Mộng Cũ 1913 - Đợi Anh Năm 1913

Chương 7: Lòng Người Thâm Sâu Tự Mình Rước Nhục




Ánh nắng ban mai khẽ chiếu rọi vào phòng ngủ. Thân hình nhỏ bé khẽ động. Hôm nay là chủ nhật.

- Lam Lam. - Bắc Thần chui vào trong chăn ôm thân hình bé nhỏ vẫn đang mơ màng. Hắn dậy trước Thiên Lam nửa tiếng trước rồi. Tối hôm qua rất mĩ mãn. Nghĩ đến nó, tâm trạng tăng lên không ít.

- Ưm... - Thiên Lam mơ màng gạt móng vuốt sói đang làm loạn trên người cô. 

- Lam Lam! - Hắn rúc đầu cọ cọ vào cổ cô.

- Bắc Thần... Cút! - Thiên Lam khẽ cau mày, tức giận gầm nhẹ.

- Dám mắng tôi? - Hắn trừng mắt nguy hiểm, nữ nhân này đã không còn phép tắc gì nữa rồi, xem tôi trị em đây.

Móng vuốt sói đưa tới trước ngực, nhào nặn đôi bồng đào.

Thiên Lam liền mở mắt, quay phắt người trừng mắt với tên đàn ông xấu xa kia.

- Anh còn chưa chán? - Cô hung hăng trừng. Hôm qua hắn làm mấy hiệp liền, đến khi cô trực tiếp ngất đi kí ức còn lại đều không nhớ. Cả người đau đến ngất đi.

- Chưa. - Bắc Thần hắn vẫn mặt dày nói.

- Hừ, biến thái! - Cô quay đi.

- Hì hì! - Tên mặt dày vẫn cười thản nhiên.

- Bắc Thần, anh lăn ra ngoài cho tôi! - Cô trừng mắt.

- Không, anh lăn ra ngoài mấy lũ sâu bọ sẽ cướp anh đi! - Hắn tỏ vẻ đáng thương.

Tên đàn ông thối này!!! 

- Hừ - Cô ôm chăn bước vào phòng tắm.

Tên sói hí hửng theo bước thỏ trắng. Ai ngờ, thỏ trắng tung một cước, sói xám bay ra ngoài kêu thảm thiết.

- Lam Lam, em còn là con người không hả? - Tên sói ai oán nói.

- Không!!! - Trong phòng tắm vọng ra.

__________

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.