Mộng Điệp Kỳ Truyện

Chương 3: muốn học vũ không thuật




Vừa mới đầu xuân, khí hậu ấm dần.

Mỗi tuần Bạch Lộc có thời gian đều đến lớp đào tạo tìm Tần Long, dần dần mọi người ở đó đều biết cô, cũng biết Tần Long có một cô bạn gái nhiệt tình lại tri kỷ.

Cô có đủ cảm giác tồn tại, nhưng nghĩ tới cảm nhận của anh, không thấy anh có bài xích gì, ngược lại đề tài chủ động cũng càng nhiều hơn.

Ví dụ như, lúc này vào cuối tuần.

Bọn họ ngồi trong thư viện của đại học A.

Nắng sớm xuyên qua cửa sổ kính lớn chiếu vào, rọi trên mỗi người ngồi tại bàn đọc sách, ấm áp dịu nhẹ, yên tĩnh lặng lẽ.

Buổi tối hôm trước cô mời anh đến, cũng giữ chỗ trước từ sáng sớm, suýt nữa tưởng là vì như hồi ấy bận thi, sợ giành không được chỗ trống mà lo lắng chẳng biết làm sao.

Khi đó, cô thường cùng bạn cùng phòng ra vào, ít khi tiếp xúc bắt chuyện với người khác phái.

Lúc này là thời gian cuối đại học, cô lại cùng anh ngồi ở đây.

Thời gian trôi qua quá nhanh, trong lúc thoáng qua, tất cả ký ức của cô đều cất chứa người này.

Bạch Lộc tựa mép bàn, im lặng nhìn người bên cạnh cúi đầu lật sách, trước mặt còn có một chồng sách chuyên ngành, cộng thêm sách từ vựng tiếng Anh, đủ loại đặt cùng nhau.

Bản thân cô cũng mang theo quyển sổ viết luận văn, nhưng viết được một nửa thì luôn bất giác mà chuyển sang quan sát anh, nhìn xem tư duy của anh khi đọc sách, rốt cuộc anh có phải là người học hành chăm chỉ không, nếu lúc trước không xảy ra sai lầm trí mạng, hiện giờ anh sẽ có thành tựu thế nào, có lẽ giống phần lớn người bình thường, nhưng dù sao cũng thuận buồm xuôi gió không gợn sóng.

Vẫn nhớ hồi mới gặp, lúc ấy anh vẫn là một người đàn ông mang ánh mắt đầy u ám, nhưng anh đồng thời cũng có thể như thiếu niên hiện giờ siêng năng ngồi trước bàn, tuổi tác tương xứng, cô luôn vui mừng anh đi tới phương hướng tốt đẹp.

Một người đàn ông, lúc nghiêm túc nhất chẳng phải là bây giờ sao.

Cô nhìn anh chằm chằm một lúc chưa lấy lại tinh thần, Tần Long đọc xong trang giấy trong tay, nghiêng đầu qua nhìn ánh mắt cô.

Bạch Lộc ngơ ngác không phản ứng.

Tần Long nhìn cô chằm chằm, tay phải vói vào túi áo, lục lọi bên trong, lấy một thứ ra nắm trong lòng bàn tay, sau đó chẳng nói gì duỗi cánh tay nhét vật kia vào trong miệng cô.

Bạch Lộc giữ nguyên động tác không chuẩn bị, cho đến khi miệng bị nhét vào một viên kẹo thì mới phản ứng lại bởi vị ngọt mát lạnh.

Trong miệng cô đầu lưỡi cuồn cuộn hai cái, không nhổ ra xem là cái gì, chạm vào một viên kẹo cứng, mút rồi hỏi: “Vị bạc hà?”

Tần Long gật đầu, tiếp tục cúi đầu lật sách.

Tâm tình Bạch Lộc tốt lên trong nháy mắt, dời ghế nhích gần anh hơn, tiến đến bên tai anh thấp giọng hỏi: “Anh làm sao biết em thích mùi vị này?”

Anh không ngẩng đầu, ánh mắt bận rộn lướt qua mỗi một chữ trên trang giấy: “Tùy tiện cho thôi.”

Bạch Lộc cười tươi: “Trùng hợp là loại em thích.”

Cô thoáng thấy khóe miệng anh cũng hơi nhếch lên, kiềm chế lại tùy ý.

Tóc anh còn rất ngắn, không che mí mắt lỗ tai, nhẹ nhàng khoan khoái, gọn gàng sạch sẽ lại tự nhiên.

Bạch Lộc đột nhiên có tâm tư riêng, lấy cớ đi tìm sách chuyên ngành cho anh, đứng dậy đến giá sách bên cạnh, đi qua hai dãy rồi không thấy đâu.

Thực ra cô trốn tại lối đi ở một dãy giá sách đối diện trước mặt Tần Long, cầm di động trong tay mở ra chức năng chụp ảnh, tự động điều chỉnh tiêu điểm, lén bấm nút chụp.

Bạch Lộc xoay người dựa vào giá sách, phóng đại tấm ảnh, người bên trong dáng dấp nghiêm túc, khuôn mặt cúi xuống lộ ra vẻ điển trai, được ánh nắng bao phủ toàn thân tinh thần phấn chấn.

Cô đột nhiên còn muốn chụp thêm mấy tấm nữa, điều kiện là anh có thể ngồi ở tư thế khác nhau, điều này đối với cô có hơi khó khăn, dù sao không có người bên ngoài làm phiền, anh càng trông vô tâm hơn.

Bạch Lộc miệng ngậm kẹo bạc hà, định đi tìm sách chuyên ngành trước, sau khi so sánh lựa ra mấy quyển có tính tham khảo, cô vươn tay ngăn lại một nữ sinh đi một mình đi ngang qua bên cạnh.

“Giúp mình giao cho bạn nam sinh mặc áo đen bên kia. Cám ơn!” Bạch Lộc chỉ về một hướng nói.

Nữ sinh mới đầu có chút không hiểu, nhưng thấy ánh mắt thành khẩn của cô, thế là nhận lời giúp.

Bạch Lộc cảm ơn lần nữa, sau đó đến gần mấy dãy giá sách, trốn ở chỗ tối lặng lẽ quan sát.

Cô gái buộc tóc đuôi ngựa kia đi theo hướng Bạch Lộc chỉ, dừng lại trước mặt Tần Long, đặt lên bàn mấy quyển sách trong tay, cũng đưa tay chỉ về hướng cô, hình như đang giải thích nói rõ gì đó.

Tần Long bị nữ sinh kia ngăn cản tầm mắt, không nhìn thấy Bạch Lộc co người ở sau giá sách.

Mà cô lại có thể nhân cơ hội này, điều chỉnh ống kính xong, từ giá sách cách khoảng cách đối diện, chỉ đợi nữ sinh kia xoay người đi thôi.

Nhưng mà…

Bạch Lộc còn chưa kịp điều chỉnh tiêu điểm, đã thấy anh ngẩng đầu lên từ trong màn ảnh, nhìn thẳng vào cô.

Cái liếc mắt xoay chuyển tức khắc kia tương đối thuận theo tự nhiên, tựa như chỉ cần anh muốn tìm, luôn có thể tìm được cô đang ở đâu.

Bạch Lộc sững sờ nhìn người trong màn hình, người trong màn hình thì nhìn người phía sau giá sách.

Bị phát hiện có thể làm sao bây giờ, Bạch Lộc thuận tay bấm lia lịa mấy cái, không chụp thì uổng, sau đó cô chỉnh đốn biểu cảm và di động, làm như không có gì đi ra ngoài.

Tần Long đang lật xem mấy quyển sách tham khảo kia, Bạch Lộc trở về chỗ ngồi của mình, nằm sấp hỏi: “Thế nào? Em có thẻ thư viện, lát nữa mượn cho anh nhé.”

Anh gật đầu một cái, không từ chối, sau đó hỏi: “Bảo người khác giúp em đưa sách, hồi trước em đã từng làm rồi ư?”

Bạch Lộc nhớ lại, lập tức lắc đầu: “Không có.”

Anh nghiêng đầu nhìn cô một cái, tiếp theo cô lại bổ sung, tự tin nói: “Hồi đại học em chưa từng yêu đương.”

“Cao trung thì sao?” Anh lại nhìn cô, lần này tầm mắt không dời khỏi khuôn mặt cô.

Bạch Lộc gãi đầu, khẽ cười: “Không có.”

Anh cũng cười nhẹ, kéo sang đề tài khác nói: “Trường học bọn em dạo này đang chuẩn bị tổ chức lễ kỷ niệm 120 năm ngày thành lập trường phải không?”

Bạch Lộc gật đầu: “Đúng vậy. Thì sao?”

“Anh đã hỏi thăm, tới ngày lễ kỷ niệm nhà trường sẽ phân phối một bộ đồ lưu niệm, nhưng về phương án thiết kế thì còn chưa có quyết định cuối cùng.”

Bạch Lộc nghe nói anh vậy, cũng nhớ lại: “Là thế này, lễ kỷ niệm thành lập trường là vào cuối tháng năm, vào dịp sinh viên năm tư về trường biện luận, đến lúc đó có tổ chức tiệc tối, nghe nói còn mời cựu sinh viên nổi tiếng…” Nói đến một nửa, cô kéo đến trọng điểm, “Ý anh là, anh muốn thiết kế đồ lưu niệm cho lễ kỷ niệm thành lập trường lần này?”

Tần Long nhướn mày, đúng với ý nguyện.

Bạch Lộc hé miệng nhìn anh, ý tưởng này đột nhiên đánh sâu vào đầu óc, cô hưng phấn hỏi han: “Anh có kế hoạch gì tốt thế?”

Tần Long cong khóe miệng, rút ra một xấp giấy trong một quyển sách chuyên ngành trên tay, trang đầu là hình thiết kế bộ đồ lưu niệm do anh vẽ.

Bạch Lộc biết khả năng vẽ tranh của anh rất tốt, tưởng rằng chỉ giới hạn trong bản vẽ mặt phẳng, nhưng không ngờ đồ vật nhỏ bình thường cũng mô tả rất sống động, kích cỡ tỉ lệ cùng với sự phân phối màu sắc, giống như đồ vật thật sự.

Một bộ đồ lưu niệm, gồm có quạt xếp, bình giữ nhiệt, USB, huy hiệu đầy màu sắc cùng với móc khóa pha lê miễn phí.

Hình ảnh rõ ràng, cũng rất để tâm đến chi tiết nhỏ, ví dụ như trên quạt xếp in khẩu hiệu trường, trên bình giữ nhiệt có tên đầy đủ của trường, ngoài ra trên những vật nhỏ sẽ in logo trường cùng với con số kỷ niệm, ngoài quy trình sản xuất vật liệu còn có đủ loại phương án hoàn thiện để tham khảo lựa chọn…

Bạch Lộc không hiểu nhiều kiến thức về vật liệu, đọc sơ lược đại khái nhưng lòng rất khâm phục, nhìn anh hỏi: “Anh tốn bao lâu để hoàn thành thế?”

“Không lâu, tranh thủ làm thôi. Tạm thời còn chưa có thành phẩm, anh nghe nói còn có cạnh tranh, em giúp anh gửi vào, xem có vận may không.”

Anh nói qua loa, giống như mấy trang tâm sức này đánh nước đổ đi cũng không thèm quan tâm.

Điều này càng khiến Bạch Lộc có quyết tâm giúp anh chiến thắng, cô cẩn thận cất lại xấp giấy kia, đồng thời cam đoan với anh: “Em giúp anh giao cho chủ nhiệm của khoa bọn em, cô ấy quen biết nhiều người, phương án này nhất định có thể thông qua.”

Anh ngược lại cười khiêm tốn: “Nếu thật sự thông qua thì sẽ chia phần cho em.”

Bạch Lộc ôm phương án thiết kế trước ngực giống như bảo bối, đầy hứng thú hỏi: “Mấy phần?”

Anh ngược lại mong chờ câu trả lời của cô: “Em muốn mấy phần?”

“Phương án này chỉ có hai chúng ta tham gia?”

“Không phải.” Anh lắc đầu, “Đến lúc đó tính từng chi phí nhà máy sản xuất, trung gian chạy qua lại, nhân lực tài lực, anh để bọn Hầu Tử gia nhập nữa, thực sự có tiền thì cùng nhau kiếm.”

“Trước mắt có thông qua hay không là một chuyện, sau này chi phí sản xuất đặt hàng cần phải bỏ vốn cũng không ít, nếu bên phía nhà trường có thể đặt cọc một khoản trước, về mặt tiền bạc có thể tạm thời giảm nhẹ một chút.”

“Bản vẽ thiết kế anh giao cho em, là để em giúp gửi đi, nếu thông qua thì em cũng góp phần. Dựa theo số người mà phân chia, em cũng biết em có mấy phần.”

Bạch Lộc tính toán, cô chẳng qua là người chạy chân trong trường, nếu hợp lẽ thì coi như nhặt được hời lớn.

Nhưng cô cũng không tính toán tổng giá trị của phương án này sau khi trở thành sự thật là bao nhiêu, trước mắt tấm lòng chạy chân giúp anh là chân thành, cô hy vọng giúp anh một tay trên con đường sáng tạo của mình, cho dù nhỏ nhặt không đáng kể.

*

Buổi chiều cùng ngày, Bạch Lộc cầm phương án thiết kế đi vào văn phòng lãnh đạo khoa.

Giáo sư Phương đúng lúc ở đó, Bạch Lộc đem xấp giấy phương án đưa tới trên bàn của bà.

Phương Thư Bình tiện tay lật xem, ánh mắt sáng lên, ngẩng đầu hỏi: “Em thiết kế à?”

Phía cuối tờ giấy mới viết tên Tần Long, Bạch Lộc giải thích: “Một người bạn học thiết kế của em vẽ ra, cô à, cô xem thử, có đề nghị hợp lý nào không.”

Bản vẽ hợp ý người, Phương Thư Bình xem từng trang, liên tục gật đầu: “Cũng không tệ lắm. Em đến chỗ cô thử nước à?”

Bạch Lộc thấy thế, kéo ghế qua ngồi tán gẫu thoải mái: “Cái này cũng không cần thử nước, khẳng định có thể thông qua phải không ạ. Chủ yếu là có thể làm ra tinh phẩm, vào ngày lễ kỷ niệm cũng tăng chút thể diện, có chi tiết nào không hài lòng, bọn em lập tức cầm về sửa lại.”

Phương Thư Bình lại lật xem, đưa cho vị giáo sư đối diện xem, rồi quay đầu lại hỏi rõ ràng: “Em còn định để cô ra mặt giúp em đưa qua phải không?”

Bạch Lộc khiêm tốn thè lưỡi: “Cô à, cô hiểu em nhất đó.”

Giáo sư Phương lấy tay chỉ cô: “Giờ còn chưa hiểu em sao? Không có gì, lát nữa cô định đi qua, thuận tiện đem qua đó.”

“Cám ơn cô!”

Xấp giấy phương án chuyền trong văn phòng một lượt, không ít giáo sư tỏ vẻ tán thưởng có thể thực hiện, bước đầu nhận được lời tán thành, Bạch Lộc cảm thấy một bước này sắp thành công.

Bên trong phương án thiết kế Tần Long cũng viết ra đẩy đủ chi tiết, Bạch Lộc không cần phải giải thích dư thừa, sau khi giao cho giáo sư Phương thì nán lại tán gẫu mấy câu.

Giáo sư Phương theo thường lệ hỏi: “Bản thảo luận văn sao rồi?”

Bạch Lộc đã có chuẩn bị trước: “Rất thuận lợi. Nhưng cô à, em không nghiên cứu tâm lý tội phạm nữa, trước mắt ở phòng tư vấn có một người khách rất đặc biệt thú vị, em dự định nghiên cứu người này.”

Giáo sư Phương khó hiểu: “Ồ? Em cũng thay đổi ư?”

“Không phải.” Bạch Lộc lắc đầu, lại không biết nên giải thích thế nào, “Chỉ là em cảm thấy đề tài đó không thích hợp với việc nghiên cứu văn bản cho lắm, em định chuyển sang làm riêng tư…”

Giáo sư Phương nghe hiểu, nhưng cũng không để ý: “Cô hiểu, tư tâm khó tránh, chỉ có điều…”

Bạch Lộc tiếp tục lắng nghe.

“Dạo này trí nhớ của em sao rồi? Còn chưa nhớ ra chuyện hồi trước ư?”

“Giáo sư Phương.” Bạch Lộc chuẩn bị tâm lý, chậm rãi lắc đầu, “Vẫn không tốt lắm.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.