Mộng Đại Lục Hệ Liệt Chi Nhị – Đế Hỏa

Chương 8: I want freedom!




Đỗ Long biết đám người kia chỉ là đám xum xoe, nên cũng không buồn để ý tới, hắn nói:

- Nếu cục trưởng đã cho tôi toàn quyền phụ trách, vậy cứ quyết định như vậy đi. Chút nữa Triệu Thông Quốc, Trương Chấn Nghiệp và Triệu Tinh Thần ba người các cậu phụ trách duy trì hoạt động của đại đội trị an. Triệu tập tất cả những người trực ban tối qua tới, bảo bọn họ giám sát lẫn nhau, không cho phép nói chuyện. Tôi và đại đội phó Trần, đại đội phó Dương sẽ nói chuyện với từng người bọn họ. Như vậy đi, cuộc họp kết thúc tại đây!

Sau khi đám người Triệu Thông Quốc đi rồi, Đỗ Long gật gật đầu với Dương Xương Hiền và Trần Chiết Binh, nói:

- Chúng ta đi nói chuyện với Thẩm Băng Thanh trước đã.

Ba người xuống lầu hai, khi Đỗ Long đi vào phòng giam, thấy Thẩm Băng Thanh đang bình tĩnh khoanh chân luyện công trên mặt đất. Còn hai nghi phạm khác trong phòng đó khi thấy có cảnh sát cao cấp vào lập tức đứng lên la hét ầm ĩ. Nói đơn giản thì đều là những lời kiểu như giết người đền mạng, yêu cầu phải nghiêm trị hung thủ.

Đỗ Long không để ý tới những lời kêu của hai người kia, hắn đi tới trước phòng giam Thẩm Băng Thanh, nói với người canh gác phòng giam:

- Mở cửa.

Thẩm Băng Thanh bỗng mở to mắt, nhìn Đỗ Long cười nói:

- Anh về rồi à, cuộc phẫu thuật của Bí thư Bạch sao rồi?

Đỗ Long nói:

- Rất tốt, bác sỹ nói sau một tháng nữa là ông ấy có thể về thành phố Ngọc Minh an dưỡng. Sau khoảng ba tháng là có thể quay lại cương vị công tác.

Nghe xong lời này, trong lòng Dương Xương Hiền thầm nghĩ, nếu Bạch Tùng Tiết có thể khôi phục nhanh như vậy, vậy thì sở Công an không cần phải thay Giám đốc sở nữa. Những hoạt động gần đây của Giang Thượng Đức há chẳng phải công toi sao? Thậm chí có thể vì đó mà bị đưa vào “lãnh cung”, Bạch Tùng Tiết sao có thể để ông ta ức hiếp con rể tương lai của mình như vậy?

Đối diện với hai khả năng hoàn toàn trái ngược, trong đầu Dương Xương Hiền bỗng thấy do dự.

Dường như Thẩm Băng Thanh không hề lo lắng cho tình hình của mình chút nào. Cậu ta vui mừng nói:

- Vậy là tốt rồi...

Nói xong Thẩm Băng Thanh phủi quần áo đứng lên, nói:

- Có phải là muốn thẩm vấn tôi không? Vậy thì mau làm đi, ở trong này thật sự không thoải mái chút nào.

Đỗ Long nói:

- Không phải thẩm vấn, chỉ là làm một ghi chép thông thường thôi. Đi thôi, nơi này quả thật rất kỳ quái, đợi mọi chuyện xong xuôi rồi tôi phải thay đổi phong thủy của đội trị an mới được.

Nghe được lời Đỗ Long... mọi người không khỏi rùng mình. Nhưng cũng có người nghĩ thầm rằng anh thì vài ngày không đi làm còn được, chứ chúng tôi chợp mắt một chút cũng không được. Đây chẳng phải là “chỉ cho quan châu đốt lửa mà không cho dân chúng thắp đèn sao”?

Đỗ Long đưa mọi người tới phòng thẩm vấn ở lầu hai, Đỗ Long cười nói:

- Băng Thanh, oan ức cho cậu một chút, cậu ngồi xuống đi.

Thẩm Băng Thanh nói:

- Không có gì, các anh cứ việc hỏi đi.

Sau khi mọi người ngồi xuống, Đỗ Long nói:

- Băng Thanh, cậu ngồi gần lại một chút, còn nhớ tuyệt chiêu bắt mạch thẩm vấn của tôi không?

Thẩm Băng Thanh cười nói:

- Đương nhiên nhớ rồi, người nói dối tim sẽ đập nhanh. Thông qua bắt mạch, anh có thể phát hiện đối phương có phải đang nói dối hay không. Tôi không giấu giếm gì cả, anh cứ hỏi đi.

Thẩm Băng Thanh kéo ghế lại gần một chút, sau đó đưa tay trái ra, Đỗ Long ngồi cách cái bàn cũng giơ tay trái ra, ngón trỏ ngón giữa ngón áp út ấn lên mạch ở cổ tay của Thẩm Băng Thanh. Bắt đầu vấn đề giống như bắt mạch hỏi bệnh trong trung y vậy.

Ý nghĩ của Thẩm Băng Thanh rất rõ ràng, cậu ta trả lời Đỗ Long tất cả các vấn đề, giống hệt với những gì Dương Xương Hiền đã nói. Tối qua Thẩm Băng Thanh trực ban, hơn hai giờ đêm nhận được tin báo của cảnh sát, bắt ba tên cướp đồ của người qua đường lúc đêm khuya. Trong quá trình thẩm vấn có một nghi phạm không ngừng nhục mạ Thẩm Băng Thanh, có những lời khi Thẩm Băng Thanh nói ra cũng khiến Đỗ Long thấy phẫn uất.

- Vậy cậu có đánh nghi phạm không?

Dương Xương Hiền hỏi.

Thẩm Băng Thanh bình tĩnh nói:

- Không, khi thẩm vấn không đánh, sau đó cũng không đánh. Chỉ có khi bắt giữ, vì bọn họ cầm hung khí nên phải dùng biện phạm để cưỡng chế.

Đỗ Long lại hỏi:

- Sau khi nhốt nghi phạm vào phòng giam cậu đã đi đâu? Có cách nào liệt kê bằng chứng chứng minh cậu không ở hiện trường không?

Thẩm Băng Thanh nói:

- Sau khi nghi phạm bị giam lại, tôi về văn phòng nghỉ ngơi, không ai có thể làm chứng cho tôi.

Đỗ Long tiếp tục hỏi:

- Thời điểm cậu biết được nghi phạm đã chết, cậu làm thế nào? Là một cảnh sát hình sự đã từng làm ở tổ trọng án đội hình sự, kinh nghiệm phá an vô cùng dày dạn, thời điểm cậu tới hiện trường có phát hiện ra điểm nào không ổn không?

Thẩm Băng Thanh nhớ lại:

- Sau khi tôi nghe thấy tiếng kêu của nghi phạm đã chết thì lập tức chạy tới phòng giam. Lúc đó trong phòng giam ngoài Điền Tử Tân và Vương Đào ra, trên lầu hai vẫn còn mấy người trực nữa, có cả mấy người Hạ Thiên Tường. Mọi người nhìn thấy nghi phạm trong phòng giam hộc máu ra đều rất sợ hãi, lúc ấy Điền Tử Tân ngồi ngây ra bên xác nghi phạm. Tôi bảo cậu ta đi ra theo đường cũ, sau khi hỏi rõ cậu ta đã chạm vào những chỗ nào tôi mới đeo găng tay vào, đích thân vào điều tra hiện trường. Đầu tiên là xác nhận nghi phạm đã chết, sau đó chụp ảnh hiện trường, lấy dấu vân tay, vết máu cùng với tất cả những manh mối có thể tìm được…

Trần Chiết Binh nói:

- Cậu không ý thức được mình là đối tượng khả nghi trong vụ án này? Những chứng cứ mà cậu thu thập được đều vô hiệu.

Thẩm Băng Thanh bình tĩnh liếc nhìn Trần Chiết Binh một cái, nói:

- Tôi không giết người, nếu nói khả nghi thì tất cả những người trên lầu hai đều đáng nghi. Tôi là đại đội phó phụ trách phá án của đội trị an, chẳng lẽ tôi còn phải gọi đến 110 chờ mấy người đội hình sự các anh đến phá án sao?

Đỗ Long nói:

- Trong trường hợp đó chắc chắn phải thu thập chứng cứ trước rồi. Băng Thanh, cậu vẫn chưa trả lời hết câu hỏi của tôi, lúc đó cậu có phát hiện ra điều gì bất thường không?

Thẩm Băng Thanh nói:

- Không có gì bất thường, trong phòng kế bên cũng không có dấu vết gì, nghi phạm ngã trên mặt đất. Ngoại trừ miệng mũi đều có máu ra, thì trông như đang ngủ. Tại sao anh ta chết thì nhìn bề ngoài không thể nào biết được, bọn họ nói là tôi đánh chết, nhưng tôi cảm thấy có thể là do vết thương cũ tái phát. Loại người này sống nơi đầu đường, trên người mang bệnh cũng là chuyện bình thường.

Đỗ Long gật gật đầu, nói:

- Là vậy sao? Tôi sẽ điều tra rõ chuyện này. Còn có gì cần bổ sung nữa không?

Thẩm Băng Thanh lắc đầu nói:

- Không còn gì nữa... Hiện trường rất sạch sẽ, giống như là người có kiến thức chuyên môn đã làm vậy. Có lẽ cũng vì điều này mà bọn họ mới nghi ngờ tôi.

Đỗ Long nói:

- Chỉ là nghi ngờ tạm thời, tôi sẽ điều tra ra nhanh thôi. Xảy ra chuyện như vậy, sao cậu không gọi ngay cho tôi?

Thẩm Băng Thanh cười khổ nói:

- Lúc ấy tôi cũng bối rối, chỉ nghĩ được trước tiên phải tự mình điều tra rõ ràng vụ án này đã, kết quả là đã làm trễ thời gian...

Đỗ Long thở dài:

- Nếu cậu gọi cho tôi sớm một chút thì có phải tốt không, xảy ra chuyện lớn như vậy, cả cục công an chỉ có tôi là người biết sau cùng. Mọi người có chuyện gì vậy?

Dương Xương Hiền lặng lẽ cúi đầu xuống, Đỗ Long biết trong lòng mọi người đều có toan tính riêng, nên từng người một đều cố ý giấu hắn. Hắn bỏ qua vấn đề này, quay đầu nói với Trần Chiết Binh:

- Đại đội phó Trần, anh có gì cần bổ sung không?

Trần Chiết Binh nói:

- Anh đã hỏi rất tỉ mỉ rồi, tôi nghĩ không có gì phải bổ sung nữa.

Đỗ Long nói:

- Vậy thì thế này đi, Băng Thanh, đêm qua cậu trực ban nên chắc mệt rồi, về tắm táp rồi ngủ một giấc đi. Không chừng khi cậu tỉnh dậy tôi đã bắt được hung thủ rồi cũng nên.

Thẩm Băng Thanh kinh ngạc nói:

- Tôi có thể về đi ngủ sao?

Đỗ Long nói:

- Ừ, tôi tin tưởng cậu. Cậu về đi, tôi sẽ bảo Thạch Siêu Vũ về cùng cậu, coi như giám sát. Chờ điều tra rõ ràng sẽ trả lại sự trong sạch cho cậu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.