Mộng Cũ 1913 - Đợi Anh Năm 1913

Chương 5: Lòng Người Khó Phòng Tận Dụng Triệt Để




Bàn tay hắn như có ma lực, di chuyển đến đâu chỗ đó liền tê liệt. Cô nghiến răng, hận không thể đấm cho hắn một cú.

- Bắc Thần! Đừng như thế! - Cô thở hổn hển, nghiến răng lợi nói.

Hắn chơi đùa cơ thể cô, giọng khàn khàn nói:

- Sao? Em đã cùng tôi lên giường rồi, giờ còn ngại? - Hắn nhếch môi, khẽ cắn nụ hoa của cô một cái.

- A...! - Cô rên khẽ, hung hăng trừng người đàn ông đang làm loạn.- Lúc ấy là do rượu! - Cô nhấn mạnh, lúc ấy cô hoàn toàn mơ mơ hồ hồ, thực hư không rõ nên mới leo lên người hắn, giờ hối hận cũng không kịp.

- Không phải em thấy tôi đẹp quá mà leo lên giường tôi sao? 

Cô bĩu môi, khinh thường lời nói của hắn.

- Xùy! Đừng có ngạo mạn quá!

Hắn tiếp tục, hành trình khám phá cơ thế cô. Bỗng tiếng gõ cửa vang lên, hắn ngưng động tác đang làm lại, bực bội nhìn ra cửa. Cô vội đẩy hắn ra, đỏ mặt chỉnh sửa lại quần áo đã bị hắn làm cho nhăn nhúm.

- Ai? - Có người phá " việc trọng đại " của hắn, cảm xúc của hắn giảm không ít.

- Thưa tổng giám đốc, tôi là trưởng phòng kế hoạch. - Giọng nam cất lên.

Cô chỉnh sửa quần áo đầu tóc, bước ra khỏi phòng vừa vặn nhìn khuôn mặt không mấy vui vẻ của hắn. Chậm rãi chỉnh sửa trang phục, hắn mới gọi tên trưởng phòng vào. Tên trưởng phòng kinh ngạc vì sự xuất hiện của cô từ phòng hắn bước ra. 

- Chào anh! - Cô lễ phép nói, mỉm cười rồi đi ra phía cửa.

- Thế nào? Đứng đó làm gì? - Hắn lạnh lùng nói, liếc mắt tên trưởng phòng.

Tên trưởng phòng khôi phục thần thái, đi vào trong.

Bên ngoài, cô không khỏi suy nghĩ về chuyện hồi nãy. Tên Bắc Thần đáng chết! Bắc Thần xấu xa! Dám làm chuyện ấy với cô, còn ở trong văn phòng nữa chứ! Cô thầm nguyền rủa tám đời tổ tông nhà hắn! 

Bắc Thần, anh thật đáng chán ghét!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.