Mộng Dục

Chương 40




Hoàng Lãng vẻ mặt quái dị mà đem đầu hướng phía trái di đi, nghiêng mắt nhìn thủ phạm cả người từ trên xuống dưới lộ ra cổ quái.

Cuối cùng xảy ra chuyện gì?

Vừa mới bắt đầu là ngẩn người du hồn, kể từ khi cùng nam tử tóc vàng rắm thui kia bỗng nhiên chạy đi ăn cơm trưa sau, Tiểu Xà lại bắt đầu nhìn mình chằm chằm mãnh liệt nhìn, cũng không biết cậu rốt cuộc ở nhìn cái gì?

Vốn đang cho là ảo giác, sau mấy lần quay đầu lại đều nhìn thấy Tiểu Xà hai mắt toàn bộ chăm chú vào trên người mình, người đần độn nữa cũng biết Tiểu Xà căn bản là đang nhìn hắn.

Cái gì gọi là 'con ếch bị rắn nhìn thẳng' dùng những lời này hình dung cảm thụ của Hoàng Lãng giờ phút này quả thực là bất quá, hơn nữa nhìn mình chăm chú, Tiểu Xà thật đúng là không suy giảm.

Hỏi thủ phạm kia rốt cuộc là đang nhìn cái gì cũng không trả lời, đều chỉ là dáng vẻ cười khúc khích một mình, nụ cười khả ái mê người làm cho Hoàng Lãng mỗi lần trong lòng đều giật mình, mỗi lần đều phải xài thời gian ngắn mới có thể từ trong tươi cười kia phục hồi tinh thần nghiêm túc lại, làm hại nhân viên dưới quyền cho là Hoàng Lãng thân thể không thoải mái, mới đưa đến hiệu suất công việc chậm lại, thế nào hiểu được là cái người kia gây ra.

Điện thoại trên bàn đột nhiên rung động, Hoàng Lãng cầm lấy điện thoại di động để bên tai ấn nút trò chuyện. Đầu điện thoại bên kia truyền đến thanh âm ôn nhu của cô gái. (Hoàng đại tổng giám đốc, là ta, Thiến Nghi.)

"Có việc?"

Cô gái cười khẽ, ( bạn gái chia tay rồi thì không thể có chuyện tìm ngươi sao?)

Hoàng Lãng cười lắc đầu,"Ngươi biết ta không phải là ý tứ này."

(nói giỡn với ngươi thôi, ngươi hiện ở phòng làm việc sao? Hay là ở chỗ khác?)

"Ở phòng làm việc, như thế nào?"

(kính nhờ, chớ cùng ta nói ngươi đã quên hôm nay là sinh nhật của mình.)

Hoàng Lãng liếc nhìn ngày ở lịch làm việc trên bàn, bật cười, "Ta thật đã quên, ngươi gọi điện thoại, sẽ không chỉ hảo tâm nhắc đến ngày sinh nhật của ta đi?"

(ngươi cho rằng ta rất rảnh rỗi sao? Ta là thay thế các công ty đưa bản thiết kế tới cho ngươi, trên đường nhớ tới vừa lúc hôm nay là sinh nhật ngươi, liền thuận tay mua bánh gato trứng mừng sinh nhật ngươi.)

Hoàng Lãng vừa sửa sang lại trong tay tư liệu vừa cười, "Bánh ngọt? Hảo tâm như vậy."

(không nói nữa, ta đã đến lầu dưới của công ty ngươi rồi, đợi lát nữa gặp, bye.)

Hoàng Lãng để điện thoại xuống, Tiểu Xà không biết lúc nào đã chuyển qua bên cạnh bàn làm việc, mở to hai mắt hưng phấn là kéo tay áo của hắn."Lãng Lãng, có bánh ngọt sao?"

Hoàng Lãng bắn mũi Tiểu Xà, đưa tới Tiểu Xà nhăn mặt cau mày kháng nghị."Đúng! Đợi chút có người mang bánh ngọt tới ."

"Vì sao?"

"Bởi vì hôm nay là sinh nhật của ta."

"Sinh nhật? Lãng Lãng sinh nhật?"

Tiểu Xà vui vẻ nhảy lên, "Kia Tiểu Xà cũng muốn tặng quà cho ngươi có đúng hay không? Trên TV cũng diễn như vậy, Lãng Lãng muốn cái gì, Tiểu Xà có thể biến cho ngươi đó!"

Hoàng Lãng cười nhìn Tiểu Xà vừa trở lại hoạt bát, đang mở miệng muốn nói, thì truyền đến một trận tiếng gõ cửa.

"Mời vào."

Theo cánh của bị mở ra, một cô gái mỹ lệ mặc một bộ đồ chỉnh tề một tay cầm một hộp quà tinh mỹ, dưới nách còn kẹp lấy túi giấy, thấy bên trong trừ bỏ ngoài Hoàng Lãng còn nhiều thêm một vị khả ái tuấn tú, nhìn qua bất quá mười năm, sáu tuổi.

Cô gái giẫm giày cao gót đi về phía bàn làm việc của Hoàng Lãng, tiếp theo không chút khách khí đặt mông ngồi lên bàn, hộp quà trên tay cùng túi giấy ném trên mặt bàn, nắm cà vạt Hoàng Lãng đưa cả người kéo hướng mình, cúi đầu cho Hoàng Lãng một nụ hôn nóng bỏng.

Một bên, Tiểu Xà vốn như một tên trộm nghĩ thừa dịp Hoàng Lãng không chú ý, len lén đem hộp bánh ngọt mùi điềm điềm sờ qua, còn chưa kịp động thủ, đã nhìn thấy cô gái không biết kia miệng đối miệng hôn hít lấy Hoàng Lãng.

Hôn...

Không phải đối với người trong lòng mới có thể làm sao?

Chủ nhân tại sao lại hôn cô ta?

Chủ nhân thích cô ta sao?

Nhưng là.....Chủ nhân không phải là hôn Tiểu Xà, thích Tiểu Xà, thì tại sao còn có thể hôn người khác? Đi thích người khác?

Nghĩ không ra vấn đề, tìm không rõ suy nghĩ, tất cả ở trong đầu Tiểu Xà loạn lên.

Ôm đầu dùng sức lắc, nhưng làm sao cũng không quăng ra được những ý niệm đáng ghét trong đầu.

Ngực hảo buồn, hảo chìm, không thoải mái, vô cùng không thoải mái.... .....

"Cậu ấy..... có khỏe không?"

Cô gái buông môi Hoàng Lãng ra, thấy tiểu nam sinh kia vẻ mặt thống khổ mãnh liệt lắc đầu, lo lắng hỏi.

Hoàng Lãng nhìn Tiểu Xà, nhớ tới phản ứng kỳ quái mấy ngày qua, đột nhiên nghĩ thông suốt tiểu ngu ngốc rốt cuộc đang làm gì.

Còn tưởng rằng, Xà đại tiên thiếu dây thần kinh cả đời cũng sẽ không yêu hắn người phàm này.

Nhưng thì ra, Tiểu Xà, cũng đã yêu mình.

Cho nên mới nhìn phim lãng mạn trong TV ngẩn người, cho nên mới không dám nhìn thẳng mình, cho nên mới chăm chú vào nhất của nhất động của mình, cho nên mới thấy cảnh tượng này.....không thoải mái.

"Thiến Nghi......trước tiên cô có thể rời đi sao? Phần tài liệu này hôm nào ta sẽ cặn kẽ thảo luận được không?"

Ngô Thiến Nghi trừng mắt nhìn hai người trong văn phòng, nữ cường nhân tung hoành thương trường này làm sao lại không rõ đến tột cùng phát sinh chuyện gì?

Cô thức thời cười cười, "OK, ta chờ điện thoại của ngươi."

Nói xong ưu nhã giẫm giày cao gót rời đi, thuận tay đem cửa phòng làm việc đóng kín.

Chờ sau khi Ngô Thiến Nghi đi, Hoàng Lãng rời bàn làm việc đi tới trước mặt Tiểu Xà.

"An tĩnh như vậy, một chút cũng không giống ngươi!"

". . . . . ." Tiểu Xà như cũ không nói lời nào, yên lặng cúi đầu.

Vươn tay, ngón tay nâng cằm Tiểu Xà lên, đem khuôn mặt xinh đẹp nhỏ bé nâng lên, chỉ thấy Tiểu Xà hai mắt to đông đầy nước mắt, một cái chớp mắt, hai hàng nước mắt liền ở trên mặt lăn xuống.

"Tại sao khóc?" Hoàng Lãng lấy tay lau đi giọt nước mắt trên mặt Tiểu Xà, thở dài than thở, quan tâm hỏi.

Cắn môi, Tiểu Xà hốc mắt hồng hồng, tràn đầy nghi ngờ mở miệng: "Khóc? Người ta không khóc. . . . . ."

"Nói xạo!"

Hoàng Lãng dùng đầu ngón tay dính giọt nước mắt trên mặt của Tiểu Xà, giơ lên phía trước ánh mắt của cậu, vừa bực mình vừa buồn cười nhẹ nói:

"Nước mắt nước mũi đều chảy đầy mặt, còn nói không có khóc, rắn ngốc!"

Tiểu Xà mị mắt nhìn, liếm đi giọt nước mắt, nghiêng đầu cau mày: Đều mặn, không dễ ăn.... ..."

Hoàng Lãng trắng mắt một cái, sờ sờ đầu Tiểu Xà, "Thấy bánh ngọt ngươi thích nhất không phải hẳn là vui vẻ sao? Làm sao lại khóc?"

Tiểu Xà đem tầm mắt di chuyển xuống, nhìn cái bánh ngọt kia, bẹp miệng."Không ngon, này bánh ngọt không ngon."

"Ngươi đều chưa ăn, làm sao biết được không ngon?"

"Người ta chính là biết không ăn ngon. . . . . ."

Tiểu Xà đem bánh ngọt ở trước mặt dùng sức đẩy ra, cúi đầu buồn buồn nói: "Vốn là bánh ngọt mùi vị rất hương rất ngọt, nhưng là bây giờ mùi vị này làm cho người ta không thoải mái."

"Không thoải mái?" Hoàng Lãng vuốt trán Tiểu Xà, nhăn mày. "Không có nóng a?"

Tiểu Xà bĩu môi, giật tay Hoàng Lãng đang đặt ở cái trán xuống, đổi thành đặt ở ngực của mình, nước mắt lưng tròng nói:

"Nơi này. . . . . . Nơi này không thoải mái, trầm trầm, khó chịu, thật giống như có đồ vật gì đó đặt ở bên này. Chủ nhân, người ta có phải hay không bệnh rất nghiêm trọng? Có thể hay không chết a? Không, không đúng! Sư phụ nói, thành tiên sẽ không phải chết, nhưng là nơi này hảo buồn bực, ô. . . . . . Làm sao bây giờ làm sao bây giờ? Ô. . . . . ."

Hoàng Lãng di chuyển đề tài, "Không phải mới vừa có người nói, muốn đưa quà sinh nhật cho ta sao?"

Tiểu Xà lau đi nước mắt, gật đầu, "Vô luận chủ nhân muốn như thế nào, Tiểu Xà cũng sẽ đưa cho ngươi."

"Vậy thì. . . . . . Nhắm mắt lại."

Tiểu Xà mặc dù không biết Hoàng Lãng muốn làm gì, nhưng vẫn là ngoan ngoãn nhắm mắt lại. Một giây sau, trên môi liền có đồ ấm áp, còn có đồ mềm nhũn tiến vào trong miệng, di tới di lui hảo kỳ quái.

Tiểu Xà tò mò mở mắt ra, kinh ngạc nhìn khuôn mặt Hoàng Lãng khoảng cách dán tại gần chóp mũi mình, liền giống như người đàn bà kia đối với chủ nhân làm giống nhau, miệng hàm chứa môi của mình.

Đây là.... .....hôn?

Chủ nhân hôn cậu?

"Không- chán ghét-"

Tiểu Xà dùng sức đẩy Hoàng Lãng, trên mặt tràn đầy kinh hoàng cùng chán ghét, giống như nhìn thấy đồ cực kỳ kinh khủng gì đó, hưu một cái liền biến trở về nguyên hình.

Con rắn vàng khổng kích động tránh né tay Hoàng Lãng đưa tới, đuôi rắn vung ở trong phòng làm việc, lật ngã cái bàn, phá hủy tủ thủy tinh, liều mạng mà nghĩ muốn chạy trốn.

Hoàng Lãng nhìn Tiểu Xà hoảng sợ cực độ mà biến trở về nguyên hình, vài lần muốn nhích tới gần, lại bị đuôi rắn không ngừng công kích, không thể làm gì khác hơn là thối lui đến góc, lưng dán tường, lo lắng nói: "Ngoan, Tiểu Xà đừng sợ, tới đây....."

"Tê tê! !" Con rắn vàng lộ ra bén nhọn bạch nha đe dọa, thân rắn đứng lên phân nửa cảnh cáo.

"Ngoan, ta sẽ không thương hại ngươi. . . . . . A!"

Hoàng Lãng không cách nào hiểu Tiểu Xà vì sao phản ứng kịch liệt như thế, vẫn cùng bình thường giống nhau, từng bước đi tới, nhưng không ngờ con rắn vàng hẳn là đột nhiên cúi xuống thân rắn, hung hăng cắn lấy cổ Hoàng Lãng, hai hàng bạch nha bén nhọn đâm vào da thật sâu, mạch máu ồ ồ chảy ra máu tươi, dọc theo vết thương không ngừng chảy ra, áo sơ mi màu lam nhạt bị nhuộm thành đỏ sậm.

Hoàng Lãng chỉ cảm thấy một trận đau nhói, nọc độc từ răng rắn rót vào trong cơ thể nhanh chóng tràn đến tứ chi, tê dại chiếm cứ tất cả cảm giác, trong ngực không khí như bị người ta cướp mất, hoàn toàn không cách nào hô hấp, trái tim ở mấy phen kịch liệt nhảy lên sau, cũng cuối cùng bị độc tố sở tàn phá, năng lực giãy dụa biến mất.

Hoàng Lãng bộ mặt da thịt cứng ngắc kéo ra vẻ mặt miễn cưỡng coi là tươi cười,con ngươi từ từ tản ra nhìn con rắn vàng cắn lấy cần cổ, mí mắt không khống chế được rũ xuống, từ miệng rắn lớn ngã lật về phía sau.

Máu tươi dọc theo miệng rót vào cổ họng, con rắn vàng tỉnh lại liền bị cảm giác sợ hãi bao trùm.

Con rắn vàng bị sợ đến há to miệng, buông lỏng ra răng sắc, thân thể Hoàng Lãng theo trọng lực dẫn dắt rớt xuống, chỗ bị răng sắc đâm thủng bị độc hủ thực biến thành máu đen.

Thanh tỉnh sau, con rắn vàng biến trở về hình người, trên mặt mất hết huyết sắc nhìn thân thể Hoàng lãng, hai chân mềm nhũn, quỳ rạp xuống trên đất, mất tâm tự nói: ""Tại sao. . . . . . Tại sao? Tại sao có thể như vậy ? Làm sao sẽ. . . . . ."

Tiểu Xà kéo hai chân mất hết khí lực, lấy tay chống mặt đất, cố hết sức bò hướng Hoàng Lãng, loạng choạng nắm lấy tay Hoàng Lãng, "Chủ nhân, chủ nhân ngươi tỉnh a! Tiểu Xà không phải cố ý, không phải là.....Van cầu ngươi tỉnh lại a! Van cầu ngươi. . . . . ."

"Tiểu Xà sẽ ngoan, Tiểu Xà sẽ nghe lời, Tiểu Xà không cần ăn bánh ngọt.... .....Tiểu Xà cái gì cũng không muốn nữa! Tiểu Xà chỉ cần ngươi tỉnh lại. . . . . . Chủ nhân ngươi mau tỉnh lại có được hay không!"

Hoàng Lãng tay dần dần đánh mất nhiệt độ, thay thế là lạnh như băng làm cho người ta sợ hãi.

"Không –"

Tiểu Xà khóc, liều mạng ôm lấy thân thể Hoàng Lãng, phảng phất làm như vậy, là có thể đem nhiệt độ của mình truyền đi qua, cũng là có thể gọi trở về sinh mệnh biến mất của hoàng Lãng.

Đầu hỗn loạn không ngừng mà tự hỏi, có tiên pháp gì, có thể làm cho người khởi tử hồi sinh?

Có hay không?

Có hay không?

Tiểu Xà ngươi nghĩ nhanh nên một chút a!

Làm sao ngươi lại ngốc như vậy, vô dụng như vậy, chủ nhân đều bị ngươi hại chết!

Đều là ngươi!

Đều là ngươi!

Chủ nhân là bị ngươi hại chết , là ngươi hại chết , là ngươi! Đều là ngươi!

Tiểu Xà nổi cơn điên đánh vào đầu, càng là gấp gáp, suy nghĩ càng là hỗn loạn Trong lúc bất chợt,Tiểu Xà tay trái ngón áp út nổi lên vòng sáng màu vàng, vờn quanh trên ngón tay cùng lòng bàn tay chỗ giao tiếp.

Lúc này mới nhớ tới lúc trước tiểu hồ trước khi đi, tại trên ngón tay của mình quấn sợi tóc, chỉ cần dùng tiên thuật biến hóa ra không gian, trực tiếp tìm Tiểu Hồ, hơn nữa tiểu hồ vừa thông minh đạo hạnh lại cao, nhất định có thể cứu về chủ nhân .

Tiểu Xà cưỡng bức trong lòng hoảng loạn, chuyên chú niệm chú ngữ cổ xưa, cổ tay giao nhau, ở trước ngực khoa tay múa chân .

Một giây sau, giữa không trung đột nhiên hiện lên vòng sáng tử kim, đem hai người bao phủ ở bên trong vòng sáng.... ...

"Tổng giám đốc thật xin lỗi, xin hỏi một chút, buổi chiều có tập đoàn Hâm Quang hôi nghị thiết kế, ngài có muốn hay không.... ....Di?"

Bên ngoài phòng làm việc của tổng giám đốc, thư ký gõ cửa lại không thấy đáp lại, cho nên tay dời đến chỗ cánh cửa, đẩy cửa bước vào, vừa nói vừa ngẩng đầu nhìn về phía bàn làm việc, muốn xác định lộ trình buổi chiều muốn khi nào lên đường, lại phát hiện người vốn lên ở trước bàn làm việc lại không thấy.

Thư ký nhìn xung quanh một chút, lúc này mới phát hiện trong phòng tổng giám đốc trống rỗng, nào có bóng người?

Thư ký mang theo tràn ngập hồ nghi, lui về phía sau mấy bước, đem cửa phòng làm việc đóng kín.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.