[Mộng Dục Hệ Liệt] Bách Hồi Ái

Chương 614: Oán khí của nữ phụ (11)




“... A!”

Một giây kế tiếp theo ngang hông cô xuất hiện một bàn tay, người đàn ông đỡ cô rất chính xác rồi ôm cô vào lòng, có điều hai người lại đồng thời ngã trên ghế sa lon, thân thể nhỏ nhắn của Bạch Lộ bị Lương Phi Phàm vững vàng giữ trên ghế sa lon.

Gương mặt cô đỏ bừng, quẩy người một cái: “Làm gì? Anh, anh đi ra!”

“Thật không có lương tâm, không phải đã nói Bạch tổng đã nói là sẽ giữ lời sao? Bây giờ lại định đổi ý?”

“...”

Sau gáy Bạch Lộ nhót một cái giống như bị thứ gì đánh trúng vậy, ánh mắt cô nhìn Lương Phi Phàm vẫn còn đặt tay trên eo cô, điện thoại di động của anh vừa vặn đang đặt ở eo của cô.

… Tin nhắn đó là của anh ta sao?

Cô cau mày: “Anh… người vừa gửi tin nhắn cho tôi là anh?”

Cô lại nghĩ tới lời người tài xế kia nói, nói như vậy chuyện bao toàn bộ taxi trong thành phố C cũng là do anh ta?

Nghĩ một chút cũng phải, còn ai có muôn tiền biển bạc như vậy? Lương Phi Phàm đại khái là thật sự nhiều tiền đến mức không có chỗ xài cho nên mới làm chuyện nhàm chán như vậy, rốt cuộc anh ta muốn gì?!

Bạch Lộ giãy giụa mạnh hơn, hoàn toàn không hiểu được hành động của anh: “Lương Phi Phàm, rốt cuộc anh đang làm gì? Nhàm chán sao? Buông tôi ra, có nghe không, buông tôi ra!”

“Em nói xem anh đang làm gì?”

Lương Phi Phàm đưa tay nắm được cằm cô, dùng chân giam hai chân đang không ngừng ngọ nguậy của cô.

“Đừng cử động nữa, em có biết em như vậy giống như dụ dỗ anh không? Nếu cứ tiếp tục thì một hồi anh sẽ cởi quần áo của em…”

“Lương Phi Phàm!”

Bạch Lộ thẹn quá thành giận, gầm nhẹ một tiếng cắt ngang lời anh muốn nói: “Anh dám?!”

“Anh quả thật không giám, Bạch Lộ, anh sợ em tức giận, sợ em khổ sở cho nên vẫn kiềm chế bản thân mình. Em nói xem anh đang làm gi? Anh làm nhiều như vậy cũng chỉ muốn lấy lòng em mà thôi, em hiểu không?”

“...”

“Chính em bảo tài xế nhắn cho anh, em nói chỉ cần anh có bản lãnh để em lên xe của anh thì em sẽ mặc cho anh định đoạt. Cho nên bây giờ có tính là anh đã thắng không? Nói anh có thể tùy ý làm gì em là sao?”

“Anh… anh đang nói gì?”

Bạch Lộ sửng sốt, trong lúc nhất thời có chút không phản ứng kịp, có điều nhìn bộ dáng rất thành thật của Lương Phi Phàm cô mới suy nghĩ một chút, rất nhanh liền nhớ ra…

“Phải không? Lương tổng thật to, vậy anh trở về nói cho anh ta, nếu có bản lĩnh thì hãy mua lại toàn bộ taxi thành phố C này đi. Tôi hôm nay chính là không thích ngồi xe anh ta, sau này cũng sẽ không ngồi, vĩnh viễn không ngồi, anh ta có bản lĩnh khiến tôi lên xe của anh ta thì tùy anh ta nói.”

“...”

Trong lòng thật sự không biết nói gì, cô từng nói như vậy nhưng lúc ấy cô cũng chỉ vì quá tức giận nên mới bật thốt ra một câu như thế, người đàn ông này… tưởng thật?

Bạch Lộ cau mày, không biết phải hình dung tâm tình của mình lúc này như thế nào, khi một người phụ nữ tùy tùy tiện tiện nói ra câu kia nhưng người đàn ông tưởng thật, sau đó đi làm theo… Giờ khắc này muốn nói không có bất kỳ cảm giác gì là gạt người, cô cũng không phải động vật máu lạnh.

Một câu nói ra trong lúc tức giận.

Anh ấy tưởng thật…

“Bạch Lộ, lời này chính là em nói, chỉ cần anh mua lại toàn bộ taxi thành phố C, chỉ cần anh khiến em lên chiếc xe thuộc về anh thì em sẽ tùy ý anh nói, có đúng không?”

“...”

Bạch Lộ nhếch môi, trong lòng nghĩ ra một chuyện, trên mặt cô vẫn giữ vẻ lạnh như băng: “Lương tổng, có tiền không có chỗ tiêu phải không? Lời kia của tôi lúc ấy chỉ là tùy tiện nói, anh tưởng thật? Anh không cảm thấy buồn cười sao?”

“Anh không thấy buồn cười.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.