn, tất nhiên là cũng không ra được bất cứ thương tổn gì cho hắn, thế nhưng nó là khiến cho cả một vùng đất rộng lớn sụp đổ, đồng nghĩa với việc đem hàng ngàn tấn đất đá đè thẳng lên người Đăng Dương, chôn sống hắn vào trong lòng đất.

Tình hình lúc này, phải nói là nguy cấp cực kỳ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.