Mộng Điệp Kỳ Truyện

Chương 2: Hành trình tìm ngọc rồng




Bạch Lộc ra mặt tiến lên, kéo Trâu Oánh từ mặt đất đứng dậy, hỏi em gái: “Có chuyện gì thế?”

Bạn cùng phòng của Trâu Oánh cũng ở hiện trường, thay bạn trả lời: “Bọn em bày hàng đàng hoàng, bọn họ lái xe tiến vào, chúng em liền thu dọn đồ đạc, kết quả người khác đều đi mất, bọn họ bắt bọn em không thả.”

Bạch Lộc nhìn sang bên trái, mấy người bảo vệ dân phố mặc đồng phục đứng uy nghiêm, trong tay có vẻ đang cầm hàng hóa mà nhóm Trâu Oánh dùng để bày hàng, cô lại nhìn xuống một mớ hàng trang sức linh tinh trên mặt đất, giờ phút này chồng chất hơi lộn xộn.

Khoảng thời gian trước Bạch Lộc có nghe Trâu Oánh nói, tính toán cùng bạn bè buổi tối bày hàng kiếm tiền, để vào ngày lễ lao động dùng tiền của mình đi du lịch, lúc ấy Bạch Lộc còn rất ủng hộ, nhưng không để ý tới tiến triển, không ngờ tối nay xảy ra tình huống như vậy.

Nhóm bảo vệ dân phố đầy khí thế, nhưng cũng không muốn ức hiếp các cô sinh viên, thế là luận sự: “Chúng tôi đã tuần tra vài lần, ở đây ra lệnh rõ ràng cấm bày hàng, lần trước tha cho các cô, lần này phải phạt, chúng tôi tạm tịch thu đồ đạc trước, ký tên vào giấy phạt này, qua mấy hôm nữa gửi đơn khiếu nại đến đội bảo vệ dân phố chúng tôi.”

Mấy nữ sinh không nhân nhượng, thu dọn xong đồ đạc còn thừa, trực tiếp chống đối, có mấy người đã gọi điện cho giáo sư hướng dẫn của mình, định để nhà trường ra mặt.

Lúc này Bạch Lộc cũng không biết làm sao mới được, đang muốn lấy di động ra, lại bị Trâu Oánh ngăn lại.

Trâu Oánh lắc đầu: “Chị, đừng nói với mẹ em, mẹ biết được sẽ mắng em một trận.”

Bạch Lộc quả thật muốn gọi cho Bạch Tuệ Tiệp, ở phương diện này Bạch Tuệ Tiệp quen biết nhiều người, cho dù thế nào cũng có thể dàn xếp.

Bạch Lộc nhìn dáng vẻ tủi thân của em gái: “Không gọi thì làm sao đây, trừ phi em đánh thắng bọn họ.”

Trâu Oánh không nói, dụi khóe mắt, liếc nhìn đám người xung quanh xem náo nhiệt, bỗng nhiên nhìn ra có người đàn ông cao lớn đứng phía sau Bạch Lộc.

Bạch Lộc đã muốn bấm số của cô mình, một khắc trước nghĩ thông suốt nhưng lại dừng tay, cô suy nghĩ kỹ càng thấy vẫn nên hoãn lại, Bạch Tuệ Tiệp vốn không đồng ý việc bày hàng buôn bán, thậm chí đến việc đi du lịch của Trâu Oánh kéo ra một mớ chuyện bị nhỡ, thế là cô cắt đứt ý nghĩ này trong đầu.

Cô hỏi nhóm bạn cùng phòng của Trâu Oánh: “Không có sạp hàng bọn em còn đủ tiền sinh hoạt không?”

Nhóm bạn gật đầu lia lịa: “Đủ ạ, chỉ là chi phí mua vào, nếu nhỡ ra bị gì, bọn em lỗ vốn mất.”

Bạch Lộc có thể hiểu được cảm nhận của các cô, thở dài thật sâu, vì thế chuyển hướng sang một anh chàng bảo vệ dân phố trẻ tuổi bên cạnh, nói phải trái: “Các anh không công bằng như vậy, có thời gian bắt nạt nữ sinh viên vừa học vừa làm, tại sao không vội vàng bắt lại hết những người buôn bán trên vỉa hè, không nói rõ ràng trước mặt, chỉ một lần như vậy thì có hiệu quả gì.”

Anh chàng bảo vệ dân phố tỏ vẻ ngạo mạn: “Cái này không phải đặc biệt nhằm vào các cô, hễ là cô làm trái pháp luật, chúng tôi phải bắt, nếu là sinh viên cũng phải nói chút kiến thức pháp luật, chúng tôi không chỉ bắt ngày hôm nay, mai mốt cũng bắt, không quan tâm là lúc nào, chỉ cần bị chúng tôi bắt thì phải chịu phạt.”

Bạch Lộc chẳng muốn nói lời vô ích nữa, cầm tờ giấy phạt ra xem, nhìn thời hạn đề nghị trên đó thương lượng: “Một tháng quá dài, coi như là lần đầu, một tuần được không?”

Anh chàng kia chẳng hề có chút cảm tính nói: “Ai không có lần đầu tiên chứ, tôi đã để ý các cô ấy, mấy lần đều chuồn mất, lần này lại để chạy nữa, coi công việc chúng tôi là bữa cơm nghĩa tình à?”

Bạch Lộc thấy thái độ khắt khe của anh ta, chẳng còn đường để thương lượng, nhưng trông anh ta không giống như nói là làm được, cô liền hỏi: “Lãnh đạo của các anh đâu? Anh không phải người đứng đầu phải không?”

Anh chàng kia thấy Bạch Lộc không để mình trong mắt, thái độ càng ngông cuồng hơn: “Lãnh đạo tới rồi, cô đừng hòng dàn xếp ổn thỏa.”

Tiếp theo, anh ta vươn ngón tay chỉ phía sau: “Lãnh đạo chúng tôi đang ở một bên bàn chuyện, không rảnh trả lời cô.”

Bạch Lộc theo hướng ngón tay anh ta nhìn qua, xuyên qua bóng người vây xem, dưới ánh đèn hai bên đường chiếu xuống, bên kia có hai người đàn ông đang đứng nói chuyện.

Một người trong đó là lãnh đạo trong miệng anh chàng kia, người kia…không phải Tần Long thì là ai.

Cô quay ngược lại hướng ban đầu nhìn phía sau, quả thật không thấy bóng dáng anh, ban nãy qua đây tranh luận suýt nữa quên mất sự tồn tại của anh, không biết chạy đi xa như vậy hồi nào, hơn nữa hai người kia trông như có chút giao tình.

Bên kia, Tần Long và người kia vỗ vai vỗ lưng, không biết đang nói chuyện gì, thỉnh thoảng quay đầu nhìn về bên này một cái, trùng hợp chạm vào ánh mắt Bạch Lộc, ngược lại khiến cô đoán ra tình huống cơ bản.

Bạch Lộc đột nhiên cảm thấy thả lỏng, mặc dù không biết kết quả như thế nào, nhưng cô vỗ vai Trâu Oánh làm như an ủi, sau đó từ trong đám người vòng ra ngoài, đi về phía chỗ Tần Long.

Còn chưa đi tới mục đích, hai người đàn ông đã nói chuyện xong, chấm dứt cuộc đối thoại trước.

Bạch Lộc nhìn Tần Long từ đối diện đi tới, hỏi anh: “Quen biết à?”

Tần Long khẽ gật đầu.

Bạch Lộc không hỏi cặn kẽ, lại nghe người lãnh đạo kia lên tiếng: “A Long, hôm nay nể mặt cậu, sau này không có lần sau nữa.”

A Long, Bạch Lộc cân nhắc trong lòng một lúc, trông người này tuổi tác lớn hơn Tần Long, quả thật không thể gọi anh.

Tần Long đáp lại đối phương, hai người lại kín đáo thầm thì một trận, cuối cùng hình như hẹn thời gian sau này gặp lại, tiếp đó tách ra tự bận chuyện của mình.

Bạch Lộc nhìn anh đi tới trước mặt, trấn an mình: “Chuyện em gái em giải quyết rồi, đúng lúc là người quen, dễ xử lý.”

Bạch Lộc quay đầu nhìn phía sau, quả thật nhìn thấy đồ đạc bị tịch thu thả lại trên mặt đất, người lãnh đạo đang cảnh cáo ngoài miệng.

Cô quay trở lại nhìn anh, tò mò nói: “Anh quen biết thế nào vậy?”

Anh giải thích đơn giản: “Hồi trước từng ở cùng bên trong.”

Bạch Lộc gật đầu: “À.”

Một trò hề cứ vậy trở mình, người ven đường vây xem đủ náo nhiệt cũng tản đi, thậm chí có người ở lại thảo luận lần này đội bảo vệ dân phố có nhân tính, hiếm khi nói chuyện cảm tình.

Bạch Lộc nghe đã xong việc, còn muốn chạy trở về quan sát nữa, bàn tay lại bị người khác giữ chặt, quay đầu nhìn anh.

Tần Long nhìn về bên kia một cái, nói với cô: “Tới đây thôi, anh đi trước, sau khi trở về em cũng ngủ sớm một chút.”

Bạch Lộc thấy đường trở về cũng không xa, chẳng muốn làm phiền anh nữa, cô liền cho anh một cái ôm, khuôn mặt vùi thật sâu trong áo anh, hít hà mùi hương trên người anh một hồi, sau đó ngửa đầu nhìn anh nói: “Trở về gọi điện cho em.”

“Được.”

Anh thả lỏng vòng tay ôm cô, lại từ phía sau xoa đầu cô, ánh mắt chứa sự nuông chiều khẽ cười, lấy cánh tay cô ra, nói một tiếng xoay người rời đi.

Bạch Lộc nhìn bóng lưng anh xa dần, được đèn đường bên đường kéo dài, cuối cùng biến mất tựa như hư ảo, qua chỗ rẽ không thấy người đâu.

Sau đó Bạch Lộc xoay người, phía đối diện gặp được anh chàng bảo vệ dân phố, Bạch Lộc ngẩng đầu ưỡn ngực đi qua, không nhìn tới sắc mặt khó hiểu của đối phương, trong lòng cô vui sướng một trận.

Trở lại bên cạnh nhóm nữ sinh, Bạch Lộc nhìn các cô vui vẻ thu dọn đồ đạc, cũng khuyên răn nhắc nhở: “Lần sau không may mắn như vậy đâu.”

“Biết rồi biết rồi, cảm ơn chị Bạch Lộc!” Bạn cùng phòng của Trâu Oánh khôn khéo nói cảm ơn.

Xem ra hình như biết chút gì rồi.

Bạch Lộc cười cười, còn muốn nói gì đó với Trâu Oánh, lại nghe em gái hỏi trước: “Chị, vừa rồi người kia là bạn trai chị hả?”

Bạch Lộc đoán lúc ôm nhau đã bị nhìn thấy, cô cũng không định giấu diếm nữa, thừa nhận: “Coi như em gặp may thấy được, cơ mà trễ rồi, không có thời gian mời em ăn cơm.”

Trâu Oánh thả tay xuống, sắc mặt hơi nghiêm nghị, dáng vẻ muốn nói nhưng không mở miệng được.

Cuối cùng Trâu Oánh kéo chị mình sang một bên, nhỏ giọng hỏi: “Người kia tên là gì?”

Bạch Lộc thấy Trâu Oánh không giống như rất hiếu kỳ, nhưng lại cảm thấy có chỗ kỳ lạ.

Cô không nghĩ nhiều: “Tần Long.”

“Tần Long à.” Trâu Oánh khô khốc đọc lại tên này, khuôn mặt bình thản, “Ồ, không có gì, em chỉ cảm thấy hình như là người quen, xem ra nhận nhầm người rồi.”

Bạch Lộc cười nhìn em gái: “Em vốn tưởng là ai?”

Trâu Oánh ấp a ấp úng: “Không có gì.”

Bạch Lộc thấy em gái không muốn nói, cũng không truy hỏi, hỏi lại: “Em đã nhìn thấy rồi, cảm thấy thế nào?”

“Cũng được.” Trâu Oánh gãi đầu, dè dặt hỏi, “Hai người quen nhau bao lâu rồi?”

Bạch Lộc cảm thấy hơi kỳ lạ, thái độ Trâu Oánh nói cũng được không hề giống như hồi trước mong chờ biết được, ngược lại có cảm giác mất mát nhìn một cái là thấy ngay, nhưng cô nghĩ tới chuyện của ban nãy của em gái cũng không để ý.

Cô ngửa mặt lên chìa tay tính toán: “Chính thức quen nhau được hai tháng.”

“Rất lâu rồi.” Trâu Oánh nhìn trên mặt Bạch Lộc lộ ra vẻ hạnh phúc, kề sát người hỏi, “Chị, hai người làm sao quen biết vậy?”

“Chuyện này…” Bạch Lộc dừng một chút, bá vai em gái, nhẹ giọng nói, “Em sẽ giúp chị giữ bí mật chứ?”

Trâu Oánh liếm môi, đáy mắt nhấp nháy bất định, gật đầu: “Em giúp chị giữ bí mật.”

Bạch Lộc nhìn chằm chằm em gái, không tin tưởng nói: “Thật giữ bí mật sao?”

Trâu Oánh lại bổ sung: “Em sẽ không nhắc tới trước mặt bố mẹ.”

Lúc này Bạch Lộc mới yên tâm, chuẩn bị một lúc, nói: “Năm ngoái không phải chị đến nhà giam Giang Tư khảo sát sao, anh ấy là người từ trong đó đi ra ngoài.”

Trâu Oánh nhìn cô há mồm: “Hả?”

Bạch Lộc biết em gái sẽ giật mình: “Hả cái gì, hiện tại người ta đã quay về chính đạo, đừng có thành kiến.”

Trâu Oánh chớp mắt mấy cái, đầu óc không biết suy nghĩ cái gì, lại hỏi: “Vậy chị có biết anh ta từng phạm tội gì không?”

Điều này khiến Bạch Lộc hơi lúng túng, cô cho rằng đây là một sự tiếp xúc, nói rõ ra biết sẽ dẫn tới sự chỉ trích, huống chi đây là chuyện của bản thân cô, cô đã nhận định thì không cần người khác tới đổi mới, cho dù có cũng không ảnh hưởng gì.

Nhưng cô vẫn không muốn tùy tiện đẩy anh tới trước mặt người khác, phạm vi quen biết của anh không nhiều lắm, tình trạng qua lại hiện nay của bọn họ, bình thường thản nhiên là được rồi, đừng bị quấy nhiễu quá nhiều.

Song, trước mắt là em gái mình, cô lại cảm thấy không cần phải giấu diếm.

Bạch Lộc do dự một lúc, Trâu Oánh liền giành nói: “Chị không nói cũng không sao, em hiểu được, không hỏi chuyện bạn trai chị.”

Bạch Lộc muốn nói lại thôi, lúc này ngược lại nhẹ nhàng thở ra.

Cô lại nghe Trâu Oánh nói: “Chỗ mẹ em chị thế nào cũng phải biết ăn nói, ngộ nhỡ sau này có cái gì, để bọn họ biết, với lại bối cảnh nữa, chị phải rõ ràng, anh ta đã nói chuyện quá khứ với chị chưa?”

Bạch Lộc bị hỏi, nhớ lại ngoại trừ ban đầu, chính anh chủ động nói rõ chuyện này, mình quả thật chưa từng hỏi tới quá khứ của anh, hai người đã ở bên nhau một khoảng thời gian, anh cũng không chủ động mở miệng đề cập tới.

Chuyện này cô luôn cảm thấy giữa hai bên dường như hình thành sự ăn ý nào đó, có lẽ anh cho rằng cô không quan tâm cũng cảm thấy không cần thiết phải nói, còn cô tưởng rằng anh còn chưa tới thời điểm kể ra cho nên không hỏi, qua lâu rồi, việc này không có điểm đột phá, vĩnh viễn bị đóng kín trong quá khứ.

Nhưng Bạch Lộc đã nhận rõ thực tế, trong thời gian qua, cô chưa từng nghe được chút gì có liên quan tới cô gái kia từ miệng anh, hình như thật sự biến mất theo quá khứ, cô thậm chí cảm thấy dường như chưa từng tồn tại, thế nên chẳng hề có chút cảm giác uy hiếp.

“Đã qua rồi, là quá khứ rồi.” Cô trả lời Trâu Oánh, cũng như an ủi bản thân.

Dưới bóng cây mờ tối, phía sau ánh đèn chiếu rọi, khuôn mặt Bạch Lộc rất kiên định.

Trâu Oánh giật mình cảm thấy chị mình càng sống càng rõ ràng.

Mấy năm trước, cái người mờ mịt chẳng biết làm sao kia, nhìn người xung quanh, hỏi về người trong quá khứ, hiện giờ vượt qua sự lạc lối, trải qua cuộc sống hoàn toàn mới.

Nhưng mà…

“Chị, dạo này chị còn nằm mơ không?”

“Cũng ổn, thỉnh thoảng có mơ.”

“Mơ cái gì?”

“Không nói rõ được, cũng không nhớ nổi. Đúng rồi, lần trước sau khi ngừng uống thuốc, chị cảm thấy hơi lạ, có lẽ để cô giúp chị lấy thêm.”

“Được.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.