Mộng Cũ 1913 - Đợi Anh Năm 1913

Chương 4: Lòng Người Như Biển Thuận Nước Đẩy Thuyền




Bắc Lâm Thần từ trong văn phòng bước ra, vừa vặn nhìn thấy cô thư kí của mình đang ngủ ngon lành ở trên bàn làm việc. Chắc hẳn hôm qua cô đã thức rất muộn. Ánh sáng dịu nhẹ chiếu lên khuôn mặt trắng nõn của cô. Mái tóc dài buông xuống, vài sợi tóc còn nghịch ngợm trên măt cô. Hắn thừa nhận, cô rất đẹp, mang vẻ đẹp dịu dàng cuốn hút động lòng người. Hắn xưa nay là một con người biết kiềm chế, nhưng khi bị cô quyến rũ sự kiềm chế bao năm dường như sụp đổ. Mùi hương dịu nhẹ, đôi môi mềm mại như cánh hoa anh đào, thân hình cũng rất cân đối. Lửa tình bốc cháy hừng hực, hắn đã mất kiểm soát mà xảy ra quan hệ với cô. Hắn đắm mình với kí ức hôm đó, môi mỏng khẽ nhướn.

- Lam Lam! - Hắn nhẹ gọi cô, bàn tay không tự chu mà vuốt ve mái tóc mềm mại.

Cô mơ hồ nghe thấy tiếng người gọi mình, đôi mắt lim dim. Vừa định thần lại đôi môi của cô đã có cảm giác tê dại. Đầu cô " ing " một tiếng, đôi mắt mở to. Hắn đang hôn cô? 

Bắc Thần xâm chiếm môi cô, rút hết vị ngọt từ đầu lưỡi cô. Không thỏa mãn, bàn tay lần mò vào trong áo sơ mi của cô. Đến khi bàn tay nghịch ngợm của hắn đã trêu đùa đôi gò bồng đỏ của cô, lí trí kéo cô lại 

rằng đây là phòng làm việc, nhỡ có ai đi qua nhìn thấy sẽ không hay. Vội đẩy hắn ra.

- Không được! -Cô đóng lại cúc áo sơ mi, đẩy hắn ra. Hắn cười cười, nhìn đôi má chín như quả cà chua của thỏ trắng. 

- Em còn ngại cái gì? - Hắn ôm cô vào lòng.

- Đây là phòng làm việc a! - Cô đỏ mặt lí nhí.

Hắn cười, nhấc bổng cô lên, bế vào trong phòng. Cô trợ mắt, giãy giụa.

- Thả ra, thả ra!

Hắn mang cô vất lên ghế sofa, bắt đầu lao vào ngấu nghiến. Cô giật mình, ra sức giãy giụa. Hắn đang làm cái gì vậy? Muốn bị chó cắn lần nữa sao? Nhỡ có ai nhìn thấy thì.... hậu quả thật khó lường. Lúc cô chuyển lên làm thư kí, đã bị rất nhiều lời đồn trong công ty rồi, bây giờ có người nhìn thấy thì...

- Bắc Thần, không được! 

- Sao? - Hắn hổn hển nói.

- Có người sẽ không tốt! - Cô bình tĩnh nói.

- Bây giờ đang nghỉ trưa. - Hắn đáp.

- Nhưng....- Cô chưa nói hết tên sói lang đã phủ lên môi của cô.....

Thư kí? Thư kí làm cái này? Đáng chết! Đáng chết!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.