Mộng Đại Lục Hệ Liệt Chi Tam: Vong Tích

Chương 8




“Các ngươi là ai? Vì sao xông vào Phi Bộc sơn trang?” Một người đàn ông trung niên nghiêm túc nhìn các nàng. Tuy rằng các nàng mặc nam trang, nhưng với sự từng trải của hắn, sao lại nhìn không ra giới tính thật sự của các nàng. Chỉ là… hình như có chỗ nào là lạ .

“Nghe nói trong Phi Bộc sơn trang có vô số vàng bạc châu báu, ba người chúng ta cũng chỉ là muốn chia bớt một chén cháo.” Kì Nhi đè thấp giọng, vô cùng hứng thú mà nhìn người trung niên kia. “Các người đã không muốn chia cho chúng ta, vậy chúng ta lập tức rời đi, sẽ không đến quấy rầy các ngươi nữa. Cáo từ.” Nàng kéo hai người bảo vệ của nàng, muốn rời đi.

“Đứng lại, nơi này dễ dàng để cho các ngươi nói đến là đến, nói đi là đi sao!” Các nàng không khỏi quá khinh thường hắn đi!

“Bằng không ngươi muốn như thế nào?” Ha ha! Đợi lát nữa nếu hắn biết nàng là ai, không biết sẽ có phản ứng gì? Nàng thật hiếu kỳ nha!

Mấy thanh kiếm nhất thời chỉa vào các nàng.

Kì Nhi tò mò muốn đưa tay sờ kiếm, còn chưa kịp đụng đến lập tức bị Dung Nhi kéo lại. “Tiểu thư!” Lỡ như nàng bị thương thì phải làm sao bây giờ? “Ta chỉ muốn sờ xem thanh kiếm kia có bén không mà thôi.” Theo nàng lâu như vậy, sao lại còn lo sợ việc nhỏ như vậy!

Những người khác há hốc mồm. Người này đang nói lời ngu xuẩn gì vậy? Có người nào cầm kiếm cùn sao chứ?

“Ê! Các vị đại hiệp, nếu làm tổn thương chúng ta sẽ phải mất mạng nha!” Những lời này của Kì Nhi không sai chút nào. Đôi mắt đẹp di chuyển trên thân kiếm một chút, sau đó mới nhìn về phía người đàn ông trung niên kia.

“Hừ! Khẩu khí lớn thật. Ta lại rất muốn nhìn xem các ngươi là ai!”

Hắn nói mới nói xong, lập tức có người đưa tay muốn cởi bỏ khăn che mặt của các nàng.

Kì Nhi tự mình kéo khăn che mặt trước bọn họ một bước. “Không phải bộ dáng này sao?”

“Công… Tiểu thư!” Người đàn ông trung niên cả kinh thiếu chút nữa quỳ xuống.

Bọn hộ vệ ngơ ngác nhìn nhau. Có mấy người nhận ra các nàng. “Tiểu thư!” Vài người mới tới vẻ mặt lại mờ mịt, nhưng vẫn thu kiếm lại.

“Hê hê! Dương tổng quản, đã lâu không gặp, không ngờ ông còn nhớ rõ ta.” Kì Nhi đi về phía phòng khách.

“Nếu không nhớ được tiểu thư thì cô cũng không vào được chỗ này.” Dương tổng quản thở dài. Bình Tường công chúa này cũng thật sự thích đùa. Nếu hắn không nhận ra nàng, với tội danh xông vào sơn trang, nàng cứ chuẩn bị ngồi nhà giam đi.

“Không phải đã vào được sao chứ?”

“Đúng vậy! Cũng thật oanh oanh liệt liệt.” Không cẩn thận một chút, cái đầu trên cổ hắn liền bị nàng đùa mất rồi. “Sao tiểu thư không phái người thông báo trước một tiếng, tiểu nhân cũng sẽ sửa sang lại sơn trang cho tốt.”

“Nếu thông báo trước với ông, ta còn có thể tạo ra kinh hỉ sao? Hơn nữa vì ba người chúng ta mà phung phí sửa sang lại thì cũng thật phiền phức.” Tuy rằng là lá ngọc cành vàng, nhưng nàng cũng không coi trọng việc nhỏ này. Dù sao sạch sẽ thoải mái là được rồi, nếu sàn nhà được lau quá bóng, có thể nàng sẽ bị trượt chân. (chịu thua tỷ lun!!!)

“Thuộc hạ đã lớn tuổi, không thể tiếp nhận quá nhiều kinh hỉ của tiểu thư. Làm phiền tiểu thư sau này bớt đùa một chút.” Tốt nhất là đừng tạo ra kinh hỉ nữa.

“Ta sẽ xem xét đề nghị của ông.” Nói tới nói lui, nàng cũng sẽ không ngoan như vậy. Khi không có người để chơi đùa thì phải tìm hắn. Nếu để cho hắn rảnh quá, ngày ngày trôi qua thật nhàn nhã, lại rất dễ bị ngu ngốc.

Nhận thấy các nàng mệt nhọc, Dương tổng quản lập tức phân phó người hầu quét dọn sạch sẽ phòng của các nàng, còn sai người chuẩn bị chút đồ ăn.

Nơi này có nhiều cao thủ như vậy bảo vệ công chúa, Dung Nhi và Tâm Nhi lập tức thả lỏng đề phòng, mệt đến mức ngồi phịch ở trên ghế, ngược lại Kì Nhi rất săn sóc mà rót trà cho các nàng.

“Thật sự là vất vả cho các ngươi.” Trên đường đi, hai người các nàng vẫn luôn duy trì canh gác bảo vệ cho nàng, chả trách sao các nàng lại mệt như vậy.

“Cũng tàm tạm.” Tuy rằng nàng là công chúa, lại không hề kiêu căng ngạo mạn chút nào. Các nàng cũng đều đối xử với nàng như em gái, vô cùng yêu thương nàng. Chỉ có điều có đôi khi nàng thật sự rất biết hành hạ khác.

“Tiền lương tháng này của các ngươi sẽ rất hậu hĩnh.” Tuy rằng nàng cũng không biết tiền lương của các nàng là bao nhiêu, nhưng nàng đã nói hoàng huynh cấp thêm tiền cho các nàng.

Dung Nhi cùng Tâm Nhi liếc mắt nhìn nhau một cái. Nàng thường xuyên nói như vậy cho nên tiền lương của bọn họ sớm đã rất cao, so với những người hầu bình thường, các nàng đã gấp người ta vài lần. Hơn nữa cũng không cần lại thêm bạc, vì nàng, hai người cam tâm tình nguyện cống hiến sức lực.

“Hai ngày mai và mốt cho các ngươi nghỉ ngơi, không cần theo ta, nghỉ ngơi cho tốt đi!” Chính nàng cũng muốn nghỉ ngơi.

“Vậy sao được? Lỡ như cô xảy ra chuyện gì thì làm sao bây giờ?” Dung Nhi cùng Tâm Nhi lập tức phản đối. Các nàng rất hiểu chủ tử, nàng không thể ngoan ngoãn cả hai ngày .

“Đương nhiên là được, mấy ngày nay ta cũng sẽ không ra khỏi sơn trang. Không ra khỏi sơn trang thì làm sao lại có nguy hiểm. Các ngươi yên tâm nghỉ ngơi đi!”

Sơn trang lớn như vậy, phía sau núi lại có thác nước, nàng chỉ cần đi vào trong đó chơi là có thể vui đùa cả ngày.

“Nhưng…” Các nàng vẫn cảm thấy không ổn.

“Yên tâm! Cứ quyết định như vậy đi. Mấy ngày này các ngươi muốn làm gì thì làm, chỉ là đừng đi theo ta.” Ừ, ngày mai có thể đến thác nước bơi lội, thật tốt quá! Nàng thích nhất là chỗ đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.